Em đã yêu hai người đàn ông
Có lẽ giờ này anh đang chìm sâu vào trong giấc ngủ cùng mái ấm gia đình, điều khiến em cảm thấy mình ghen tỵ lạ thường.
Em người con gái đến sau tất cả, không có nghĩa lý gì để em có thể ghen, vậy mà…
Anh!
Một con người như bao người khác nhưng bỗng nhiên anh cho em tất cả. Niềm thương yêu và một hạnh phúc mong manh. Dẫu biết tất cả chỉ là điều sai trái nhưng em tìm thấy nơi anh một trái tim làm em đắm say.
Em!
Một người chỉ là người đàn bà bình thường như bao người khác nhưng dẫu là thế, em vẫn không thể giữ được lẽ thường ấy. Em đã có một mái ấm gia đình, cũng giống như anh, có một mái ấm gia đình và hạnh phúc. Vậy mà em lại yêu người có vợ.
Cuộc đời em dường như là chuỗi ngày đầy nước mắt và em đã gặp anh, người đàn ông cho em niềm an ủi, sự cảm thông và tình yêu mà em chưa bao giờ có. Không biết rằng định mệnh thật trớ trêu hay ông trời sắp đặt để em gặp anh và yêu anh. Từ lúc nào em không hề biết rõ. Để rồi mong anh đến từng phút giây.
Video đang HOT
Từ lúc nào em không hề biết rõ. Để rồi mong anh đến từng phút giây. (ảnh minh họa)
Anh thương! Dù em biết gặp anh về rồi càng nhớ anh hơn nhưng em không thể dặn lòng mình cố quên đi để rồi vẫn nhớ.
Em không hiểu tại sao lòng mình và tim em luôn hướng về anh. Em không thể biết được tình yêu này liệu sẽ đi về đâu, một tình yêu giữa hai con người đã có hạnh phúc riêng của mình. Anh từng nói: có thể rằng đây là tình yêu sét đ.ánh, nó nhanh đến nhưng em sợ rằng rồi nó cũng chóng qua đi. Em tự hỏi lòng mình, liệu mình có nên thế khi mỗi người mỗi khoảng trời riêng biệt.
Tự dặn lòng mình cố quên để bước tiếp nhưng những phút giây hạnh phúc ngắn ngủi và đắm say khi em được ở bên anh, em cảm thấy mình thật nhỏ bé. Em được yêu thương, được vỗ về để rồi khi quay về với cuộc sống hiện thực của mình, em ngỡ ngàng đến hụt hẫng. Bên em là người chồng mà em ngày đêm đầu gối tay kề, người chồng mà em đã từng yêu tha thiết và bây giờ em vẫn yêu, người chồng đã làm con tim em tan nát và tổn thương biết chừng nào. Em tự hỏi, tự trách mình thật tệ bạc. Dù anh ấy có lỗi lầm, dù anh ấy có ngang trái nhưng anh ấy vẫn là người chồng của em.
Và bây giờ em lại đứng trước anh, một người đàn ông mà em yêu trong t.uyệt v.ọng, và nhìn anh em chỉ ước một điều, ước em được gặp anh sớm hơn, và có lẽ giờ em không cần phải viết những dòng thư này. Yêu người có gia đình thật khổ phải không anh?
Và bây giờ em lại đứng trước anh, một người đàn ông mà em yêu trong t.uyệt v.ọng, và nhìn anh em chỉ ước một điều, ước em được gặp anh sớm hơn. (ảnh minh họa)
Em yêu hai người đàn ông, liệu rằng em có quá ích kỷ khi vẫn muốn giữ cả hai bên mình, cả anh và anh ấy. Nhưng biết làm sao được em vẫn yêu chồng và cả yêu anh, yêu con người mà em không bao giờ dám nghĩ rằng anh sẽ mãi ở bên em.
Thật là trớ trêu khi tình yêu của em nơi anh ngày một lớn. Gặp anh và nhớ anh ngay cả khi bên anh, và khi em về với căn nhà bé nhỏ của mình với mái ấm của mình, em vẫn nhớ anh. Mong anh hàng ngày, mong những dòng tin nhắn của anh và cả khi ngủ em vãn mơ về anh.
Em sợ một ngày nào đó sự ích kỷ của em vô tình làm tan nát những khoảng trời riêng bé nhé, sợ một ngày rằng anh giống như tia sét đó, vút đến rồi vụt đi. Em thấy rằng hạnh phúc thật mong manh.
Theo Eva
Hết yêu nhưng không thể chia tay
Sẽ là quá tàn nhẫn nếu tôi chia tay người con gái đã yêu và chờ đợi mình 8 năm qua.
Thấm thoát đã hơn 8 năm tôi và cô ấy gắn bó bên nhau. Tôi biết cả gia đình tôi và gia đình cô ấy đều trông chờ một đám cưới diễn ra, nhưng tôi cố gắng trì hoãn nó vì tôi thấy sợ. Tôi biết sẽ là quá tàn nhẫn nếu giờ đây tôi không cưới người con gái đã yêu mình, chờ đợi mình 8 năm qua. Nhưng tôi phải làm sao đây khi tình yêu trong tôi không còn? Một cuộc hôn nhân phải chăng sẽ trở thành bi kịch với cô ấy khi mà ngay từ đầu người đàn ông sẽ sống cùng cô ấy cả đời không còn yêu thương cô ấy nữa? Tôi phải làm sao mới đúng đây?
Gắn bó với nhau hơn 8 năm nhưng tôi chỉ yêu cô ấy 3 năm đầu. Đó là những ngày tháng sinh viên đi học xa nhà. Vì cùng quê, nhà cách nhau chỉ một con phố nên từ tình đồng hương, chúng tôi cảm mến và yêu thương nhau. Với tôi đó là những tháng ngày đáng trân trọng vì chúng tôi đã ở bên nhau, yêu thương và giúp đỡ nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống xa nhà. Cô ấy chăm lo cho tôi mọi điều, từ miếng ăn, giấc ngủ, quan tâm và săn sóc tôi chẳng khác nào một người vợ. Tôi cảm động và biết ơn cô ấy rất nhiều!
Nhưng cùng với thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy tình yêu của mình nhạt dần. Cô ấy và tôi quá khác biệt. Cô ấy là một người sống không cần biết đến điều gì khác ngoài tôi. Dường như thế giới của cô ấy là tôi và cô ấy không có một nhu cầu nào khác. Cô ấy là người có năng lực, có rất nhiều cơ hội để cô ấy có thể làm ở một môi trường tốt nhưng cô ấy chỉ xin làm một chân văn thư thật nhàn hạ ở trường tiểu học. Sở dĩ cô ấy làm như vậy là vì muốn có thời gian chăm lo cho tôi.
Xin mọi người đừng nói tôi là kẻ không biết trân trọng cô ấy khi mà cô ấy nghĩ về tôi nhiều như vậy. Tôi trân trọng cô ấy nhưng chỉ có điều chúng tôi quá khác biệt về suy nghĩ. Tôi muốn một người vợ năng động, hoạt bát một chút. Cô ấy cũng cần phải sống cho cuộc sống của mình nhưng cô ấy từ bỏ mọi thứ. Cô ấy trở nên nhàm chán và đơn điệu đến tẻ nhạt. Tôi đã nói và động viên cô ấy rất nhiều lần rằng hãy làm mới cuộc sống của cô ấy lên và tôi sẽ luôn ở bên để giúp đỡ, ủng hộ cho cô ấy nhưng cô ấy khước từ tất cả.
Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động (Ảnh minh họa)
Dù chưa là vợ tôi nhưng cô ấy tự nguyện tới nhà chăm sóc bố mẹ tôi, coi mọi việc của gia đình tôi như là của cô ấy. Cả khu phố nơi tôi và và cô ấy sống đều coi cô ấy như đã là vợ tôi. Cô ấy không quản ngại mọi người dị nghị chuyện chưa cưới nhau mà đã tự coi mình như dâu con trong nhà. Hết năm thứ 3 đại học, tôi đã dần cảm thấy tình yêu trong mình phai nhạt và muốn chia tay nhưng chính tình yêu quá mức mà cô ấy dành cho tôi khiến tôi không dám nói lên điều đó.
Gia đình cô ấy và gia đình tôi mặc định rằng ra trường chúng tôi sẽ cưới nhau. Cả hai bên coi chúng tôi như con cái trong nhà. Tình cảm đó khiến tôi không dám nói lời chia tay dù tình yêu không còn. Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động, không còn cảm giác yêu đương với cô ấy mà thôi. Hơn 3 năm yêu cô ấy, tôi vẫn luôn trân trọng và giữ gìn cho cô ấy chứ không một lần đòi hỏi. Và khi tình yêu không còn, tôi lại càng không muốn làm điều đó vì tôi sợ có thể một ngày tôi sẽ rời xa cô ấy thì cô ấy sẽ khổ nhiều lắm.
Thực sự khoảng thời gian đó tôi khủng hoảng vô cùng. Tôi đã phải đấu tranh dữ dội cho việc có nên chia tay hay không. Tôi quý trọng gia đình cô ấy, cũng trân trọng tình yêu mà cô ấy dành cho tôi nên tôi không muốn làm cô ấy bị tổn thương. Giữa lúc không thể tìm ra lối thoát cho mình, tôi đã quyết định đi du học 5 năm với hi vọng thời gian xa cách sẽ khiến cô ấy quên tôi đi và tìm được hạnh phúc mới cho mình.
Khi biết tôi đi xa, cô ấy đã đau khổ rất nhiều nhưng không hề cấm cản. Tôi ra nước ngoài học, cô ấy ở nhà làm việc và tiếp tục chăm lo cho bố mẹ tôi. Lần nào điện thoại về tôi cũng thấy mẹ nhắc nhở tôi không được phụ cô ấy vì cô ấy quá tốt với gia đình tôi. Đi học xa nhà, tôi cũng có tình cảm với người con gái khác nhưng tôi không dám tiến lại gần người ta. Tôi cứ như một kẻ đã có vợ dù chưa từng kết hôn. Tôi bị đè nặng bởi cái trách nhiệm phải cưới cô ấy nên tôi không dám bày tỏ tình cảm của mình với người tôi yêu.
Hơn 5 năm xa nhà, tôi trở về và cô ấy vẫn chờ đợi tôi như xưa. T.uổi của cô cũng ngày một nhiều. Cô ấy cũng đã từ chối nhiều người, chỉ đợi tôi. Với cô ấy, dường như tôi đã là một người chồng cho dù chưa có sự cưới xin hợp pháp. Về nước sau 5 năm xa cách, biết rằng có người con gái chờ đợi mình tôi không hề cảm thấy vui mà ngược lại mà thấy đau khổ vô cùng. Tôi biết cô ấy yêu tôi, đó mới là điều khiến tôi đau khổ. Nếu không thì tôi đã chia tay lâu rồi.
Giờ đây tôi không còn có thể trì hoãn được nữa. Tôi phải đưa ra quyết định hoặc là cưới hoặc là chia tay. Chia tay đồng nghĩa với việc sẽ tạo ra một cú sốc quá lớn với cô ấy vì cô ấy đã dành trọn những năm tháng t.uổi xuân vì tôi. Nhưng nếu cưới tôi sợ rằng tôi sẽ là người chồng không ra gì vì tôi không yêu vợ. Mà như vậy thì cả tôi và cô ấy cùng đau khổ. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Chồng một bên... tình nhân một bên Chồng yêu thương tôi nhưng người đàn ông đó lại có thể cho tôi cuộc sống no đủ, sung sướng. Tôi năm nay 31 t.uổi và đã kết hôn được 5 năm. Vợ chồng tôi đã có với nhau một cháu trai 5 t.uổi. Chồng tôi là người đàn ông hiền lành và rất thương vợ nhưng anh lại không có đủ điều...