Em đang say nắng phải không anh?
Một tuần nay em không thể hiểu được những suy nghĩ của mình nữa? Là em đang sai. Em sai rồi phải không anh? Sau chuyến công tác ấy, em cứ như người say nắng ấy. Mà sao say nắng mãi không hết vậy anh?
Đã 10 ngày trôi qua rồi, vậy mà bất cứ khi nào có thời gian em lại nghĩ về anh. Cứ nhắm mắt vào là hình ảnh của anh, ánh mắt của anh cứ hiện lên trước mặt em thôi. Ánh mắt ấy khiến tim em rối bời. Ánh mắt ấy khiến em không còn là chính em nữa. Khi em có lý trí, em ý thức được rằng mình đang sai. Em ý thức được rằng em không xứng đáng với tình cảm của một người đang hết lòng vì em. Đó là người đã sát cánh bên em, sẻ chia với em bao buồn vui trong gần 3 năm qua. Mặc dù chưa có gì có thể khẳng định chúng em sẽ đến được với nhau, nhưng em biết, người đó luôn hết lòng chăm lo cho em. Vậy mà… Gặp anh ở một vùng đất xa xôi, nơi mà mọi người vẫn cho rằng quá vất vả với một đứa con gái như em. Em đã cố gắng rất nhiều, em đã gồng mình lên để hoàn thành nhiệm vụ của chuyến công tác. Đó là vì có anh ở bên, đó là vì có anh đã rất quan tâm đến em. Em thực sự cảm nhận được tình cảm đó.
Những ngày tháng đó em đã lấy hình ảnh của anh để tự động viên mình. Chỉ để em luôn tiến về phía trước. Chỉ để em thấy mình được sẻ chia. Về Hà Nội rồi. Có những lúc vẫn nhớ đến anh đến nao lòng. Em thấy mình có lỗi. Có lỗi với cả những người thân yêu của anh. Khi cầm máy lên muốn gọi cho anh, em đã tự nhắc mình rằng “Mày đang sai đấy nhóc con ah”. Vậy là lý trí đã không cho em tiếp tục làm sai. Em thực lòng không muốn mình sai nữa. Có thể lúc này đây em vẫn đang nghĩ về anh. Viết cho anh và viết cho chính mình. Em hiểu rằng tình cảm không thể ép buộc. Một ngày nào đó có thể người yêu em sẽ tổn thương vì em. Và nếu điều đó xảy ra em sẽ rất buồn. Nhưng cái gì phải đến sẽ đến thôi đúng không anh? Em chỉ muốn anh biết rằng đó không phải lỗi tại anh. Mà chỉ bởi vì em đã dám thay đổi chính mình. Đã không để mình tự trôi theo dòng nước nữa. Cảm ơn anh vì tất cả những gì đã dành cho em. Em thực lòng cầu chúc anh và gia đình hạnh phúc. Chỉ là em đang say nắng thôi. Và ngày mai sẽ là một ngày mới thật đẹp! Nhóc con!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh có biết em đang chênh vênh trong suy nghĩ
Không biết từ bao giờ em bỗng trở nên nghiện cà phê bởi em thấy đó là lúc mà mình trải lòng để sống với chính mình. Đến nơi nào em và anh đã từng đến em cũng thấy có gì đó gợi cho em nhớ đến anh.
Muốn lại được ngồi bên nhau, thưởng thức vị đắng trong từng ngụm cà phê, vị ngọt thanh thao của sữa, sự lành lành của từng viên đá nhưng vẫn thấy trong lòng ấm cúng bởi vẫn có người bên cạnh, mặc dù không râm rang chuyện trò như các bàn bên cạnh nhưng vẫn cảm thấy vui vui. Em không biết có lúc nào anh thấy nhớ em mỗi khi uống cà phê cùng bạn bè không, còn em thì rất muốn thưởng thức những hương vị mà em cảm nhận được cùng anh.
Có khi em nghĩ nếu sau này em quen với một người con trai khác, người đó có cùng em la cà những quán cà phê như anh không, có biết em có thú vui là thưởng thức cà phê không?
Em không biết vì sao giữa em và anh luôn có bức tường vô hình mà em không thể vượt qua được hay trong lòng anh, em chỉ đơn giản là người bạn uống cà phê thôi, em thấy buồn lắm! Nhiều lần em muốn hỏi anh trong lòng anh có vị trí nào dành cho em không nhưng không hiểu sao em không thể làm được. Em mong anh thẳng thắn, sống thực với tình cảm anh dành cho em nhưng em không thể xác định được anh đã làm vậy chưa? Sao khó hiểu anh vậy, có lúc nào anh thấy cần em không?
Em biết anh e ngại anh sẽ không lo lắng được cho em nhưng điều em cần không phải là sự lo lắng như anh nghĩ đâu, chỉ cần anh biết chia sẻ những vui buồn, mệt mỏi trong cuộc sống, công việc hằng ngày là em cũng thấy vui lắm rồi. Em không mong anh phải thay đổi tính cách của mình vì làm vậy anh sẽ không phải là anh nữa, em cũng không vui đâu, em chỉ mong anh hãy quan tâm không chỉ đến em mà anh cũng cần làm vậy đối với những người xung quanh anh nữa. Mong anh hiểu cho em hơn nữa, em không ích kỉ giữ anh cho riêng mình đâu, anh hãy thoải mái đến bên cạnh người mà anh có thể chia sẻ được. Anh hãy tự tin lên!
Theo Ngôi Sao
Quá khứ của em chẳng là gì đối với anh Vậy là em đã ra đi. Bỏ lại mình anh nơi căn phòng trống vắng, những kí ức, kỉ niệm ngày qua cứ ùa về trong tâm trí của anh, khiến anh không sao chợp mắt được. Nhung em yêu dấu. Anh đã gọi tên em bao nhiêu lần như thế trong đêm, bất chợt khi tỉnh giấc hay đang mơ, anh biết...