Em đâu cần anh phải lấy em!
Em chỉ cần anh có trách nhiệm với con để con không thiệt thòi mà thôi.
Vậy là em đã mất dấu anh thật rồi, anh cắt đứt mọi liên lạc và biến mất giữa dòng đời tấp nập. Em đã tìm đủ mọi cách để có thể giữ được liên lạc với anh nhưng đến giờ thì em òa khóc nức nở như một đứa trẻ vì thất vọng thảm hại. Thực sự rối lòng anh biết không? Con của chúng ta mấy ngày nữa thôi là tròn 2 tháng anh à, anh không muốn gặp hay ngắm nhìn thiên thần do anh tạo ra ư? Với anh, em là vô nghĩa, là người dưng, là vô hình hay là gì đi chăng nữa thì anh cũng phải vì con chứ, giọt máu của anh cơ mà, con tìm thấy ở đâu trên thế gian này người bố đã sinh ra mình nữa hả anh?
Anh có ăn học, có công việc, có bố mẹ người thân, anh được sinh ra trên mảnh đất Hà Nội – vốn là cái nôi văn minh và con người thanh lịch lắm cơ mà, cớ sao anh lại ứng xử như vậy? Con lớn lên sẽ ra sao, sẽ nghĩ thế nào về người đã sinh thành ra mình? Anh không thấy tội nghiệp ư khi cả cuộc đời của con cứ mãi hi vọng được gặp, được biết bố mình là ai, bố đang sống ở đâu, bố ghét con hơn cả những người ăn xin ven đường mà bố rủ lòng thương hại bố thí làm từ thiện? Anh không nghĩ suy một chút nào về hành động của mình? Anh thực sự có tồn tại hay chỉ là bóng ma mượn xác cõi trần?
Chúng ta đến với nhau chẳng có yêu thương ghét bỏ, chỉ là vì thích thì đến chán thì đi, đến để mỗi người quên đi những nỗi buồn riêng. Hơn 2 năm qua lại mình lên giường chắc chục lần, em luôn tôn trọng và nhẹ nhàng với anh, anh thì lạnh lùng và quả quyết. Chính anh lôi kéo em vào đấy chứ, những lần đầu gặp gỡ chính anh là người năn nỉ muốn em dành thời gian cho anh, anh sống đẹp và luôn tự hào vì điều đó lắm cơ mà. Để rồi em yêu anh tự bao giờ em cũng không hề biết, khi anh nhận thấy tình cảm từ phía em anh cứ mặc kệ không bận tâm, em đau khổ nên đã có 2 lần em mất tích nửa năm mới liên lạc cho anh, anh trách móc em biến mất nơi đâu mà anh không thể liên lạc được. Anh nói anh nhớ em, dù nhớ ở cương vị nào, mục đích gì thì em cũng không quan tâm mà em thấy hạnh phúc. Chính vì biết anh không yêu em nên em mới dừng liên lạc vậy đó, đây là lần thứ 3 chúng ta mất dấu nhau trong cuộc đời này, nhưng rất đau rằng bên em có một thiên thần đang từng ngày khôn lớn.
Lần định mệnh ấy anh phó mặc cho em chủ động kế hoạch, anh đưa tiền em mua thuốc uống, em quá thụ động và hơn 1 tháng sau em biết sự có mặt của con. Biết tin anh trách móc, anh tuyên bố không chịu trách nhiệm, anh chửi rủa, con trai Hà Nội thật ngoa mồm, vì ở quê em chưa từng thấy ai ngoa vậy trong khi từ ngày bước chân lên Hà Nội em chứng kiến nhiều vụ đàn ông nơi đây chửi thề và lăng nhăng vô trách nhiệm, lần này đến lượt em, chịu thôi, em nói thế nào anh cũng mặc kệ…
Em một mình lê lết qua những ngày tháng ốm nghén khủng khiếp, thậm chí một ngụm nước lọc uống vào cũng nôn ra bằng sạch, một mình em chơi vơi nơi phòng trọ với tình trạng sức khỏe không thể tồi hơn; gia đình, bạn bè, đồng nghiệp không ai hay biết, có lẽ con thương mẹ mà cứ bình yên và lớn dần suốt 9 tháng 10 ngày khỏe mạnh. Anh à, em đâu cần anh phải lấy em? Em đâu đòi hỏi anh một xu mà anh cứ nhắn tin chửi em câu quen thuộc “cái gì anh không thích thì có ép cũng không thích, một xu cũng không có đâu…”, chúng ta đã sai thì có trách ngàn lần cũng đâu thay đổi, em chưa bao giờ yêu cầu xin xỏ anh điều gì vì em, sai thì cả hai cùng sai mới ra nông nỗi này. Em chỉ cần anh có trách nhiệm với con để con không thiệt thòi mà thôi. Anh có bầu bí đâu nên làm sao hiểu được nỗi vất vả và hạnh phúc khi có được đứa con, con đã đến ngoài ý muốn của cả hai vậy đó mà sao em thấy hạnh phúc, em quên hết mọi hối hận, mọi khổ cực, em chỉ đau đớn khi không cho con được gọi bố đẻ mình một câu rằng “bố ơi”.
Video đang HOT
Anh đã biến mất khỏi cuộc đời mẹ con em mãi mãi, dẫu có chạm mặt ngoài đường thì cũng như không tồn tại (Ảnh minh họa)
Em buồn vô cùng, nước mắt lúc nào trào dâng nơi khóe mắt. Ngày gần sinh một mình em vật vã qua bao nhiêu vui buồn lẫn lộn, em tự nhủ phải cố gắng vui vẻ lên để con chào đời được mạnh khỏe, gia đình em anh biết rồi đấy, khó khăn và nghiệt ngã, đấy chắc chắn không là chỗ dựa cho em, em đành phải ngậm ngùi giấu mọi người sinh con một mình mà lại sinh mổ vì sức khỏe không cho phép, may mắn thay có người đàn ông ấy (người đàn ông thành đạt nhưng bất hạnh vì vô sinh) đã dang tay chào đón, giúp đỡ ở bên cạnh che chở và đùm bọc mẹ con em suốt mấy tháng bầu bí cuối cùng. Từng miếng ăn giấc ngủ anh ấy lo hết cho em, người đàn ông đến tận giờ chưa bao giờ động chạm vào cơ thể em vì tôn trọng em khi em chưa có tình cảm yêu đương với anh ấy, nhìn hình dáng anh ấy tất tả lo cho con từng bình sữa, tã lót mà nước mắt em chảy ngược vào tim, nghẹn ngào trong lồng ngực. Chúng em dắt díu nhau về quê nói dối gia đình nội ngoại rằng đây là con đẻ của anh ấy. Hai bên gia đình nội ngoại mở tiệc tưng bừng, yêu chiều con như bắt được vàng vậy đó, nhìn cảnh đấy em giấu cay đắng vào trong, còn anh ấy vui và suốt ngày cười tíu tít bên con những khi hết giờ làm. Anh ấy nói cảm thấy có duyên cực kì với con, anh ấy bảo chưa bao giờ anh cảm nhận hạnh phúc như vậy, cảm giác có con thực sự quá tuyệt vời…
Ngày ở viện, sau khi đau vật vã 2 ngày trời không sinh được em phải mổ để cứu con, sức đã cạn, cả em và anh ấy mất ngủ và lo lắng nhiều mất hết sức lực nhưng khi nghe con cất tiếng khóc đầu tiên chào cuộc đời này cả em và anh ấy khóc ngon lành vậy đó, anh ấy hôn hít con mà nước mắt cứ tuôn trào. Từ ngày sinh đến giờ cả em và bà nội, bà ngoại chưa ai phải động vào tã lót, quần áo của con một lần, một mình anh ấy giặt giũ tất cả, tắm rửa cho con cũng mình anh ấy đảm nhận hết không cho ai làm, anh cứ thủ thỉ nói chuyện với con mà con thì quấn anh ấy hơn cả quấn em. Đêm ngủ con khóc anh ấy bế con ru khắp phòng không cho em bận tâm tí nào, em cứ chỉ biết nhiệm vụ ngủ, ăn và sống tích cực không được suy nghĩ nhiều. Các chị em sinh con cùng bệnh viện ai cũng ghen tị với em vì chồng quá chu đáo trong khi chẳng có chị em nào được chồng chia sẻ giúp đỡ, có chăng là chị em hay mẹ đẻ, mẹ chồng..
Con giờ kháu khỉnh lắm anh biết không? Em định giữ liên lạc với anh để sau này con khôn lớn trưởng thành sẽ nói cho con biết người bố đã sinh thành ra nó, em nghĩ em không có quyền tước bỏ sự thật mà con cần được biết vì người ta luôn có câu “lá rụng về cội” nhưng anh thật là phũ phàng. Anh cắt mọi mối quan hệ, nhìn ánh mắt tròn xoe và bờ môi chúm chím của con em càng đau lòng, con chúng ta xinh lắm, thương mẹ nên rất biết điều không quấy nhiễu. Hơn 20 đứa trẻ sinh cùng thời điểm thì con mình dễ thương nhất, em không phải vì tự khen con mình nhưng cả mấy y bác sĩ chăm sóc hàng ngày và người nhà của chục mẹ đẻ cùng phòng đều khen không ngớt như vậy mà không nói về một đứa bé nào khác. Con giờ trắng trẻo, hồng hào, bụ bẫm lắm, còn sinh động hơn cả mấy cái ảnh baby trên internet. Anh thiệt thòi vô cùng khi tự vứt bỏ đi cái quyền được làm bố, vứt bỏ đi niềm hạnh phúc được ôm ấp đứa con bé bỏng ọ ẹ xoe cặp mắt đen láy nhìn mình một cách vô tư, anh cũng tự tước đi quyền được nhìn thấy nụ cười ngây thơ, thánh thiện của con. Em dẫu là xa lạ nhưng con là người thân ruột thịt của anh, anh có bạn bè, có các em xinh tươi vây quanh, anh khao họ bằng những thú vui… thì đứa con – giọt máu của anh anh cũng phũ phàng vứt bỏ không tiếc. Anh à, với ruột rà còn không trân trọng thì anh tìm khắp thế gian này cũng không có ân tình đâu. Em dẫu ngu si để ra nông nỗi nhưng em chưa bao giờ là đứa chơi bời, chưa bao giờ xấc xược trong ăn mặc hay lời nói, chưa vượt qua nổi một mối tình để bị coi là lăng nhăng…nhưng em là người phàm trần, cũng sai lầm và đã sai thì em sẽ sửa, sẽ bù đắp, sẽ sống tốt hơn.
Hôm nọ anh ấy hỏi em một câu như thế này:
- Bố của em bé với em còn liên lạc không? Hắn nói gì về con vậy?
- Anh ấy vẫn vậy thôi anh ạ, giờ còn cắt liên lạc với em vì sợ em ép có trách nhiệm nhưng từ đầu em đã nói với hắn rằng hắn chỉ cần nhận con, thỉnh thoảng đến thăm con để sau này con không bị tủi thân thôi, em sẽ tự nuôi con được hết nhưng một chút nghĩa hắn cũng không còn.
- Vậy giờ anh nói thế này nhé “từ nay về sau mãi mãi hắn có tìm về đòi con thì anh cũng không bao giờ chấp nhận. Một người bố như thế không cần, không đủ tư cách. Nhất bét anh chuyển nhà vào Nam ra Bắc nếu hắn tìm đến vớ vẩn. Giờ là con anh rồi thì mãi mãi là vậy, anh sẽ bù đắp cho con tất cả em hãy yên tâm vì điều đó…
Nước mắt em lại lưng tròng vì trách anh đã sai lại càng dại, em vừa ghét anh vừa ghét chính bản thân mình, may mắn cho con được gặp, được bù đắp bởi một người bố quá tuyệt vời, em nghĩ đến mà vui và hạnh phúc vô cùng. Dịch sởi vừa rồi bùng phát em cứ đau đáu ăn ngủ không yên vì lo cho con nhưng đến giờ con vẫn bình an vô sự, uống sữa giỏi và ngoan lắm, mũm mĩm như thiên thần vậy đó. Anh à, từ nay anh đã biến mất khỏi cuộc đời mẹ con em mãi mãi, dẫu có chạm mặt ngoài đường thì cũng như không tồn tại. Anh sống bên các em xinh tươi hãy hạnh phúc anh nhé, vì anh đã tặng em một thiên thần nên em sẽ chẳng nặng lời với anh đâu, làm như thế khác gì bằng anh. Anh còn nhiều khiếm khuyết lắm, cần học hỏi ở cuộc đời này nhiều điều dẫu anh năm nay đã 34, 35 tuổi rồi. Rong duổi mãi vẫn chẳng lớn thêm. Anh đọc được thư này thì mẹ con em giờ đã yên phận. Hãy bảo trọng anh nhé.
Theo VNE
Em mang thai, anh hoảng hốt bỏ chạy
Tại sao anh nhẫn tâm bỏ rơi em khi biết em đang mang trong bụng giọt máu của anh? Anh à! Khi nằm bên em, anh nói rằng: " Cảm ơn em đã cho anh cái quý giá nhất, anh sẽ trân trọng nó suốt cuộc đời này". Nhưng... tại sao khi chuyện đã "lỡ", anh lại để mình em gánh chịu?
Em đã quá yêu anh và tin tưởng anh nhưng điều đó thật quá mù quáng. Người ta nói rằng, em dại dột yêu người không nên yêu và quá ngu ngốc khi không biết giữ mình. Em không biết điều đó đúng hay sai nhưng em chỉ biết em yêu anh, cho anh tất cả - đó là sự thực.
Nhưng anh à! Mình yêu nhau, bên nhau suốt một thời gian dài, cũng đã sống vì nhau, cần nhau như cần một sự sống, vậy tại sao anh lại dễ vứt bỏ tất cả như vậy? Tình yêu - thứ tình cảm thiêng liêng và mãnh liệt lắm, em cứ nghĩ rằng không có gì có thể ngăn được tình yêu của chúng mình, dù gia đình có cấm đoán đến đâu, dù chúng mình có phải vất vả thế nào, chỉ cần được ở bên nhau thôi, thế đã là quá đủ. Vậy mà giờ đây, anh ở nơi đâu, để lại em mình em nơi đây cùng với đứa con trong bụng? Con của chúng mình đó anh, 10 ngày nữa thôi là được một tháng tuổi. Bác sỹ nói con đã có tim thai và trái tim con bắt đầu biết đập theo nhịp đập cộc sống. Tội lỗi do chúng mình gây ra, em không muốn con phải chịu? Con hoàn toàn vô tội.
Anh có còn nhớ chúng ta đã có một khoảng thời gian bên nhau thật hạnh phúc? (Ảnh minh họa)
Tại sao sự việc xảy ra rồi, anh lại trách rằng tất cả đều do người phụ nữ? Đúng, vai trò của người phụ nữ trong chuyện này rất quan trọng nhưng cũng không được phép nói rằng, người đàn ông có quyền được làm hại phụ nữ như vậy. Tại sao lại như vậy? Nếu anh biết mình là người đàn ông thì cũng phải biết trách nhiệm của mình chứ? Một người đàn ông chân chính khi yêu sẽ biết giữ gìn cho người mình yêu, và nếu đã dám cởi chiếc áo của cô gái ấy xuống thì cũng dám khoác lên cho cô ấy một chiếc váy cô dâu, biết dang tay che chở cho người con gái ấy, chứ không phải bỏ chạy và quên đi tất cả. Anh có thể bỏ em, có thể quên em, em chấp nhận... nhưng còn con của chúng ta, nó sẽ ra sao nếu được sinh ra?
Anh à! Hãy nhìn lại quãng thời gian qua, chúng mình đã hạnh phúc thế nào, đã cho nhau nhiều yêu thương ra sao? Chẳng nhẽ anh nỡ vứt bỏ tất cả? Dù vậy em vẫn luôn tha thứ cho anh những lỗi lần anh đã gây ra. Em luôn cầu chúc và mong anh được hạnh phúc. Nhưng mong anh có thể nhìn nhận vào vấn đề, dám nhận lỗi và sửa lỗi, dám đứng lên bảo vệ cho tình yêu của mình dù người đó không phải là em. Và anh ạ! đừng bao giờ sai lầm như anh đã yêu em, anh nhé! Cuộc tình của chúng ta - đó là một bài học quý giá cho cả anh và em!
Cuộc đời còn dài lắm, trái đất này cũng nhỏ lắm, huống hồ chúng mình lại cùng quê ạnh ạ! Rồi chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội gặp lại nhau, hãy sống sao để khi nhìn thấy em, anh có thể ngẩng mặt nhìn em... và để con em không phải khó xử khi xưng hô với anh!
Theo 24h
Gia tài của mẹ Đây là gia tài của mẹ, đến khi nào con gục ngã trong cuộc đời, hãy mở nó ra. Ném chiếc hộp gỗ đã sờn màu vào góc phòng, Nam nằm vật ra chiếc nệm cũ kỹ trải trên sàn nhà. Căn phòng trọ chật chội, bức bối, trời đã khuya nhưng vẫn còn hầm hập. Hơi nóng bốc ra từ mái tôn,...