Em đã yêu anh như thế
Yêu anh, em không đòi hỏi ở nơi anh bất cứ điều gì. Em tình nguyện là một người đi bên lề cuộc đời của anh, tình nguyện là một bến đỗ bình yên nơi anh tìm đến, tình nguyện cho đi và hiến dâng tất cả, chỉ mong trong trái tim anh có một chút thật lòng dành cho em! Em đã nói với anh như vậy khi em yêu anh, và em đã làm đúng như những lời nói đó.
Vậy mà anh đã rời xa em, xa em không một lời nói, chỉ với một tin nhắn duy nhất “Chúng mình hãy chấm dứt mọi chuyện ở đây”. Đã 17 tháng kể từ cái ngày anh nói câu nói đó. Em đã khóc mà dường như không còn nước mắt để khóc, em đã không hiểu tại sao, tại sao anh lại dễ dàng quên đi mọi chuyện như thế. Tại sao anh lại có thể nói được câu đó nhẹ nhàng và dứt khoát đến thế?
Có biết bao cuộc điện thoại em gọi mà anh không nghe máy, có biết bao tin nhắn em chỉ gửi mà không thấy trả lời. Và cho đến bây giờ vẫn là như thế! Anh từng nói với em, anh không bao giờ làm tổn thương em, không bao giờ muốn em khóc nhưng chính anh lại là người làm em khóc nhiều nhất. Em đã khóc và nói rằng, anh hãy gặp em một lần cuối, một lần thôi, hãy cho em được nói những gì em muốn nói, những gì em phải chịu ấp ức và như vậy em sẽ thanh thản hơn, sẽ dễ dàng quên anh.
Nhưng chỉ là những cuộc điện thoại đổ chuông hoài và những tin nhắn đi mà không bao giờ trả lời. Và cho đến bây giờ, dù anh đã xa em như vậy mà em vẫn không thể quên được bất cứ điều gì. Em nhớ anh, dường như nỗi nhớ không vơi mà lại đầy thêm. Mỗi ngày êm điều phải nháy máy cho anh, chỉ cần nghe thấy tiếng chuông đện thoại đổ là em vội tắt. Em rất sợ, sợ khi nghe thấy tín hiệu không liên lạc được, lúc đó em lại nghĩ và sợ một điều gì đó bất an.
Video đang HOT
Sinh nhật anh, em gửi quà và mong sẽ nhận được tin gì đó từ anh, nhưng không anh vẫn im lặng không nói bất cứ điều gì. Tại sao vậy anh? Bạn bè khuyên em hãy quên anh đi, đừng làm như vậy, người ta không hiểu được đâu. Nhưng em vẫn làm, bởi em không giống mọi người, bởi em là em. Em yêu theo cách của riêng mình. Và em đã làm như vậy và yêu anh như thế!
Em đã phải dùng sim thuê bao trả sau để đăng ký dịch vụ dấu số, để hàng ngày gọi cho anh, để anh không biết đó là em, và để anh không ghét em. Đừng coi em làm như vậy là làm phiền anh nhé. Em không bao giờ có ý nghĩ như vậy, em chỉ nhớ anh và thấy anh vẫn bình yên là em vui rồi! Em sẽ làm như thế và sẽ luôn yên anh như vậy. Em sẽ luôn yêu anh T. à. Yêu anh với tất cả trái tim!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi em - Cô bé xinh đẹp
Với anh, em là một cô bé xinh đẹp, vì em rất xinh trong mắt anh. Chính vì thế, anh rất mong em là người mẫu ảnh của anh, mãi mãi.
Vậy là cũng gần được 4 tháng ngày anh gặp cô bé xinh đẹp rồi nhỉ. Anh không nhớ chính xác ngày đó là ngày nào đâu, chỉ áng chừng thôi à. Nhưng anh vẫn nhớ ấn tượng về cô bé xinh đẹp ngày đầu, ngày thứ 2 và những ngày sau đó, cũng như lần đầu tiên anh em mình nói chuyện, và em cũng là người mở lời trước, thật tình cờ và bất ngờ. Có lẽ cô bé không thấy được điều đó đâu nhỉ. Đơn giản, một thứ tình cảm đơn phương dường như đã xuất hiện.
Anh cũng không nhớ là bắt đầu gọi em là "cô bé xinh đẹp" từ khi nào, nhưng anh để ý là em rất thích tên này. Với anh, em vẫn là một cô bé, một cô bé mang nhiều nỗi niềm trong lòng. Với anh, em là một cô bé xinh đẹp, vì em rất xinh trong mắt anh. Chính vì thế, anh rất mong em là người mẫu ảnh của anh, mãi mãi. Em là nguồn cảm hứng giúp anh có lại niềm vui chụp ảnh, niềm đam mê đang nguội lạnh dần trong anh.
Những tuần đầu, thật tình cờ là anh và em gặp nhau đều đặn 3 ngày/tuần, trong đó có 2 ngày cố định chơi thể thao cùng nhau. Mỗi lần chơi thể thao xong, anh lại nhận nhiệm vụ đưa em về, vì nhà em ở khá xa, đường lại tối. Sau này, mỗi lần hội tụ tập ăn uống hát hò muộn, nhiệm vụ hộ tống em về đều do anh đảm nhận. Ngày còn lại là ngày có 1 sự kiện gì đó, và lại liên hoan, tình cờ vào đúng ngày đó. Và trong đó, có 1 lần anh rủ em đi ăn. Hình như đó là lần duy nhất anh rủ em đi chơi và em đồng ý.
Cô bé xinh đẹp biết không, anh rất thích cảm giác dậy sớm, qua nhà đón em đi làm, rồi cuối ngày, đón em đi chơi thể thao và lại đưa em về khi ngày sắp hết. Nhất là những hôm trời lạnh, buổi sáng dậy sớm, trên con đường vắng lặng, trời se se, nhưng trong lòng anh ấm vui lạ thường. Và rồi, buổi sáng, được thưởng thức ly trà nóng cùng bố em, dù chưa ăn sáng, nhưng cũng thấy thật ấm mà không cồn ruột. Nhưng những cảm giác vui vui đó lại bị dập tắt bởi vẻ mặt không vui của em, bằng những khoảng lặng trên đường mà em tạo ra.
Với anh, hạnh phúc đơn giản lắm, nó chỉ là sự sẻ chia thôi... (Ảnh minh họa)
Dường như em chưa sẵn sàng. Dường như em không muốn. Dường như em không thích. Những món quà anh tặng em, nhỏ thôi, không thấy em vui khi nhận. Những bông hoa tặng em, không thấy niềm vui trong em khi nhận, thậm chí có những bông hoa em từ chối không nhận. Những lời mời đi chơi sau đó bị em từ chối, dù những lúc em mệt mỏi nhất, và lời mời đơn giản chỉ là ra ngoài cho thay đổi không khí. Và rồi, những kế hoạch rủ em đi chơi, những buổi đi xem phim, những kế hoạch tặng hoa, quà bị đổ bể. Còn đâu những kế hoạch về làng nhà em chụp ảnh, một ngôi làng cổ kính với những bức tường cũ, như ngày đầu em dẫn anh ra xem 1 con đường nhỏ gần nhà em với vẻ háo hức. Những ngày bình thường, rồi ngày Giáng sinh, ngày Lễ tình nhân dần lặng lẽ trôi qua. Và ngày Quốc tế Phụ nữ cũng có lẽ sẽ như vậy, vì còn đó một lời mời đã gửi đi, nhưng không hồi âm... Và vì thế, niềm vui tặng em những món quà, niềm vui tặng em những bông hoa thật đẹp, niềm háo hức rủ em đi chơi, thật đơn giản thôi, cũng không thấy còn nữa. Và cả niềm vui chụp ảnh trong anh cũng đang nguội lạnh. Phải chăng tất cả là vì anh đã nói hết tình cảm của mình cho em.
Phải chăng, lại là một tình yêu đơn phương nữa đang hiện hữu. Nhưng tại sao, vẫn có những lần hỏi thăm, những lúc nói chuyện, như thể là người người đang yêu nhau, những câu nói đùa. Những tin nhắn với anh khi em đang đi ăn uống với bạn. Lúc đó, em cần lắm một lời quan tâm, và em đã nhắn tin cho anh. Và sau những lần đi cùng, trong im lặng, trong bóng tối, trong làn bụi, em cũng đã nói chuyện với anh...
Và rồi, với anh, hạnh phúc dường như vẫn là một thứ gì đó xa xỉ phẩm. Ngay cả khi anh không đuổi nó, mà đứng lại, chuẩn bị chạy khỏi nó, nó cũng chẳng màng đến anh. Với anh, hạnh phúc đơn giản lắm, nó chỉ là sự sẻ chia thôi.
Nhớ em thật nhiều, cô bé xinh đẹp à.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nhờ mây mang lời yêu đến cho anh Ròm thương, Em âm thầm giữ tình yêu với anh cho riêng mình từ ngày đầu nhìn thấy anh. Đôi mắt rộng, sáng của anh nhốt em vào đó. Bản lĩnh, lạnh lùng và ngạo mạn như em mà đã phải có những ngày buồn đến buốt tim, nhưng đêm dài thao thức nhớ anh không ngủ được. Đi bên anh, nói cười...