Em đã từng yêu anh nhiều đến mức đã nghĩ sẵn tất cả tương lai của chúng ta….
Em ghét ồn ào nhưng cũng không thích cô đơn. Em luôn thức đêm, một mình nghe nhạc, nghĩ về những chuyện mình từng làm trong quá khứ. Dường như chưa có ai khiến em yêu đến tận cùng trái tim, em không có bánh mì, cũng không có rượu thơm. Chỉ luôn một mình cố gắng. Nếu một ngày nào đó em không còn chịu đựng được, ửng hồng đôi mắt, lẳng lặng đứng trước mặt anh, thì anh đừng hỏi gì cả, đưa em đi thôi. Đi đâu cũng được.
Em ghét ồn ào nhưng cũng không thích cô đơn. Em luôn thức đêm, một mình nghe nhạc, nghĩ về những chuyện mình từng làm trong quá khứ. Dường như chưa có ai khiến em yêu đến tận cùng trái tim, em không có bánh mì, cũng không có rượu thơm. Chỉ luôn một mình cố gắng.
Nếu một ngày nào đó em không còn chịu đựng được, ửng hồng đôi mắt, lẳng lặng đứng trước mặt anh, thì anh đừng hỏi gì cả, đưa em đi thôi. Đi đâu cũng được.
Đêm qua, có lẽ em đã khóc trước khi ngủ, cũng có thể em đã khóc trong lúc ngủ… Em cũng không nhớ nữa… Chỉ là sáng dậy, cảm thấy đau nơi ngực trái… “Khi gặp nhau, em chưa từng nghĩ rằng chúng ta lại có thể tiến xa đến như vậy. Càng không nghĩ rằng chúng ta đã tiến xa đến như vậy, mà vẫn chia tay.”
Việc mạnh mẽ nhất em đã từng và đang làm chính là không rơi nước mắt về chuyện của chính mình.
Đã nghĩ anh là quê hương, vậy mà cuối cùng lại thành nơi em lưu lạc. Đau lòng không phải là khi nghe anh nói câu chia tay với lí do ngớ ngẩn rằng chúng ta không hợp nhau.
Đau lòng là khi nhận ra, cho dù đi đến cùng trời cuối đất, em cũng không thể tìm lại chàng trai từng xem em là toàn bộ thế giới của ngày xưa.
Video đang HOT
Bởi vì em không chắc có quên được anh, nên em muốn nhớ anh thêm một lần nữa.
Người ta nói, đừng quên, hãy học cách thôi nhớ nhưng thật lòng em không thể gạt bỏ hết hình bóng anh ra khỏi tâm trí.
Ngày anh đi, em tự nhủ mình nhất định phải sống thật tốt, chí ít là để không cảm thấy cô đơn và vô dụng, nhưng nỗi nhớ cứ lì lợm chẳng chịu buông tha em, đành vậy thôi, em chấp nhận đau thêm một lần nữa, để quên anh nhẹ nhàng.
Tình yêu buồn cười lắm, lúc người bước đến với bao lời hứa hẹn, khi người đi lại tiếc một lời giải thích.
Đừng hỏi ai sẽ đau lòng hơn, người ra đi mang cả ký ức đi rồi, kẻ ở lại trống rỗng với mớ cảm xúc chẳng thể gọi tên.
Chẳng thể trách anh bạc tình hay em lụy tình, chỉ trách tình yêu không thuộc về hai đứa. Vậy thôi, em sẽ nhớ anh thêm một ngày nữa, để em tìm được lý do quên một người đã không vì em mà một lần ở lại.
Cho em nhớ anh, thêm một lần nữa… để ngày mai em quên…
Theo Guu
Khi mang thai và sinh con ở nhà chồng, tôi bị trầm cảm đến mức từng nghĩ đến cái c.hết
Tôi có cảm giác mình chỉ là người nuôi chứ không còn là mẹ đ.ứa b.é nữa.
Tôi và chồng đến được với nhau là một kì tích. Trong nhà, bố anh quyền lực, gia trưởng nhất. Nhà anh giàu có, bề thế nhưng mẹ con anh lại không hề có tiếng nói. Anh là con trai một, được bố đầu tư từ nhỏ với những thứ tốt nhất. Nhưng càng lớn, anh lại càng cảm thấy bản thân bất tài, vô dụng vì không thể làm được những gì mình thích.
Còn tôi, tôi lại là con gái nhà bình dân. Bố mẹ tôi là giáo viên về hưu, bản thân tôi cũng chỉ là một cô bán hàng bình thường. Khi biết anh yêu tôi, bố anh đã cho người tới tận nhà "nói chuyện" để tôi rời bỏ anh. Lần đó mẹ tôi nhập viện vì lên cơn đau tim. Bố tôi suốt ngày chìm vào trong men rượu vì bị hàng xóm gièm pha quá nhiều.
Chúng tôi chia tay nhau mấy lần vẫn không xa nhau nổi. Đến mức chúng tôi đã bỏ nhà đi để được sống với nhau cũng không yên. Chỉ có điều sau lần đi đó, tôi có thai. Và tôi được họ đón về nhà để sinh con. Bố anh cay nghiệt chê mắng tôi là thèm trai, mê trai nên dễ dãi dâng hiến. Tôi chịu nhục để được ở bên anh.
Tôi bị trầm cảm đến mức từng nghĩ đến cái c.hết. (Ảnh minh họa)
Anh thương tôi lắm. Anh cứ hay tự trách mình vì không thể cho tôi một đám cưới rình rang. Nhưng tôi không cần những thứ đó. Ở bên nhà chồng, tôi được chăm nom rất kĩ. Bù lại, tôi gần như chẳng trò chuyện được với ai vì ai cũng cặm cụi làm việc. Tôi biết, họ sợ bố chồng tôi.
Tôi sống lầm lũi trong phòng cả ngày để đợi chồng về. Nhưng anh về rồi lại phải qua phòng bên cạnh ngủ. Chúng tôi không được ngủ chung với nhau vì "ảnh hưởng đến đ.ứa b.é, chờ sau khi xét nghiệm ADN đã". Trong thời gian đó, tôi đã bị trầm cảm.
Tôi sinh con, việc đầu tiên bố anh làm chờ kết quả xét nghiệm. Khi biết chính xác là cháu ông, ông mới thuê người vào nuôi. Bố mẹ tôi thương con cũng chỉ được gọi điện hỏi han vì bố chồng tôi đã rào trước: "Nó sinh thì bên tôi tự lo được, nếu ông bà muốn đến thì đón luôn nó về". Thương bố mẹ, tôi cũng chỉ biết khóc thầm.
Có con nhỏ, tôi được chăm càng kĩ hơn. Việc của tôi là hàng ngày bế con, trông con và ăn uống đầy đủ dưỡng chất để có sữa cho con ti. Nghe thì đơn giản nhưng chỉ cần tôi để con bị muỗi đốt một vết nhỏ thôi cũng đủ để tôi bị chì chiết cả tuần. Hay trên người con phải sạch sẽ, vấy một chút bẩn thôi cũng mắng cả dòng họ ở bẩn. Tôi cũng không được hôn con vì: "Miệng cô đầy vi khuẩn, hôn cháu tôi cho nó lây bệnh à?". Thú thật, đó là khoảng thời gian tôi trầm cảm nặng nề đến mức đã nghĩ đến chuyện t.ự t.ử. Tôi có cảm giác mình chỉ là người nuôi chứ không còn là mẹ đ.ứa b.é nữa.
Tôi bị bố chồng đ.ánh chỉ vì một cái váy đỏ chồng mua tặng. (Ảnh minh họa)
Mấy hôm trước, chồng tôi mua tặng tôi một cái váy rất đẹp. Lúc đó tôi rất mừng. Nhưng bố chồng tôi đã thấy. Ông xăm xăm bước vào, giật cái váy trên tay tôi rồi giáng cho tôi một tát vì: "Trơ trẽn, con còn chưa biết đi đã vội vã muốn làm đ... lại rồi à?".
Chồng tôi sững người không kịp phản ứng. Và tôi thì phát điên thật sau câu nói đó. Tôi lao vào đ.ánh lại ông rồi bị họ lôi xềnh xệch vứt ra khỏi cửa nhà. Chồng tôi đi cùng tôi nhưng đ.ứa b.é thì bị giữ lại.
Hiện giờ vợ chồng tôi đang tìm cách lấy lại con, nhưng chúng tôi đều không kiếm ra t.iền, mà lại đang sống trong căn nhà thuê chật chội. Tôi có nên bất chấp tất cả để đón con đi chịu khổ cùng mình hay để con lại ngôi nhà đó cho con sống được đầy đủ vật chất?
Theo Afamily
Phụ nữ khi độc lập về tài chính, cách chọn đàn ông sẽ khác, cách yêu sẽ khác và cách rũ bỏ đàn ông cũng sẽ khác Đây là thế kỉ 21, bạn không làm ra t.iền bạn thua thiệt, bạn không làm ra t.iền bạn chấp nhận nài nỉ đàn ông, bạn không làm ra t.iền bạn buồn cũng không đẹp. Bây giờ là mười hai giờ khuya, đêm dịu nhẹ, trầm lặng và đơn côi. Mọi thứ đều trống rỗng, không mục đích, không kế hoạch, không tài...