Em đã yêu một giấc mơ
Liệu em có sai khi đem lòng yêu một người mà mình chưa hề gặp mặt?
Em vẫn ước gì tất cả chỉ là một cơn say nắng, bởi nếu là say nắng thì mọi chuyện sẽ nhanh chóng trôi qua. Em sẽ nhận ra thứ tình cảm mà bấy lâu nay mình dành cho anh không phải là tình yêu như em vẫn tưởng. Nhưng trớ trêu thay, điều ước vẫn mãi là điều ước, hình bóng hư ảo ấy hàng đêm vẫn cứ ngự trị trong những giấc mơ em.
Em đã yêu một người mà thậm chí còn chưa hề gặp mặt. Có thể là sai, có thể là đúng hoặc thậm chí chẳng thể là gì. Bạn bè biết chuyện vẫn mắng thẳng vào mặt em hai từ “ngốc nghếch”, hay tế nhị hơn thì họ cũng quay mặt đi rồi lặng lẽ cười thầm. Em không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần tự em cảm thấy mình vui là đủ. Một niềm vui nho nhỏ giữa muôn triệu những nỗi buồn như đang chực đổ ập vào đời. Một thứ hạnh phúc nhẹ tênh trong cuộc đời vốn đã quá đầy những điều phức tạp.
Em cảm thấy vui khi dành tình yêu của mình cho anh (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em yêu anh, yêu cái cảm giác nhẹ tênh không hề ràng buộc ấy. Chẳng có gì là sai trái khi thỉnh thoảng người ta trốn khỏi cuộc sống thực tại mệt mỏi, hỗn loạn, tìm vào thế giới ảo để nương náu bản thân mình. Một thế giới mà ở đó chẳng ai biết người khác là ai, chẳng sợ bị ghét bỏ, cười chê hay chế giễu. Có lẽ chính vì vậy nên người ta có thể thoải mái bộc lộ đúng bản chất vốn có của con người mình. Mọi cảm giác buồn, vui, hờn, giận… đều dễ dàng được chia sẻ, bởi chẳng có bất cứ một lý do nào để phải giấu giếm nhau.
Và rồi trong em xuất hiện một thứ tình cảm rất thật cũng chính từ cái thế giới hư hư ảo ảo ấy. Trái timmình đã lỗi nhịp từ khi nào chính em cũng không hay. Chỉ biết rằng ngày ngày em luôn chờ đợi để được nhìn thấy dòng tên quen thuộc ấy bật sáng. Em thích cảm giác được quan tâm một người và cũng được người ta quan tâm, dẫu biết rằng sẽ chẳng bao giờ chúng mình có thể thuộc về nhau ở trong thế giới hiện thực. Em chỉ biết yêu thương anh trong những giấc mơ, những giấc mơ mà đối với em nó quá đỗi yên bình.
Và cho dù có yên bình, có nhẹ tênh đến mấy thì giấc mơ sẽ mãi mãi chỉ là giấc mơ. Giống như hằng hà sa số những vì sao đêm đêm vẫn mọc trên bầu trời, đẹp đấy, thơ mộng đấy, nhưng những kẻ phàm trần như chúng ta lại chẳng thể làm gì để hái được chúng xuống mà giữ cho riêng mình. Giống như anh, luôn dịu dàng, luôn quan tâm, lo lắng nhưng đối với em lại quá đỗi xa vời. Có thể tình yêu này đối với anh cũng chỉ là một trò chơi yêu thương hư ảo, nhưng em vẫn mong có một ngày những ảo giác ấy sẽ hiện về thực tại, để lòng em thôi cảm thấy chới với, chông chênh.
Liệu em có quá mơ mộng? (Ảnh minh họa)
Giá như có một phép màu nào đó xảy ra, giá như có thể kéo tuột được những yêu thương hư ảo ấy ra khỏi giấc mơ em, để chúng hiện lên rõ ràng là một nụ cười, là một cái nắm tay thì sẽ diệu kỳ biết mấy. Đôi khi em thấy nhớ quay quắt một người, chỉ ước gì người ấy hiện ra giữa cuộc đời em bằng hình hài cụ thể. Chẳng thể ngờ, chỉ một giấc mơ thôi mà cũng ám ảnh, cũng khiến em yêu đến lạ lùng.
Em có thừa đủ sự khôn ngoan để hiểu rằng không nên đặt trọn niềm tin vào một người ở phía bên kia màn hình máy tính, nhưng trái tim thì lại không hề nghe theo sự điều khiển của bất kỳ một tiếng nói nào. Thôi thì cứ yêu, cứ tưởng tượng và mơ mộng về một người chưa bao giờ gặp mặt vậy, ít ra thì còn cảm thấy cuộc đời này có thêm chút niềm vui.
Theo Eva
Tỉnh ngộ
Cô hối hận về những tháng năm ảo tưởng, mơ mộng về một cuộc sống đủ đầy. Ngày cưới, Trinh xúng xính trong chiếc váy hàng hiệu được đặt mua tận Singapore. Đám cưới xa hoa, tưng bừng, nào là hoa kết tràng dọc lối rước cô dâu chú rể, đám múa lân rồng, rồng mẹ sinh rồng con rộn rã sau lưng cặp tân nương, tân lang, một dàn ca múa nhạc tạp kĩ ầm ĩ, hàng trăm mâm cỗ chặt khách mời.
Đêm tân hôn, cô dâu chú rể thức đến tận khuya ngồi kiểm kê lại đống quà cưới tặng riêng, được đưa tận tay cho hai người. Nào là vòng kiểng, lắc tay, nhẫn vàng tây, vàng ta đủ loại... Chưa bao giờ Trinh thấy mình may mắn và hạnh phúc đến thế, sở hữu nhiều thứ có giá trị đến thế. Cô ngất ngây trong nụ cười thỏa nguyện. Yêu Khánh, Trinh gần như bỏ bê hẳn việc học hành, tập trung vào làm đẹp, phấn son, áo quần để làm hài lòng người yêu với hy vọng không có cô gái nào có thể chen vào vị trí của cô bên Khánh.
Cô rong ruổi với những cuộc chơi sành điệu cùng bạn bè người yêu, thay đổi hẳn phong cách sống và tiêu chí về một người yêu, người chồng lý tưởng sau này, gạt bỏ ước vọng tốt nghiệp ra trường, đi làm kiếm tiền tự lập. Cô tính toán, chỉ cần lấy được Khánh, trở thành dâu con trong ngôi nhà bề thế ấy, vợ chồng cô chẳng cần phải lo đi làm kiếm tiền. Cô chỉ cần sinh cho gia đình họ cháu đích tôn là vị trí và cuộc sống của cô sẽ được đảm bảo suốt đời, của cải họ tích lũy chẳng phải để cho con, cho cháu thì còn cho ai nữa.
Cuộc sống của Trinh ngày càng trở nên tù túng, bí bách (ảnh minh họa)
Sinh con, một mình Trinh vất vả chăm con cả ban ngày lẫn ban đêm. Mẹ chồng còn mải lo việc kinh doanh, lễ bái hết đền này đến phủ kia. Làm bố trẻ con rồi nhưng Khánh vẫn giữ nếp sinh hoạt của một chàng trai sành điệu, vẫn tiệc tùng, quán bar, chơi tennis mỗi chiều, khuya về còn chếnh choáng men rượu. Con khóc đêm, Khánh cằn nhằn kêu vợ không biết dỗ con, làm mất giấc ngủ của chồng, ở nhà cả ngày chỉ có chăm con mà cũng không xong.
Tiền lương hàng tháng chẳng đủ cho Khánh tiêu xài, ỉ lại hết việc chu cấp tài chính, sinh hoạt hàng ngày của gia đình cho bố mẹ lo. Trinh muốn chi tiêu gì, từ việc mua sữa, mua bỉm cho con cũng phải ngửa tay xin mẹ chồng, mọi chi phí trong nhà đều phải nhất nhất nghe theo sự sắp đặt của mẹ. Cuối tuần, tranh thủ đưa con về nhà mẹ đẻ chơi, cực chẳng đã, cô lại phải thủ thỉ xin bà chút tiền tiêu vặt.
Cuộc sống của Trinh ngày càng trở nên tù túng, bí bách. Sau khi sinh con, cô rơi vào trầm cảm, người gầy khô, lúc nào cũng trong tình trạng mỏi mệt, thiếu ngủ, thèm ăn. Cô vỡ mộng về một cuộc sống giàu sang, được nâng như nâng trứng, những tưởng "chuột sa chĩnh gạo", nào ngờ phải chịu đựng cuộc sống phụ thuộc một cách đớn hèn thế này.
Cô hối hận về những tháng năm ảo tưởng, mơ mộng về một cuộc sống đủ đầy, được thỏa sức sở hữu và tận hưởng những thứ không phải do mình làm ra.
Cô tiếc vì đã phí hoài những năm tháng sinh viên không học hành, chạy theo những thú vui của đám con nhà giàu, từ bỏ ước mơ chính đáng được học tập, sống và làm việc bằng chính sức lực và bàn tay của mình. Trinh đã tỉnh ngộ, muốn sống khác, muốn tự mình sửa sai. Hàng ngày, tranh thủ thời gian ở nhà chăm con, cô tự học, củng cố lại vốn tiếng Anh, kiến thức cũ từng học ở trường để khi con đến tuổi đi mẫu giáo, cô sẽ tự mình kiếm việc làm nuôi mình và con.
Trinh không muốn sau này con cũng sống phụ thuộc như cô. Cô muốn nó được nuôi dạy bằng chính bàn tay, sức lao động của cha mẹ. Trinh tự nhủ, bản thân phải làm gương trước, có thế cô mới có thể khuyên bảo chồng mình sống vì gia đình, vợ con hơn. Tất cả sẽ phải bắt đầu lại từ chính bản thân mình trước đã.
Theo afamily
Yêu phải "dân chơi" Tuy nhiên, cái gì cũng có giá của nó, em được đi chơi, được anh tặng quà thì hiển nhiên anh ấy sẽ đòi hỏi một cái gì đó tương xứng ở em... Hỏi: Chị Tâm An kính mến! Em đang vô cùng hoang mang và tuyệt vọng, có khả năng em sẽ mất đi người em yêu thật lòng trong thời điểm...