Em đã yêu một người đàn ông bạc bẽo
Tại sao một người tồi tệ bạc bẽo là anh lại khiến em yêu và đau đến thế này?
Anh có thấy gió lạnh đang thổi không? Có thấy sự cô đơn và trống trải trong em? Có biết bao ngày qua em đau khổ thế nào, khó khăn thế nào để vượt qua nỗi buồn và sự cô đơn mà anh dành cho em…
Đến lúc em phải quên anh rồi, em mệt mỏi, cô đơn và đau lắm… không còn sức lực cũng như nước mắt để yêu anh nữa đâu. Tại sao em phải thức trắng mỗi đêm để nghĩ về những nỗi đau và khóc lóc trong khi anh đang vui vẻ chẳng cần biết đến ai. Anh đi chơi đây đó đến gia đình anh còn chẳng coi là gì thì một đứa con gái như em dù có đau có khóc đến bao nhiêu đi nữa cũng là gì đâu! Vì anh không xứng đáng để nhận được những tình yêu thương chân thành từ bất kỳ ai, anh chỉ có thứ tình yêu mà anh mua bằng tiền thôi, chỉ có anh gọi đó là tình yêu.
Vì tình yêu ngang trái, nếu cứ mãi níu lại sẽ chỉ là niềm đau kéo dài! (Ảnh minh họa)
Gần đây thấy anh nói dối mọi người để cùng một người khác đi chơi, và rồi lại quát mắng chẳng ra sao để át đi những điều đó thì em lại càng nghĩ nhiều hơn càng khóc nhiều hơn. Hoá ra em tầm thường đến vậy, hoá ra với em thì không thể nhưng với người mới thì lại quá dễ dàng để có không gian riêng đến thế, hoá ra sau tất cả tin yêu, đau khổ, thời gian, sự chân thành thì em chẳng là gì cả. Em chỉ là thứ đồ cũ vất sang một bên không cần đếm xỉa đến, có chăng là vài câu nói khinh thường, hoá ra càng cố vượt qua thì lại càng lún sâu hơn vào đau khổ, hoá ra vì thế mà càng ngày càng nhiều nước mắt đến thế, cô lập bản thân đến thế.
Em chợt nhận ra rằng trước đây nếu chỉ khóc những đêm không có anh thì giờ đây đêm nào cũng là nước mắt, có khi là nằm cạnh anh, gối đầu lên tay anh nhưng vẫn phải cố lau nước mắt của mình. Tại sao? Tại sao em phải thế? Cuộc sống của em, tương lai của em, trái tim của em giờ biết làm sao? Em phải làm sao mới được? Là báo ứng của em sao? Là sự trừng phạt khi yêu anh? Vậy thì em phải chịu đựng những cảm giác này đến bao giờ…
Có lúc tự hỏi mình sao nhiều nước mắt đến thế? Cứ khóc rồi lại khóc mà nỗi đau trong lòng cũng chẳng chịu vơi đi. Mỗi lần nhìn thấy anh là trái tim lại nhói đau, anh có biết đã từ rất lâu rồi đêm nào em cũng khóc. Trước đây em khóc những đêm không có anh bên cạnh, còn bây giờ em khóc cả khi anh đang nằm cạnh em, anh không biết hay cố tình không biết nước mắt của em
“… Chỉ mơ ước rằng có thể nắm chặt tay anh trọn vẹn yêu thương, chỉ mơ ước rằng có thể yên bình bên anh đoạn đường phía trước. Có phải em đã sai khi trao anh cả trái tim mình nên bây giờ phải nhận những nỗi đau. Phải che giấu dòng nước mắt là điều quá khó khăn dành cho em, vì em biết rằng tiếng nói sau cùng cũng chính là lời chia tay, giá như chưa từng yêu anh, thương anh thì phút giây này tim không buồn và lòng không thấy đau…” lần nào nghe đến đoạn bài hát này em đều khóc, nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống bởi lời hát đó giống như tiếng lòng mình vậy.
Video đang HOT
Em ước mình có thể ngay lập tức gạt bỏ hình ảnh anh ra khỏi tâm trí và trái tim em. Mâu thuẫn quá, nhớ đến phát điên nhưng lại muốn gạt bỏ thật nhanh. Như thế nghĩa là sao chứ? Bản thân em chẳng thể tự mình lý giải được. Không thể phủ nhận rằng thời gian gần đây em luôn tự hỏi mình nếu như không gặp anh, không yêu anh và không chịu nhiều tổn thương từ anh thì giờ đây cuộc sống của em thế nào? Tại sao một người tồi tệ bạc bẽo là anh lại khiến em yêu và đau đến thế này?
Nếu không phải là anh thì liệu giờ này em có thể đang hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình, ở đó có một người đàn ông- người chồng của riêng em, thực sự là của em, ở đó có đứa con nhỏ bé đáng thương của em, ở đó em sẽ hạnh phúc giống như bao người phụ nữ khác trên thế giới này chứ không phải người đàn ông là chồng của người khác, là người tình của bao người khác nữa… Vậy mà người đó chưa bao giờ thấy đủ, cũng như chưa bao giờ thấy tội lỗi với những nỗi đau đã gây ra cho người khác, và… chưa bao giờ nhớ về dù chỉ một chút đối với sinh linh bé nhỏ đáng thương chưa thành hình hài thì đã phải ra đi, còn em chưa bao giờ quên được cái ngày địa ngục đó.
Cảm xúc giờ là gì đây? Hận ư? Một từ hận thì sao có thể nói hết được tất cả những gì đã qua đây. Dù có trải qua bao nhiêu năm nữa anh nghĩ rằng em có thể quên đi sao, nỗi đau sẽ mãi ở đó để hành hạ tra tấn và trừng phạt em, thế mà anh bảo em sao không chịu lấy chồng ư?
Anh bảo một người mang trong mình tâm trạng đó đến với một người đàn ông khác và sống với anh ta sao? Em không làm được, không thể làm được, nếu là anh thì anh có bao dung được một người con gái như thế không? Còn em dù là trong suy nghĩ thôi em cũng không thể gần gũi người đàn ông khác được nữa đâu.
Yêu ư? Lại càng không thể, đàn ông trong mắt em giờ ai cũng chỉ phụ bạc, và tồi tệ như nhau thôi, như anh thôi. Bảo em tin, yêu và sống với người đàn ông khác sao? Nước mắt rơi quá nhiều, tổn thương quá nhiều khi đóng vai trò là một sự lựa chọn của ai đó, cái suy nghĩ này làm em thấy vô cùng uất ức, vô cùng bất lực và trên hết là căm hận bản thân mình.
Sao vì một người như anh lại khiến em phải khổ tâm đến thế, vì yêu lầm một người như anh mà em không còn có thể tin yêu một ai khác. Giờ em cũng chẳng biết phải làm sao với cuộc đời mình nữa rồi.
Trước đây em không muốn nói những điều này với anh, em luôn muốn giấu những suy nghĩ này vì sợ anh dằn vặt bản thân giờ mới nhận ra dù có nói có đau hơn trăm vạn lần thế này thì với một người chỉ biết bản thân mình như anh làm sao có cảm giác tội lỗi hay dằn vặt với một ai đó, nhất là đó lại là một người vô cùng nhỏ bé trong tâm trí anh vì anh vốn đã thay thế bằng nhiều hình ảnh khác rồi. Thế nên em đau, em khóc thì bản thân em tự chịu phải không? Ai bảo em ngu ngốc, là tại em thôi, đừng trách anh phải không? Đúng rồi, một người như anh thì chắc chắn có suy nghĩ đó!
Vốn dĩ vẫn biết rằng cuộc sống chẳng bao giờ có công bằng nhưng cũng chẳng ngờ lại bất công đến thế! Có người nói vết thương dù có đau đến đâu qua thời gian rồi cũng sẽ lành, đúng là thế nhưng vấn đề là thời gian bao lâu, và vượt qua cái khoảng thời gian bao lâu ấy như thế nào?
Rồi đây đối diện với cuộc sống khó khăn này, em sẽ một mình chống đỡ mà không thể có ai bên cạnh rồi… Có một kiểu phụ nữ, họ bị ám ảnh với nỗi đau. Vạn lần sau, họ vẫn sợ mình đau như lần đó.
Theo Khampha
Nỗi nhớ mùa hoa sữa
Tôi đang nhớ mùa thu, ngay cả khi đang ở giữa mùa thu thế này.
Hà Nội đang vào những ngày cuối tháng 10, những cơn mưa bất chợt đến rồi đi, những cơn gió nhẹ nhàng mang theo hơi lạnh khe khẽ làm cho tôi chợt thổn thức. Một thứ cảm giác khó tả, tôi đang nhớ mùa thu, ngay cả khi đang ở giữa mùa thu thế này.
Với bao nhiêu công việc bộn bề, tôi chưa kịp dành cho mình một ngày để thả mình vào giữa làn gió se lạnh tận hưởng hương thu nhè nhẹ và đặc biệt là cái mùi hoa sữa nồng nàn ấy.
Tôi lưu giữ mùa thu của mình bằng những hình ảnh hoa sữa đầu mùa lúc mới chớm nở (Ảnh minh họa)
Tôi phát hiện ra mùa thu đến vào một buổi chiều hối hả của cơn mưa cuối hạ. Khi tôi đang vội vã chạy theo dòng người tấp nập để về căn phòng ấm áp của mình thì chợt đứng lại ngắm nhìn những chấm hoa li ti mang màu sữa đang lún phún nở với một niềm vui kỳ lạ.
Niềm vui ấy mang theo bao nhiêu dự định của tôi cho mùa đẹp nhất trong năm này. Nhìn lại cho đến tận bây giờ khi đã vào độ cuối thu rồi, khi mà hoa sữa đã tỏa hương khắp các con đường của Hà Nội, khi mà hoa sữa đã đủ nồng để vấn vít lên làn tóc và vương mùi lại trên áo của tôi mỗi khi vội vã đi qua các con đường... tôi mới chợt nhận ra vẫn chưa có một ngày thu của riêng mình.
Tôi thích được ngửi mùi hoa sữa thật đậm chứ không phải chỉ thoang thoảng như mọi người vẫn thích, tôi thích được tản bộ trên những con đường tràn mùi hoa sữa, tôi thích ngắm và hít hà những cánh hoa li ti kia, và tôi thích cái cảm giác se se lạnh của mùa thu với những cơn gió nhẹ mang theo mùi hoa sữa len qua làn tóc.
Tôi thích được cùng bạn bè tận hưởng chung sở thích đó mà sự thật là không có đứa bạn nào thích cái mùi hương đấy cả. Thích ngửi mùi hoa sữa là cái "sở thích dị" mà lũ bạn vẫn thường bảo tôi vậy.
Có lẽ đây là mùa thu làm cho tôi có nhiều cảm xúc nhất, với một sinh viên năm 3 như tôi thì mùa thu năm nhất chỉ là những tò mò về Hà Nội mà chưa kịp biết đâu là con đường hoa sữa và năm hai với những buổi ham chơi cùng bạn bè không nghĩ mùa thu có gì đặc biệt. Đến tận bây giờ, khi đang ở giữa mù thu, đang ở những ngày giữa của khoảng thời gian ở Hà Nội thì tôi mới cảm nhận được nhiều điều.
Tôi nhận ra mình đã bỏ lỡ hai mùa hoa sữa đẹp và bây giờ khi thấy những cánh hoa li ti đang bay bay xuống lòng đường lại có cảm giác nuối tiếc.
Tôi chợt muốn ôm cả mùa hoa sữa vào lòng, cất giấu đi và không cho nó thoát ra được. Tôi muốn níu giữ lại tất cả, muốn thời gian ngừng trôi để mùa của tôi mãi ở lại, muốn mùi hương ấy không phai nhạt theo cơn gió.
Tôi lưu giữ mùa thu của mình bằng những hình ảnh hoa sữa đầu mùa lúc mới chớm nở cho đến lúc những cánh hoa ấy đang bay theo gió và hình ảnh hoa sữa phủ màu ở những gốc cây, con đường. Tôi lưu giữ mùa thu bằng chiếc khăn mỏng vương mùi hoa sữa mà tôi không cả dám giặt sợ mùi hương ấy bay đi. Và nữa, tôi mang hoa sữa với đủ hình thù của các chùm hoa mang ép vào những quyển sách mà ở đó chỉ có hoa sữa thôi.
Hoa sữa khô với cái tên bạn thân của tôi, tên tôi, tên của chính loài hoa và hoa sữa khô xếp tên mùa thu nữa. Mùa thu tuổi 20 của tôi.
Tôi nhắm mắt lại hít hà thật sâu và cảm nhận mùa thu đang len vào da thit, vào trong con người của tôi. Tận hưởng mùi hoa sữa đậm đà những ngày giữa thu, hít cho thật no nê và chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho những biến chuyển theo quy luật của tự nhiên. Mặc dù tôi vẫn nuối tiếc và sẽ nhớ lắm, mùa hoa sữa à!
Theo Khampha
Tôi không biết mình cưới vợ hay là đi ở đợ Tôi tự hỏi không biết mình cưới vợ hay là đi ở đợ suốt 4 năm qua? Thúy Mai bảo thèm phở. Trời đang mưa gió ì đùng mà tôi cũng phải đội áo mưa xuống tận đường Pasteur để mua cho nàng tô phở. Về đến nhà, tôi đi thay quần áo, trở ra vẫn thấy cái gà mên còn nguyên trên...