Em đâm vào tim tôi 1 nhát dao phản bội
Chỉ còn ít ngày nữa là kỉ niệm 8 năm yêu nhau. Nhưng cuối cùng, em yêu người đàn ông khác. Tôi phải làm sao bây giờ?
Tình yêu 8 năm trời của tôi khiến nhiều người ngưỡng mộ (Ảnh minh họa)
Chỉ còn 45 ngày nữa là kỷ niệm 8 năm ngày chúng tôi yêu nhau. Vậy mà mọi thứ đã chấm dứt khi bạn gái phản bội tôi. Tôi và em yêu nhau từ năm học lớp 9, tình cảm cứ mãi lớn dần theo ngày tháng, tốt nghiệp, đi làm và cho đến tận bây giờ. Tình yêu của chúng tôi được mọi người ngưỡng mộ và ai cũng nghĩ đến một cái kết là gia đình cùng những đứa trẻ. Nhưng tôi nhận ra tình yêu ấy lại như thủy tinh, thật đẹp nhưng rất mỏng manh, dễ vỡ.
Sau khi tốt nghiệp phổ thông, tôi vào bộ đội, em tiếp tục học ở Sài Gòn. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau mặc dù kỷ luật Quân đội cấm tôi dùng điện thoại. Cứ cuối tuần là em vào đơn vị thăm tôi, từ cổng chính vào đến nơi tôi ở phải ngót 5km, vậy mà em đi bộ quãng đường ấy để đến bên tôi, không một lời than trách. Chuyện tình của chúng tôi khiến cả đơn vị phải trầm trồ rồi ghen tỵ. Chúng tôi viết nhật ký rồi cuối tuần gửi cho nhau, đó là cách để giảm đi nỗi nhớ nhung hàng ngày mà tôi và em phải đối mặt. Chúng tôi cùng nhau vượt qua khoảng cách – điều quan trọng nhất khi phải yêu xa. Chúng tôi luôn tin vào một tình yêu có hậu.
Chuyện cứ thế, cho đến một ngày… Chúng tôi chia tay, chỉ vì em có người khác. Ngày 18/12/2011, em vào đơn vị và đó là lần đầu em nói rằng em đã có người khác. Bạn cùng phòng của em đọc cho tôi nghe những dòng mà em suy nghĩ về người con trai ấy. Tôi đớn đau rồi khóc như một đứa trẻ. Mọi chuyện đến với tôi quá đỗi bất ngờ, tôi không bao giờ lường trước em lại bị “cảm nắng” nhưng đong đầy tình cảm đến vậy. Tôi đau đớn nhận ra rằng tôi sẽ mất em.
Những ngày sau, tôi chìm đắm vào khói thuốc và men say – điều mà chưa bao giờ tôi đụng đến. Khi đó lẽ ra tôi không được phép. Chỉ một đêm, tôi đã hút hết một gói thuốc, rồi tôi bắt đầu nhậu nhẹt với những chiến sỹ của mình, không những thế tôi còn cự cãi với cấp trên. Từ một người gương mẫu về mọi mặt tôi biến thành kẻ chẳng ra gì. Tôi rối ren, tôi khóc. Tôi sa ngã không phải vì em mà vì bản thân tôi không biết chừa cho mình một lối đi khác.
Sau ba ngày, tôi bỗng trở nên thay đổi. Tôi trở lại với vẻ bình thường, tôi chỉ huy trung đội hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Tôi lại trở về với bản thân mình lúc trước. Nhưng trong lòng thì ngổn ngang tâm trạng. Tôi nhớ em, nỗi nhớ ấy cồn cào. Hàng đêm, tôi phải đối mặt với cái lạnh thấu xương, tôi cảm thấy tủi thân vì điều đó. Thật ra chẳng lạnh lẽo gì, những đêm trước cũng lạnh như vậy, nhưng có lẽ vì tôi không có em bên cạnh nữa nên cảm thấy lạnh trong lòng mình. Ban ngày tôi sống với cương vị của người chỉ huy, đêm về tôi sống thật với cảm xúc của mình. Cứ nghĩ về em là nước mắt cứ chảy dài. Hình ảnh của em luôn ở trong tim tôi nên không thể tránh khỏi nỗi nhớ em lúc nào cũng da diết. Em sống hạnh phúc bên người yêu mới của mình, còn tôi thì lạnh lẽo nhớ em trong bốn bức tường mù mịt.
Video đang HOT
Cho đến một ngày tôi được đi ôn tập, chuẩn bị cho kỳ thi. Tôi quen dần với sự thật em đang hạnh phúc trong vòng tay của người khác. Tôi bắt đầu liên lạc với những người bạn của mình, và những người lúc trước có tình cảm với tôi. Tôi thường xuyên chia sẻ, tâm sự về chuyện học, chuyện sinh hoạt của mình. Có những lời đề nghị quen nhau, tôi im lặng và đó là điều khiến tôi sai lầm. Tôi không từ chối, tôi tỏ vẻ không rõ ràng với bốn người con gái. Nhưng cuối cùng tôi quen Th – người học cùng tôi những năm tiểu học.
Có thể mọi người cho rằng sao tôi có thể nhanh quên và nhanh quen một người khác đến thế. Thật sự thì tôi vẫn không quên tình cảm của mình với em nhưng giữa tôi và Th có những tình cảm bạn bè từ thuở nhỏ. Tôi và Th bắt đầu từ những chia sẻ về cuộc sống, về tình cảm và những gì tôi đã trải qua. Chúng tôi đến bên nhau một cách tự nhiên và nhẹ nhàng.
Rồi tôi tình cờ gặp lại em, khi tôi về thăm những người bạn cùng phòng với em – những người đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Gặp nhau, chúng tôi chào xã giao, vì em cũng ở cùng phòng đó. Nhưng sau đấy, vì say rượu, chúng tôi đã ngủ cùng giường với nhau. Tôi ôm em ngủ hết đêm. Cảm xúc của tôi dồn nén bấy lâu nay được khơi dậy, tôi ôm em và ngủ đến sáng, có lẽ vì em cũng say nên không biết tôi và em nằm cùng giường.
Tôi biết bản thân mình còn rất yêu em, nhưng vết thương ấy đang có người chữa trị. Bạn của em khuyên tôi nên cho em cơ hội, và tôi nghĩ rằng còn yêu thì nên quay lại. Tôi đồng ý và chấp nhận thứ tha. Nhưng trước khi quay lại tôi hỏi em rằng giữa em và người đó đã có chuyện gì chưa? Em gật đầu. Tim tôi nhói khi nghĩ đến cảnh tượng đó, tôi không thể hiểu chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà em và người đó lại có thể xảy ra. Tôi không biết phải như thế nào trong hoàn cảnh này. Tôi choáng. Tôi là đàn ông nhưng tôi luôn kiềm chế cảm xúc của mình ngay cả khi họ tự nguyện dâng hiến. Thế mà em lại có cách ứng xử như thế. Nhưng vì quá yêu em và nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua được chuyện đó, tôi nghĩ tôi có thể tha thứ lỗi lầm mà em gây ra nên tôi đồng ý cùng em xây dựng lại tình cảm của mình.
Về phía Th, tôi vẫn chưa dứt khoát cho đến khi em phát hiện chuyện này. Em nhắn tin cho Th và yêu cầu chúng tôi chấm dứt. Ngày Th đi thi, tôi giữ điện thoại và đọc được những dòng tin nhắn mà em gửi cho Th. Tôi cảm thấy đau lòng, đau cho cả 3. Thế rồi tôi và Th chấm dứt. Th về quê, tôi và em xây dựng lại tình cảm của mình.
Kể từ ngày tôi dứt khoát với Th và cùng em xây dựng lại nền tảng tình yêu mới, tôi luôn cảm thấy mình thật sự hạnh phúc và điều quan trọng là tôi lấy lại được niềm tin đối với em, tình cảm của tôi dành cho em đã nhiều hơn trước. Tôi không còn nghĩ suy gì về chuyện em phản bội tôi hay hơn thế nữa, tôi xác định phải cố gắng làm việc để cưới em vì biết rằng cuộc sống hiện tại của tôi còn nhiều khó khăn. Những ngày bên nhau là khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc, tôi yêu em và tôi tôn trọng em. Không có chuyện tôi kiểm tra điện thoại của em hay facebook. Có những khi có cuộc gọi, em nói chuyện trống không, tôi không biết chắc đó là ai nhưng là đàn ông chắc cũng dễ dàng cảm nhận được em đang nói chuyện với đối tượng nào, mặc dù vậy tôi vẫn cho qua. Tôi luôn muốn rằng em phải tự giác biết rằng điều gì là đúng, điều gì không nên lặp lại cái sai lầm của bản thân. Tôi luôn tin em sẽ không làm chuyện gì có lỗi với tôi nữa, vậy mà…
Em quen một người mới trong khi chỉ còn 45 ngày nữa là kỷ niệm 8 năm tôi và em yêu nhau. Người mà em nói với tôi đó chỉ là bạn. Một lần nữa em lừa dối tôi, một lần nữa em cho tôi thấu sự đau đớn khi bị phản bội. Tôi cho em cơ hội để giải thích, tôi cho bản thân mình một cơ hội để níu lấy tình yêu này. Tôi muốn cùng em vượt qua nếu như em chỉ cảm nắng. Nhưng thật đau lòng, trớ trêu thay em nói với tôi rằng em không còn tình cảm với tôi nữa.
Những ngày qua là chuỗi ngày dài đau đớn, nỗi nhớ em cứ da diết trong tôi. Tôi không muốn buông tay vì tôi biết rằng tôi quá yêu em, nhưng làm sao không chấm dứt khi em đã quyết dứt bỏ? Tôi không biết phải làm sao, dù đã một lần vì em mà đau đớn nhưng lần này tôi vẫn đớn đau. Em đã cho tôi một câu trả lời rõ ràng, vậy mà tôi vẫn chờ một điều gì đó không có thực ở tương lai. Tôi phải làm sao bây giờ, hi vọng, chờ đợi em quay về hay cố gắng quên? (Bạn đọc)
Theo Eva
"Võ" lôi chồng nhậu về nhà của vợ
Ngay từ hồi chưa cưới, tôi đã sẵn tính hay la cà nhậu nhẹt. Đời nam nhi lấy chuyện nhậu làm vui, riết thành quen, lấy vợ rồi tôi cũng không bỏ được.
Mà làm sao phải bỏ. Nam nhi đại trượng phu, đến thầy bu ở nhà còn chẳng quản được. Vợ có là gì mà giữ nổi chân tôi. Hồi mới cưới tôi cũng bấm bụng ở nhà với vợ ít bữa. Sau quanh quẩn bên mâm cơm rau luộc, trứng luộc mãi thấy ngán. Trình nấu ăn của vợ rất "còi". Không nói ra nhưng tôi sợ nhất là cơm nhà. Đưa nhau đi ăn tiệm thì "sang chảnh" quá!
Vòng vo chê bôi thế cũng để nói với bạn rằng, tôi "ngựa quay đường cũ", la cà quán xá không về nhà cũng do dòng đời xô đẩy cả. Ở đấy không khí xôm tụ, được ăn được nói, chưa kể món dưa xào lòng của bà hàng nhậu vừa ngọt vừa chua, thơm dậy mùi hành răm mới gọi là bá cháy.
Khỏi nói cái thái độ bất cần của tôi làm vợ giận đến mức nào. Nàng ủ cũng lắm mưu nhiều kế, nào là gọi điện ngay giữa lúc chồng đang say sưa với chiến hữu bắt về, nạt nộ có, khóc mếu có. Còn gọi điện cho cả bố mẹ tôi kể lể "mách" tội ngay tại trận. Nhưng chẳng ăn thua, đàn ông bên mâm nhậu làm gì có chuyện dễ đứng lên đi về, trừ phi có hỏa hoạn hay động đất! Làm um lên không "giải quyết" được tôi, vợ bắt đầu chuyển sang chiến tranh lạnh - cắp con về ngoại, không có việc không nói chuyện. Mỗi lúc tôi gọi điện nàng chỉ một câu duy nhất: "Anh chừa chưa?". Được ba bữa, bí quá tôi đành nói "chừa", phóng xe sang ngoại đón vợ đón con. "Chừa" được 1 tuần, tính tôi lại đâu vào đó.
Vợ thờ ơ bảo: "Em hết nước rồi, tùy anh, chán chẳng buồn nói". Rồi nàng chẳng buồn nói thật. Tôi nhậu xả phanh chẳng thấy nàng điện thoại gọi về bao giờ. Nhiều hôm giữa chừng không nghe điện tự nhiên thấy nhớ. Vợ có một yêu cầu: Vì ngày nào tôi cũng nhậu, nên khỏi ăn cơm nhà, nàng "cắt" suất tôi, cho cái thân nàng đỡ vất vả.
Từ bữa đó, có lúc tôi về sớm còn chẳng thấy mấy mẹ con. Chắc rủ nhau ra ngoài ăn tiệm hòng "dằn mặt" chồng. Nhưng mật độ "đi ăn tiệm" của hai mẹ con hơi nhiều, có hôm tôi rình cả 3 ngày liền trở về lúc tan ca, cũng không thấy cả nàng lẫn con đâu cả. Đúng đến lúc tôi định làm "cho ra ngô ra khoai" xem nàng trốn chồng đi chỗ nào thì nàng bắt đầu lại có mặt ở nhà, tươi hơn hớn.
Hôm ấy tôi cố tình về sớm. Đến cửa đã thấy mùi hành tỏi xào thơm nức mũi, có mà ăn đứt cả món dưa xào lòng ở quán nhậu quen. Bước chân vào nhà, đón tôi là con gái đã được mẹ tắm rửa sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng. Nó đến hôn chào tôi cũng vừa lúc vợ nhìn thấy tôi về nên bảo: "Anh cứ tắm rửa rồi nghỉ ngơi, hai mẹ con giờ mới ăn tối". Lúc nàng lướt qua, tôi còn kịp nghe mùi tô canh khoai sọ rau rút nấu cua nàng đang bưng đậm mùi thơm ngọt của xương đến khó cưỡng. Tôi nuốt nước miếng đánh ực mà chẳng nghe tiếng nàng mời. Vợ biết nấu ăn từ hồi nào ta?
Vài hôm sau, nhớ cái mùi thức ăn thơm thơm ngon ngon của vợ tôi cứ cố tình cáo lui với đám bạn nhậu để về "rình". Cứ giờ nàng dọn cơm là tôi bước vào. Nhưng nàng nhất quyết không mời tôi ăn. Hai mẹ con cứ đánh chén ngon lành, con nhóc ăn thật ngon miệng. Dạo này má nó phính hơn hay trước giờ nó vẫn vậy mà tôi không để ý? Vợ vẫn chuyện trò với tôi bình thường, có mỗi chuyện bữa cơm là không mời tôi lấy một tiếng.
Tối nàng dọn dẹp xong, tôi đánh bạo lên tiếng lúc hai vợ chồng đã vào phòng nghỉ ngơi: "Từ mai mẹ cho bố báo cơm nhà nhé!". Tưởng nàng phải mừng húm, đằng này nàng chỉ ừ hữ cho xong. Hôm sau tôi được hai mẹ con thiết đãi cơm sườn nướng sốt BBQ, canh thịt hầm khổ qua, salad nông trại có rau xanh mướt trộn cùng tôm, jam-bông và trứng. Gia vị nêm nếm rất hoàn hảo, đời tôi kể từ ngày lấy vợ, chưa được ăn bữa nào ngon như bữa này. Hôm sau rồi hôm sau nữa, tôi cứ tình nguyện "báo cơm" nhà. Lâu lâu tự khai trừ khỏi hội nhậu lúc nào không biết.
Bẵng đi một thời gian gặp lại đám nhậu "ruột", mới nghe mấy bố bảo tan rã hết cả rồi. Hỏi đến lý do thì ông nào ông nấy gãi đầu gãi tai, đổ lỗi cho "đường lối" tấn công trực diện vào cái dạ dày chồng của vợ.
Tôi hộc tốc về nhà hỏi vợ: "Hồi đó anh hay nhậu, chiều chiều em với con đi đâu?". Nàng bảo "em gửi con nhà ngoại, đi học nấu ăn cùng... mấy bà vợ đám bạn nhậu của anh đó!".
Thế mới biết đàn bà mưu sâu. Cũng nhờ việc các bà hè nhau chăm chút hơn đến bữa cơm gia đình mà lối sống của cánh đàn ông chúng tôi trở nên lành mạnh hẳn. Cho đến bây giờ, bí quyết để các bà nấu ăn ngon vẫn là ẩn số trong mắt các ông chồng. Nhưng có hề gì, những khoảnh khắc đậm đà món ngon, đậm đà ân tình có được bên gia đình mới là điều quan trọng.
Theo VNE
Mệt mỏi vì định kiến Không dưới hai lần mẹ chồng dạy em, sinh ra làm kiếp đàn bà là phải chịu khổ nhục, nhận về những vất vả khó nhọc, hi sinh. Anh cũng ngồi ngay đấy âm thầm chẳng ý kiến gì, chỉ khi về đến nhà mới rụt rè: "Anh chẳng bao giờ đồng tình với quan điểm đó". Em không hiểu do thổ nhưỡng,...