Em đã yêu như thế!
Cố gắng anh nhé – tình yêu của em… (Ảnh minh họa)
Anh à, em không biết mình viết ra những dòng này để làm gì nhưng đó là những cảm xúc thật đã từ lâu của em.
Mình quen nhau đã gần được 4 năm, kết quả của tình bạn là 1 tình yêu đẹp và rất riêng. Hơn 1 năm yêu nhau, thời gian không phải là nhiều nhưng đủ để cả hai nhận ra rất nhiều điều sau những thử thách, khó khăn. Đã có những lúc tưởng chừng như không thể vượt qua được, như anh đã nói: anh là người đi xây, còn em chỉ biết… phá! Em biết mình đã mắc phải nhiều lỗi lầm nhưng thời gian qua, em đã yêu, đã sống thật với trái tim mình.
Em yêu anh, không gì có thể phủ nhận điều đó. Em cũng đã xác định lâu dài với anh và cố gắng làm tất cả vì tình yêu và tương lai của mình. Cuộc sống có rất nhiều trở ngại, khó khăn… anh luôn bên em, giúp đỡ em. Tấm lòng của anh- em rất biết ơn và đã bao lần thầm nhủ sẽ không làm anh buồn, không làm anh thất vọng. Hơn 1 năm qua, em đã yêu như thế!
Em là người cố chấp, nóng tính, hay gây chuyện và rất bướng… Em không phủ nhận. Anh rất hiểu tính em và nhiều lần bỏ qua những sai sót vô tình hay cố ý của em. Em vô tư nhận lấy như một lẽ thường tình khi người ta yêu nhau. Em không phải đứa không biết điều, chỉ là em không nói ra, em đã quyết tâm sửa mình, anh cũng thấy rồi đó: thời gian, cách ăn mặc, nói năng… em đều thực hiện sao cho chuẩn, cho đúng với những gì anh mong. Nhưng cái quan trọng nhất em vẫn chưa thể hoàn thiện được đó chính là tính cách, em cần thời gian và anh sẽ là người giúp em. Em biết anh không nản nhưng anh hay buồn và nổi cáu với em. Em không trách anh mà càng thêm giận mình hơn. Tình đầu buồn nhiều, vui nhiều, hạnh phúc nhiều, nước mắt nhiều… Dù xảy ra chuyện gì mình cũng vẫn bên nhau hơn năm qua. Em đã yêu như thế!
Mình đã cùng làm việc để tự lo cho cuộc sống sinh viên xa nhà, khó khăn. Anh không muốn em phải thiếu thốn gì vì thế anh nguyện làm tất cả vì em- em vẫn rất nhớ câu nói đó. Ngược lại, “khi mình giận nhau, em không ở bên anh, anh mất động lực làm việc và học tập”. Em rất hiểu nhưng anh à, cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ như mình muốn. Đúng là em làm khổ anh nhiều (cho đến tận bây giờ), chính em cũng rất đau khổ vì điều đó. Anh vẫn trách em không biết hi sinh cho tình yêu, không biết quý trọng những gì mình đã gây dựng… em đã khóc rất nhiều – không lời biện minh. Vì anh hiểu em, anh yêu em mà. Rồi anh cũng sẽ nhận ra em không phải người như thế, đúng không anh? Em tin anh. 14 tháng bên nhau em đã yêu như thế, không hối tiếc!
Em tin anh sẽ vượt qua những trở ngại và những nỗi đau… (Ảnh minh họa)
Anh cũng biết rằng em thích được chiều chuộng, muốn được che chở vì em rất sợ sự cô đơn và anh đã cố gắng làm em vui suốt thời gian qua nhưng anh có biết em rất sợ con người bạo lực, gia trưởng. Nhiều lần em đã quyết định chia tay chỉ vì không thể chịu được sự khắt khe của anh. Cái gì cũng có hai mặt của nó, anh biết em khó chịu và đau khổ với những điều, những luật như thế sao anh vẫn cố làm. Để rồi có những lần em đi bộ một mình về nhà, vừa đi vừa khóc mà anh vẫn không chở em về. Anh nỡ nhìn người yêu anh như thế sao? Rồi tất cả mọi chuyện cũng qua, mình lại thắm thiết như ngày nào, công việc tốt, học tập tốt…
Có một việc mà em muốn và cần phải biện minh đó là sự thay đổi một chút về hình thức bên ngoài cũng không thể nói lên được rằng bản chất bên trong cũng vì thế mà thay đổi. Em dám khẳng định điều này vì thế anh đừng nói là em của anh đã thay đổi và ngán ngẩm dằn vặt em. Em nghĩ mình nên để cho nhau một chút khoảng trống, riêng tư trong cuộc sống dù là nhỏ nhất, em cần điều đó, em không biết anh có giúp hay không mà tình hình giữa mình ngày càng xấu đi. Em không hề mong muốn, anh cũng thế đúng không?
Hôm nay thì mình đã thực sự xa nhau, anh đừng nói rằng vì em muốn thế nên anh đành phải chấp nhận. Sao anh không thử nghĩ xem tại sao em lại quyết định như thế. Không phải em muốn tìm ai đó hơn anh, hoàn toàn không có chuyện đó. Chỉ là em không đủ sức và sự kiên nhẫn để chịu đựng thêm sự hà khắc rất gia trưởng của anh (em không muốn kể ra vì cả anh và em đều biết rất rõ nội tình như thế nào). Và anh đã để em đi…
Video đang HOT
Mình chia tay, có thể anh sẽ có cuộc sống vui hơn vì em không tốt mà. Em không ở bên anh được nữa. Chúng ta đều mong người kia sẽ sống tốt, sẽ hạnh phúc trên con đường riêng – không có sự hiện diện của nhau. Điều em muốn nói là kỷ niệm không có tội vì thế không nên có ý nghĩ sẽ trả lại những thứ là “của anh”, “của em” ngày xưa. Hơn 1 năm qua mình đã yêu như thế, không có gì phải hối hận, dằn vặt cả. Hãy nhìn về tương lai anh à, dù mình không còn nhau.
Xa anh, em biết sẽ rất khó khăn cho em nhưng em sẽ cố gắng, thật cố gắng. Vì thế anh hãy yên tâm, những điều anh hay dặn em, nhắc nhở em, em sẽ ghi nhớ và thực hiện. Em biết tự lo cho mình mà. Em sẽ sống tốt, học tốt và vững bước trên con đường đã chọn. Em vẫn nhớ câu nói của anh hôm đó: “Hãy là một nhà văn chân chính đúng như mơ ước của em, hãy tự tin rằng mình sẽ thành công”. Mình phải xa nhau thôi dù em vẫn rất yêu anh, mãi mãi là như thế…
Lời cuối em muốn nói với anh: em cảm ơn và xin lỗi anh về tất cả!
Em tin anh sẽ vượt qua những trở ngại và những nỗi đau. Em tin anh!
Cố gắng anh nhé – tình yêu của em… Chúc anh hạnh phúc!
Tổng nhật ký 14 tháng yêu nhau
**3836**
nguyenhienk11@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Chồng ơi! Em yêu chồng em nhất trên đời!!!
Em đã ngủ mê sau một nỗi đau dài... (Ảnh minh họa)
Anh ơi tim em sẽ trôi về đâu để những lãng quên dấu yêu không trở lại trong kí ức. Hạnh phúc không đếm được nhiều lần như những đầu ngón tay mềm của em, phải không anh?
Niềm đau, nỗi nhớ cứ chập chờn hiện về trong tiềm thức, có đôi khi lòng lắng đọng lại trong giây phút quên đi thực tại. Nhiều lúc sải những bước chân tư lự trên những con đường vắng vẻ thì bất giác em cần một bàn tay ấm áp của anh để dìu em qua nỗi nhọc nhằn, để khi đêm xuống em thấy bớt cô đơn. Những giây phút trôi qua của cuộc sống làm em hối tiếc nhưng thật sự không muốn đứng lại. Em sẽ không để nước mắt trực trào trên khóe mi nữa.
Cuộc đời em là vết trượt dài trong những bất hạnh và sự mất mát, cho dù là vô tình hay cố ý thì anh cũng như bóng dương soi vào đời em. Anh đã đến và làm em không thể không trăn trở về anh. Giờ đây sau những gì đã qua thì em chắc chắn rằng những gì thuộc về anh đã hòa tan và chảy trong cơ thể em...
Anh biết vì sao em thích một mình không (nhất là về đêm) vì khi ấy em lắng đọng cho cái quá khứ đã trôi qua, cố gắng sống cho thực tại, và em sẽ cảm nhận cuộc đời bằng trái tim chân thành, không bị chi phối bởi vật chất, chi phối bởi một cảm xúc quá lí trí. Lúc ấy em sẽ nhìn tất cả bằng đôi mắt biết chia sẻ, một tâm hồn rộng mở và một trái tim biết yêu thương tha thứ.
Anh ơi hình như quá khứ của em đã phủ rêu xanh mất rồi. Em ngốc nghếch khi quay lại tìm và bị ngã, ngã thật đau nhưng em vẫn muốn níu nó lại. Nhiều lúc em tưởng chừng mình đã quên hết rồi nhưng không... kí ức ngày xưa vẫn vẹn nguyên... nỗi đau vẫn da diết... tim vẫn nhói buốt.
Em thích mưa lắm anh biết không, đằng sau cái lạnh giá đó là nỗi khát khao được sưởi ấm, sao mưa cứ trút mãi xuống không ngừng nghỉ. Giá mà em có thể giữ những hạt mưa lại không để nó vỡ vụn... tan dưới lòng đường.... như mối tình không trọn vẹn của chúng ta. Có khi mưa ngoài trời là giọt nước mắt đã gieo vào đời làm nên nỗi ưu phiền riêng em.
Em chọn cách buông tay và mong anh của em hạnh phúc... (Ảnh mnh họa)
Anh ơi em biết rằng đằng sau chúng ta là quá khứ nhưng đằng sau quá khứ là tương lai vì thế em sẽ hướng về những người yêu thương em thay vì ôm nỗi đau một mình sau những giọt nước mắt.
Em đã từng ước ao được ra ngắm biển cùng với anh vì khi đó biển rộng lớn ta sẽ thấy đời mênh mông hơn. Ta sẽ thấy tình yêu của mình được trọn vẹn hơn.
Nhưng em nhận ra một điều tình yêu không dịu dàng và mượt mà như cỏ và nó càng không êm đềm và lả lơi như trăng.
Em hay sống với những trăn trở của mình, từ trong tâm can vẫn gọi tên anh. "Người yêu dấu ơi có bao giờ anh nghĩ sẽ từ bỏ tất cả để được yêu em". Em hay choàng tỉnh từ những giấc mơ về người đấy nhưng ngoài sự tĩnh lặng của màn đêm thì không có gì cả... em nhận ra mình mơ.
Đã 1001... lần em dặn lòng đừng nghĩ đến cuộc tình ấy nữa, hãy dứt nỗi nhớ thương ấy, nó có trọn vẹn đâu, nhưng không hình bóng ấy vẫn in hằn tâm trí, để đêm về em lại nằm mong ngóng một bóng hình xa... xa mãi... không bao giờ được chạm vào hình hài ấy nữa.
Em biết người ấy vẫn mong nhớ một bóng hình hao gầy ngày xưa là của riêng mình, vẫn trăn trở mỗi đêm, tóc đã bạc đi nhiều, nước mắt đã đầy trong tim rồi... Em biết anh thấy đơn độc khi đi trên một con đường không có em, sẽ thấy đường bỗng nhiên lớn hơn, ghập ghềnh hơn, trắc trở thật nhiều. Nỗi khắc khoải sẽ cản lối đi đấy, em đứng bên lề con đường ấy,dõi theo bước anh. Anh ơi em muốn đến bên anh để được anh nắm chặt tay đi qua những nhọc nhằn, lo toan... vậy mà em không đủ niềm tin làm điều đó. Anh ơi em biết tim mình cần gì, hướng về nơi nào nhưng không được... em sẽ vụt chạy khỏi con đường đó.
Liệu ngày mai anh có trở về bên em như ngày xưa... kỉ niệm cứ ùa về nhiều quá, tim em se thắt lại.
Em không muốn cả hai đi qua đời nhau nhẹ nhàng như thế, em muốn mỗi nơi ta đi qua là một khoảnh khắc tuyệt vời nhất, in dấu trong đời hai chúng ta, để từ giây phút ấy chúng ta nghĩ về nhau, yêu nhau nhiều hơn, sống vì nhau...
Dường như từ ngày xa anh em đã không còn khái niệm chấp nhận yêu và nhớ một người khác nữa là bởi vì khi những năm tháng bên anh đã quá sâu đậm trong lòng em. Đó là những tháng ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời em.
Anh nói những năm tháng bên em là những gì chân thật nhất em đến và đi làm đổ vỡ tất cả. Mất em là điều không tưởng, là bước ngoặt rẽ thật nhanh làm anh phải chơi vơi đến cả cuộc đời... rằng sẽ không bao giờ ai mang lại hạnh phúc cho anh, sẽ không ai mang lại cảm giác mà khi ở bên cạnh em anh mới có được,... và anh chắc chắn một điều những năm tháng ở bên cạnh em là khoảng thời gian viên mãn nhất trong cuộc đời...
Em sẽ tập sống chậm lại... nghĩ khác đi... và yêu thương nhiều hơn... (Ảnh minh họa)
Em cũng như anh lại phải tự hỏi lòng tại sao và tại sao nhưng hình như không ai trả lời được cho em. Đã có lúc em cố chạm vào những kí ức xa xôi, chờ một tin nhắn trách móc yêu thương, chờ một câu nói "cần em". Cái nỗi nhớ cứ da diết khôn nguôi, em lãng đãng đi tìm, cúi nhặt lại những mảnh vỡ trong tâm hồn để rồi chợt nhận ra tất cả đã bị vùi trôn nơi mà nỗi đau ngự trị. Thế thì ta nhặt lại làm gì hả anh?
Anh ơi hình như tình yêu của em chìm mãi dưới cơn mê, nắng làm vỡ những hạt mưa, anh làm vỡ tâm hồn em, vậy mà em vẫn mong chờ một tình yêu không thể... Có thứ hạnh phúc nào gọi là chia tay không anh? Nếu có thì em cũng đang hạnh phúc đấy chứ nhưng sao nó vẫn tồn tại sau nỗi đau. Em vẫn luôn tin rằng mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại hoặc sẽ có một kết thúc khác hơn bây giờ nếu ta còn niềm tin vào nhau.
Em chọn cách buông tay. Em mong anh của em hạnh phúc, em sẽ không nhìn lại nữa. Có thế em đã lựa chọn một con đường ngốc nghếch nhất, nhưng chắc anh cũng sẽ đồng tình với em. Đã có sự ích kỉ trỗi dậy trong em, em từng muốn yêu và sở hữu nhưng rồi em bất chợt nhận ra tình yêu là thứ không thể nắm giữ mãi trong tay được, càng nắm chặt thì nó càng rời xa em. Bây giờ thì em biết tình yêu là thứ mà ta không thể chôn vùi cho dù ta có giữ hay buông tay thì cũng không thôi nghĩ và đau đớn về nó. Vì ngọt ngào và man trá là song song.
Em đã ngủ mê sau một nỗi đau dài giờ em phải cố tỉnh dậy để đi tiếp dù biết rằng đường đời sẽ chông gai, sẽ ghập ghềnh hơn khi không có anh...
Hạnh phúc thật sự thì ai cũng biết đó là yêu và được yêu nhưng đôi khi ta vẫn phải buông tay phải không anh?
Em sẽ tập sống chậm lại... nghĩ khác đi... và yêu thương nhiều hơn...!
mythuantran12@yahoo.com.vn (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Gửi anh - người thứ ba Trái tim yêu cần sự độ lượng và lòng bao dung nhiều hơn sự ích kỷ... (Ảnh minh họa) Anh không biết tôi nhưng tôi có biết chút ít về anh. Chúng ta đều là hai người đàn ông có nhiều điểm tương đồng về tính cách, và đặc biệt là cùng dành tình yêu của mình cho một người phụ nữ. Anh...