Em đang “say” chồng của người khác
Em trách ai kia cũng là phận đàn bà con gái như em đã chỉ vì một chữ “tình” mà khiến cả ba đều đau khổ.
Em đã rất đau đớn, em mất người yêu, em trách người đó, trách ai kia cũng là phận đàn bà con gái như em chỉ vì một chữ “tình” thôi đã khiến cả ba đều đau khổ.
Em có làm anh đau đâu vì cái ôm đó chẳng nói lên gì cả, nếu là bạn bè thì em cũng có thể làm như thế đấy thôi. Ở phương Tây, người ta còn ôm và hôn nữa đấy thì có ngần ngại gì đâu một cái ôm vội vã trong công viên cả trăm kẻ lại người qua.
Anh thật là… chẳng lẽ em lại vội vàng yêu anh đến thế, sau những ám ảnh của mối tình đầu và cái cám cảnh cuộc đời của kẻ thứ ba? Sao anh không nghĩ thật giản đơn vì cảm giác có người đàn ông bên cạnh, là để em yên tâm, là chỗ dựa tinh thần… Nhưng anh ạ! Em vẫn sống như vậy đấy thôi, từ trước khi quen anh cho đến bây giờ, có khác gì đây khi em gọi hai tiếng “Anh yêu”.
Anh thật là… chẳng lẽ em lại vội vàng yêu như vậy sao? Nhưng dù sao em cũng là phụ nữ, cũng sẽ có lúc mềm lòng, sẽ nhanh rung động, nếu trái tim em cùng ai đó hòa chung cùng một nhịp và nếu ai đó tỏ tình và ai đó yêu em. Mà thôi, sau cái lần đầu em vấp ngã bởi sự cả tin, cái vết thương kia luôn làm em né tránh, đứng trước anh, em dường như nguội lạnh nhưng em vẫn lạc quan và vui vẻ, trao gửi tâm tình, chia sẻ chuyện yêu thương và để kể anh nghe về những tâm tư tình cảm của người đang yêu. Em là vậy đấy, ẩn hiện và bất ngờ lắm nhé, chẳng phải khi mới biết em, anh nói em là người thú vị, luôn tạo sự bất ngờ, luôn thật, ảo lẫn lộn nhau… để cho anh vui nhưng cũng làm anh giật mình với trò chơi cút bắt…
Em ngày xưa bị người ta bội bạc, để rồi người ấy quay lưng không một lời từ biệt…
Video đang HOT
Em vẫn cứ thản nhiên, vẫn cứ để anh đợi, anh chờ, cứ để anh tin và gieo vào anh nỗi nhớ. Ừ thì, anh bảo em lẳng lơ nên em không để anh một mình đâu nhé, sẽ dan díu với anh và còn gọi anh là tình nhân nữa đấy. Anh cứ tin em đi vì cái gì ư? Anh biết mà… chẳng lẽ, em sau những nỗi buồn đau mất mát của tình đầu, em lại không có quyền nói yêu và được yêu bởi ai nữa. Chẳng lẽ vì một lần em đánh rơi hạnh phúc nghĩa là em đánh mất luôn niềm tin? Chẳng lẽ đứng trước anh, em không có quyền rung động, không tự nhiên trỗi dậy hay dâng trào một thứ cảm tình na ná như tình yêu? Chẳng lẽ trước một người khác giới đang nắm tay em, đứng gần em, ôm em thật chặt mà em vô cảm? Chẳng lẽ chỉ vì một lần đổ vỡ mà em thù hận đàn ông?
Nhưng em hỏi nhé: anh có nhớ em không? Có thể, anh vẫn nói như thế! Có làm anh yêu không? Có lẽ, nhưng chưa phải lúc…
Thật ư? Anh có thể đứng trước em, nói thích em, nói sẽ yêu em, anh có nghĩ ta đã thật gần hơn những kẻ đang yêu ư? Em đặt trái tim em vào bàn tay anh nhé, gửi anh giữ hộ em, che chở cho em và cho em chỗ dựa? Anh đồng ý không, khi cái khoảng cách giữa anh và em không còn xa lạ nữa, anh có nghĩ…còn bao lâu anh phải nói tiếng “yêu em”? Khi mà thật lòng, anh cũng đang cố quên cuộc sống đời thường, anh là chồng, là cha của ai đó, cũng như em, đang nhớ, chẳng thể quên cái cảm xúc rung động trước anh, em đang “say” chồng của người khác…
Cũng bởi vì anh luôn làm thế, đến bên em mỗi lúc em buồn, em gọi tên anh mỗi khi em khóc, ngay cả lúc em cô đơn, em yếu mềm, em cần bàn tay anh rắn chắc… Anh cũng đến cả lúc em thật vu vơ, gọi anh với những lý do không quan trọng… đứng chờ em hàng giờ chỉ để thấy em, để nói những câu vô nghĩa, anh thật vụng về, có phải ta đang nghĩ về nhau?
Em vẫn đùa rằng em muốn say nắng với một người đàn ông nhưng với anh, em sẽ không như làm như vậy bởi em hiểu điều mà người phụ nữ bây giờ đang sống bên cạnh anh lo sợ, giống như em khi xưa bị người ta bội bạc, để rồi anh ấy quay lưng không một lời từ biệt… Em đã rất đau đớn, em mất người yêu, em trách người đó, trách ai kia cũng là phận đàn bà con gái như em chỉ vì một chữ “tình” thôi đã khiến cả ba đều đau khổ.
Quá khứ của em đầy nỗi buồn, xót xa và cả những bất hạnh…
Khoảng thời gian sau khi em gục ngã, trước khi anh tới, em bước đi một mình, cũng lặng lẽ, xót xa là thế nhưng phải chăng em can đảm, em nén lòng, em thanh thản đấy ư? Em không muốn như ai kia, cũng cướp anh từ người vợ ấy, từ những đứa con thơ để mang trong lòng nghiệp chướng cũ… Nhưng anh đang làm tim em đau đấy, đau vì sự phản bội của anh với người đang còn là vợ, vì lòng tin và cái gì hơn thế nữa mà em không thể diễn tả nhưng rõ ràng có sự mất mát, sự sụp đổ đang dần gặm nhấm trong em và đang xóa đi hình bóng anh trong đó. Phải chăng đàn ông là thế, luôn vô tình, luôn bội ước hay sao? Còn người phụ nữ như em lúc nào cũng lầm lẫn, kết quả cuối cùng chỉ chuốc lấy đớn đau, vì cả tin và vì luôn đặt trái tim nhầm chỗ? Em thật mâu thuẫn, em đang một mình trốn chạy, em dối lòng…
Anh! Hôm nay em thật mệt mỏi như anh đã biết, tình yêu cũng có lý lẽ riêng và quá khứ của em đầy nỗi buồn, xót xa và cả những bất hạnh… Dù thế nào sau chia tay, em cũng mất mát, dễ tổn thương như thủy tinh mỏng vậy… sáng, trong và dễ vỡ nên đừng chạm vào em thật lâu, đừng làm em đau thêm anh nhé!
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Vợ "buôn chuyện" nhà chồng
Phụ nữ vốn thích kể chuyện này, chuyện kia về chồng và nhà chồng... (Ảnh minh họa)
&'Nhà chồng tao chỉ bé bằng một góc bếp nhà tao thôi. Thức ăn tới bữa là phải đi sờ chuồng gà xem có quả trứng nào không.
Hết rau ngót lại tới canh rau đay, mùng tơi sẵn trong vườn. Ông bà già cả tháng chỉ hết vài trăm nghìn tiền gạo muối" - đang say sưa &'buôn' với bạn về quê chồng, Hường không ngờ chồng đang tự ái phía sau.
Chồng Hường nổi giận: "Bôi bác nhà chồng thế thì vui lắm sao?" rồi đùng đùng ra khỏi nhà. Hường "ớ" lên một tiếng rồi càu nhàu: "Nói đúng chứ đâu phải nói xấu". Sau lần ấy, vợ chồng Hường "chiến tranh lạnh" với nhau. Hường bảo chỉ là kể chuyện tầm phào chứ không có ý nói xấu. Còn chồng cô khăng khăng, nghĩ cô chê bố mẹ chồng học ít, thuần nông.
"Chồng mình bảo có chết cũng không quên cảnh thấy mình kể chuyện quê chồng kham khổ mà điệu bộ lại rất thích thú" - Hường cho biết.
Cũng vì vô tư kể chuyện khốn khó quê chồng trước mặt chồng và bố mẹ đẻ mà Hòa (26 tuổi, Hà Nội) bị anh xã giận dỗi cả tháng. Hòa cho biết, cô hồ hởi nói cười với cả nhà chuyện: " Hai ông bà ở quê chẳng bao giờ đánh răng. Chỉ dùng khăn mặt và nước muối cọ cọ vài cái là xong", rồi đến chuyện: "Cái nhà tắm không có cửa lại bé bằng nắm tay. Loay hoay thay đồ không cẩn thận thì người ngoài nhìn thấy... mông. Nhà vệ sinh tông hống cạnh chuồng bò. Vừa &'đi' vừa ngại vì mấy con bò cứ nhìn chằm chằm"... Cả nhà Hòa hưởng ứng khiến câu chuyện quê chồng thêm rôm rả. Nhưng cô không hề để ý đến chồng cả buổi chỉ ngồi im, mặt tím tái vì giận vợ.
Sau buổi ấy, Hòa bị chồng nói dỗi: "Cô thích sang trọng sao không cố kiếm chồng thành phố". Ban đầu, Hòa không hiểu. Mãi sau cô mới biết là do anh tự ái khi thấy vợ kể về quê chồng đầy ý giễu cợt. "Mình không có ý mỉa mai gì cả. Bố mẹ chồng mình tốt bụng, thực sự mình rất quý mến hai cụ" - Hòa cho biết. Tuy nhiên, chồng Hòa không nghĩ thế.
Có khi chỉ do vợ "lỡ lời" nên chồng cũng lầm lỳ, chiến tranh lạnh... (Ảnh minh họa)
Còn Liên (Tây Hồ, Hà Nội) xích mích với chồng do anh muốn vợ về quê nội ở cữ. Chồng Liên muốn hai mẹ con về thẳng quê để ông bà nội chăm sóc. Ở quê không khí lại mát mẻ, trong lành. Nhưng Liên phản đối kịch liệt vì: "Quê nội nghèo xơ xác, muốn mua mấy viên thuốc cũng phải chạy xe hàng chục phút. Có cái bệnh viện ở thị trấn cách nhà khoảng 30km nhưng trông cũng tồi tàn. Nhỡ con ốm thì... chết". Chồng Liên liền lập luận: "Bố mẹ sinh 3 anh em tôi khỏe mạnh. Có thấy ai chết đâu. Mà ngày xưa còn khổ hơn bây giờ nhiều".
Để thuyết phục chồng, Liên nhờ đến bố mẹ đẻ và chị gái làm "đồng minh". Thấy nhà vợ ra sức tìm lý lẽ rằng quê nội khổ thế này, khó khăn thế kia để dồn chuyện ở cữ sang bên ngoại, chồng Liên dỗi lại vợ. Hai vợ chồng đến giờ vẫn chưa làm lành dù ngày sinh đã cận kề.
Tránh làm chồng mất mặt
Phụ nữ vốn thích kể chuyện này, chuyện kia về chồng và nhà chồng. Dù đó là sự thật nhưng nếu đụng chạm đến thể diện thì chẳng anh nào thích thú. Những chuyện nghèo khổ ở quê chồng chẳng hạn, với người vợ, phần lớn kể chỉ nhằm mục đích chia sẻ, nói cho vui. Tuy nhiên những anh chồng nhạy cảm có thể suy diễn đang bị vợ bêu xấu nên nảy sinh tự ái.
Có khi chỉ do vợ "lỡ lời" nên chồng cũng lầm lỳ, chiến tranh lạnh... Do đó, cần cảnh giác vì không phải chuyện gì là sự thật ở quê chồng cũng mang ra "làm quà cho câu chuyện" được. Nhiều anh chồng xuất phát nghèo khó rất sợ bị mọi người coi thường hay thương hại. Họ càng không muốn bố mẹ mình ở quê trở thành chủ đề "xì xầm" của con dâu với người khác. Một khi người chồng dễ tự ái như thế thì người vợ cũng nên hiểu và thông cảm cho chồng. Không nên gây sứt mẻ, hiểu nhầm bởi những điều không đáng có.
Theo Me&be
Sau cơn mưa... Tình yêu vốn vậy, khi càng cố giữ thì càng đi xa, càng níu kéo thì lại càng thêm mất mát... Không phải bạn gặp người chồng bội bạc, bạn sẽ nói tiếng hận thù tất cả đàn ông, không lẽ chỉ một lần vấp ngã, đứng trước một người đang nắm tay, ôm bạn thật chặt mà ép mình không rung động...