Em đã yêu “cô bạn” cùng phòng
Em lo rằng thứ hạnh phúc em đang có sẽ nhanh chóng tan đi. Rồi cô ấy cũng giống như bao nhiêu người khác cũng sẽ yêu một người đàn ông và làm vợ của người đó. Nhưng tại sao nhiều lúc em thấy một sợi dây vô hình đang buộc chúng em lại gần nhau hơn.
Em là nữ giới, năm nay 27 tuổi. Em học tài chính và hiện giờ em đang làm trong một ngân hàng với mức lương tương đối khá, không giàu có nhưng cũng đủ để em trang trải cuộc sống nơi đô thị phồn hoa. Em là cô gái được mọi người đánh gái là ưa nhìn. Với chừng đó thôi, từ công việc cho đến ngoại hình em đều ổn anh chị ạ và theo như những cô bạn của em thì giờ này đúng ra em đã yên bề gia thất, chồng con đuề huề rồi mới phải. Nhưng cuộc sống của em lại không được bình thường giống như vậy và lý do khiến em khác mọi người như thế cũng là do chính em, chính bản thân em cũng đã không giống bao cô gái khác ngoài kia rồi chị ạ.
Ảnh minh họa: Nguồn internet
Em là một người đồng tính nữ. Em phát hiện ra điều đó khi em học năm hai đại học và em luôn giấu giếm nó cho đến tận bây giờ. Em không có nhiều bạn bè, quay đi quẩn lại cũng chỉ có vài đứa bạn thân nhưng cũng không có đứa bạn thân nào đủ tin tưởng để em dám tâm sự những chuyện đó. Em lại càng không dám thổ lộ điều đó với cha mẹ nếu không em chỉ còn nước ra khỏi nhà thôi. Rồi đến người thân quen, đồng nghiệp, người làng người nước mà biết thì em cũng không biết cuộc sống của mình sẽ đi về đâu nữa. Khi đó chắc chắn mọi người sẽ coi em là quái dị, là kẻ điên, là bất bình thường,…. Em rất sợ những điều đó xảy ra anh chị ạ.
Khi bắt đầu có những cảm nhận khác lạ của mình về chính giới tính của bản thân, khi đó em đang thích một cô bạn cũng đội tình nguyện của trường. Cô ấy kém em 1 tuổi, với cô ấy em giống như một người chị luôn giúp đỡ và bảo ban cô ấy trong mọi chuyện, cô bé đó cũng không hề mảy may nghi ngờ em. Em biết mình là người khác lạ so với mọi người nên hành động không thể khinh suất nếu không hậu quả sẽ khôn lường. Em yêu thích cô bé ấy nhưng giống như một chàng trai yêu đơn phương, em chỉ có thể nhìn ngắm cô ấy từ xa, kìm nén nỗi nhớ trong lòng và chỉ có trong những giấc mơ em mới có thể nắm tay cô ấy.
Em cũng có đôi lần bày tỏ tình cảm quan tâm hơn mức bình thường với cô ấy, quan tâm tới cô ấy như một người bạn trai chứ không giống như một người chị, cũng thi thoảng nhắc về mấy vấn đề liên quan đến đồng tính này nọ để xem ý tứ cô ấy thế nào, liệu rằng cô ấy có nhận ra tình cảm nơi em không. Ấy thế mà cô ấy vẫn hồn nhiên lắm, vẫn nghĩ là em cưng chiều đứa em gái nhỏ.
Cô ấy sau đó cũng có bạn trai, cũng yêu đương và khỏi nói thì anh chị cũng biết em đau khổ như thế nào rồi, thậm chí em còn cảm nhận thấy đôi lúc em còn ghen nữa cơ ạ. Nhưng tình yêu đó em vẫn biết mình nên chôn chặt trong lòng, không nên cho cô ấy biết bởi khi biết rồi em chắc chắn mình sẽ bị tổn thương và người em yêu sẽ rời xa em mất, ngay cả cơ hội nhìn từ xa thôi cũng khó ý. Thế rồi chuyện tình đơn phương của em với cô bé đó diễn ra trong khoảng gần 3 năm, đến tận khi cô ấy ra trường và về quê công tác thì em mới bắt đầu thôi mơ mộng, thôi hy vọng vào tình yêu đồng tính đơn phương của mình. Từ khi cô bé ấy trở thành một kỉ niệm về tình yêu đầu đời của em, sau đó đến trước đây nửa năm em cũng có rung động với một vài cô gái nhưng nó chỉ là tình cảm thoáng qua nhanh đến, nhanh đi.
Video đang HOT
Vậy mà nửa năm trở lại đây một tình yêu mới đã xuất hiện trong cuộc đời em. Cô ấy đã đến và cho em cảm nhận thấy những rung động mạnh mẽ trong trái tim mà lâu lắm rồi em mới có được. Cô ấy năm nay 24 tuổi và là bạn cùng phòng hiện nay của em. Cô ấy rất quan tâm em. Đôi lúc em còn cảm nhận thấy nó hơn mức bình thường và những khi như vậy thì em có một linh cảm cho rằng cô ấy cũng giống em, cũng là đồng tính nữ. Nhưng lạ một cái là mỗi khi em nhắc đến mấy bài báo về đồng tính hay nói chuyện theo cách nhận định về vấn đề đó thì cô ấy lại không thích lắm, cũng không ủng hộ giới tính đó hoặc đôi khi là “không ý kiến”. Em chưa nói gì với cô ấy về giới tính của em và theo em nghĩ thì cô ấy chắc chắn cũng không mảy may nghi ngờ về giới tính của em.
Em khó nghĩ quá. Em thực sự rất thích, thích cô ấy nhiều lắm. Ngoài giờ đi làm là em chỉ muốn lao về phòng để được nhìn thấy cô ấy, được ở bên cô ấy, cảm giác đó giống như được trở về mái ấm của riêng mình vậy. Cô ấy lại chưa có người yêu nên đi đâu hai đứa lại dính nhau như sam vậy, việc gì cũng có nhau từ đi chơi cho đến mua sắm, tâm sự về chuyện đời, chuyện công việc… Những lúc đó em thấy vui lắm và chưa bao giờ em có cảm giác hạnh phúc như vậy. Nhưng em cũng rất đau, cảm giác quặn thắt ý.
Em lo rằng thứ hạnh phúc em đang có sẽ nhanh chóng tan đi. Rồi cô ấy cũng giống như bao nhiêu người khác cũng sẽ yêu một người đàn ông và làm vợ của người đó. Nhưng tại sao nhiều lúc em thấy một sợi dây vô hình đang buộc chúng em lại gần nhau hơn. Em có lúc thấy cô ấy cũng như là có tình cảm đặc biệt với em vậy.
Em biêt phai lam sao bây giơ?
Theo VNE
Chồng cũ toan tính quay về nói lời xin lỗi
Anh đang toan tính gì? Hay là bây giờ anh đã tiêu xài hết tiền của mẹ tôi cho nên muốn dùng khổ nhục kế để lừa chúng tôi?
8 năm trước, khi Phong bỏ tôi để chạy theo tình nhân thì cả mẹ và các anh chị chồng tôi đều chống lại anh ấy. Họ đuổi Phong ra khỏi nhà sau khi đã chia cho anh một nửa tài sản mà anh thừa kế từ cha chồng tôi.
Khi ấy, mẹ chồng tôi nói: "Một đi là không trở lại. Ngày nào tao còn sống thì đừng có vác mặt về cái nhà này". Chồng tôi cũng không vừa gì. Anh nói như thách thức: "Có chết con cũng không về cái nhà này, mẹ yên tâm đi".
Sau hôm ấy, mẹ chồng tôi ngã bệnh. Bà không bao giờ ngờ được rằng trong ngôi nhà vốn nổi tiếng là nề nếp, lễ giáo của mình lại sinh ra một thằng con bất hiếu, bất nghĩa như vậy.
Hiểu được nỗi đau của mẹ nên tôi đã hứa với lòng sẽ thay Phong chăm sóc, phụng dưỡng bà. Trong suốt những năm tháng một mình nuôi con, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ yêu thương một ai khác, sẽ rời bỏ ngôi nhà mà tôi đã từng có những ngày tháng hạnh phúc cũng như khổ đau tột cùng.
Các anh chị chồng của tôi đều là những người tử tế. Họ hết lòng đùm bọc mẹ con tôi và xem đó là sự bù đắp cho những mất mát, thiệt thòi mà tôi phải gánh chịu. Trong mắt họ, tôi đã trở thành một phần không thể tách rời trong đại gia đình ấy. Tôi cũng yêu quý họ như vậy. Cuộc sống của mẹ con tôi đã trôi qua bình lặng như thế và tôi chưa có giây phút nào nghĩ đến chuyện sẽ thay đổi.
Cho đến ngày mẹ chồng tôi lâm trọng bệnh. Điều đó xảy ra cách nay 6 tháng. Sau khi bị tai biến, bà phải nằm một chỗ. Tôi đã kề cận chăm sóc bà như mẹ ruột của mình. Chính vì vậy mà tôi phát hiện mẹ chồng tôi rất nhiều lần chảy nước mắt.
Mới đầu tôi nghĩ đó là phản xạ tự nhiên do sự co thắt các cơ nhưng sau này tôi biết những giọt nước mắt đó xuất phát từ nỗi buồn sâu thẳm trong tâm hồn bà. Tôi thử nhắc đến tên Phong thì bà quay mặt vào tường. Tôi đã làm mẹ nên tôi hiểu nỗi lòng của mẹ. "Mẹ nhớ anh Phong phải không ?"- tôi quyết định hỏi mẹ.
Nước mắt lại lăn dài trên má mẹ. Bà gật đầu. Tôi sực nhớ, đã 8 năm rồi, tình mẫu tử thiêng liêng của họ đã bị chia lìa. Nỗi nhớ thương con bị dồn nén bấy lâu đến giờ mới chợt bùng lên. Tôi không cầm lòng được nên bảo mẹ: "Con gọi anh Phong về cho mẹ nhé?". Thế nhưng mẹ tôi lắc đầu. Những lần sau tôi hỏi, mẹ cũng lắc đầu.
Có lẽ mẹ còn giận hoặc là vì một lời nói đã thốt ra, mẹ không thể rút lại chứ tôi biết không có một người mẹ nào trên đời này lại ghét bỏ con mình. Tôi quyết định đi tìm Phong.
Tôi bỏ về, dặn lòng sẽ không đến tìm anh nữa, cũng không gọi điện nhắc anh về thăm mẹ (Ảnh minh họa)
Anh đang sống với người phụ nữ mà vì cô ta anh đã bỏ lại sau lưng tất cả, trong đó có tình thân máu mủ ruột rà. Cuộc sống của họ có lẽ không được thoải mái lắm bởi trong ngôi nhà tuềnh toàng chẳng có một thứ gì đáng giá. Người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp năm xưa giờ đang mang một chứng bệnh gì đó không còn đi lại bình thường được.
Khi nghe tôi kể chuyện của mẹ, Phong đã cúi gằm mặt. Sau đó tôi thấy vai anh run bần bật. Rồi người đàn ông một thời tôi hết lòng yêu thương bật khóc. Tôi nắm lấy tay anh: "Chắc mẹ không còn bao lâu nữa... Anh về đi, nếu không sau này sẽ hối hận...". Nhưng Phong lắc đầu: "Anh còn mặt mũi nào mà về? Em nói với mẹ là anh xin tạ tội với mẹ. Kiếp này anh là đứa con bất hiếu, kiếp sau xin nguyện làm trâu ngựa để đền đáp công ơn của mẹ...".
Tôi nói mấy Phong cũng không nghe. Những lần sau tôi đến tìm thì anh tránh mặt. Tôi rất bực mình, định thôi luôn ý định. Thế nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ, tôi không cầm lòng được nên lại đến tìm anh. Lần mới đây nhất, khi Phong vẫn khăng khăng không về, tôi không kềm được đã mắng anh một trận.
Tất cả những lời lẽ cay độc, xấu xa trên đời mà tôi biết được đã tuôn ra. Vậy mà Phong không hề tức giận. Điều khiến tôi bất ngờ nhất là sau những lời lẽ nặng nề của tôi, anh ôn tồn bảo: "Được rồi, anh sẽ về thăm mẹ dù anh biết rằng các anh chị sẽ không tha thứ cho anh, thậm chí có thể không cho anh đặt chân vô nhà. Tuy nhiên, anh có một điều kiện: Anh chỉ về khi em tha thứ cho anh...".
Giọng Phong bỗng nghẹn lại. Tôi sững sờ, tưởng mình nghe nhầm. Tôi nhớ ngày rời bỏ mẹ con tôi, lý do Phong đưa ra là "tình yêu không bao giờ có lỗi. Tôi không còn yêu em nữa, hãy buông tha cho tôi". Bao nhiêu năm qua, mỗi khi nhớ tới những lời lẽ ấy, tim tôi đau như có ai cầm dao khoét vào.
Ấy vậy mà bây giờ Phong lại mở miệng xin lỗi... Hừ, đâu có đơn giản như vậy được. Anh đang toan tính gì mà lại mở miệng nói những lời ấy? Hay là bây giờ anh đã tiêu xài hết tiền của mẹ tôi cho, người tình bé nhỏ của anh đang bệnh tật nên muốn dùng khổ nhục kế để lừa chúng tôi?
Tôi không trả lời Phong bởi trong lòng tôi bao oán hận vẫn còn nguyên đó. Tôi bỏ về, dặn lòng sẽ không đến tìm anh nữa, cũng không gọi điện nhắc anh về thăm mẹ. Mẹ là mẹ của anh, nếu anh không về thì đó cũng là chuyện của riêng anh, tôi không can dự gì đến mối liên hệ cũng như tình cảm của họ...
Đã nhủ lòng như vậy nhưng mỗi khi nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ, tôi lại không cầm lòng được. Tôi lại muốn gọi điện cho Phong, lại muốn đến tìm anh để xin anh hãy trở về...
Theo VNE
Bi hài thư gửi chồng đam mê cá độ World Cup Nhiều lần mất hết tài sản vì trò đỏ đen trong mùa banh nhưng dường như người chồng vẫn chưa nhận ra nỗi khổ của vợ mình, khiến cô quyết định viết nên những chia sẻ cười ra nước mắt. World Cup - sự kiện bóng đá lớn nhất hành tinh, diễn ra 4 năm một lần, luôn có chỗ đứng nhất định...