Em đã từng yêu anh nhiều đến mức đã nghĩ sẵn tất cả tương lai của chúng ta….
Em ghét ồn ào nhưng cũng không thích cô đơn. Em luôn thức đêm, một mình nghe nhạc, nghĩ về những chuyện mình từng làm trong quá khứ. Dường như chưa có ai khiến em yêu đến tận cùng trái tim, em không có bánh mì, cũng không có rượu thơm. Chỉ luôn một mình cố gắng. Nếu một ngày nào đó em không còn chịu đựng được, ửng hồng đôi mắt, lẳng lặng đứng trước mặt anh, thì anh đừng hỏi gì cả, đưa em đi thôi. Đi đâu cũng được.
Em ghét ồn ào nhưng cũng không thích cô đơn. Em luôn thức đêm, một mình nghe nhạc, nghĩ về những chuyện mình từng làm trong quá khứ. Dường như chưa có ai khiến em yêu đến tận cùng trái tim, em không có bánh mì, cũng không có rượu thơm. Chỉ luôn một mình cố gắng.
Nếu một ngày nào đó em không còn chịu đựng được, ửng hồng đôi mắt, lẳng lặng đứng trước mặt anh, thì anh đừng hỏi gì cả, đưa em đi thôi. Đi đâu cũng được.
Đêm qua, có lẽ em đã khóc trước khi ngủ, cũng có thể em đã khóc trong lúc ngủ… Em cũng không nhớ nữa… Chỉ là sáng dậy, cảm thấy đau nơi ngực trái… “Khi gặp nhau, em chưa từng nghĩ rằng chúng ta lại có thể tiến xa đến như vậy. Càng không nghĩ rằng chúng ta đã tiến xa đến như vậy, mà vẫn chia tay.”
Việc mạnh mẽ nhất em đã từng và đang làm chính là không rơi nước mắt về chuyện của chính mình.
Đã nghĩ anh là quê hương, vậy mà cuối cùng lại thành nơi em lưu lạc. Đau lòng không phải là khi nghe anh nói câu chia tay với lí do ngớ ngẩn rằng chúng ta không hợp nhau.
Đau lòng là khi nhận ra, cho dù đi đến cùng trời cuối đất, em cũng không thể tìm lại chàng trai từng xem em là toàn bộ thế giới của ngày xưa.
Video đang HOT
Bởi vì em không chắc có quên được anh, nên em muốn nhớ anh thêm một lần nữa.
Người ta nói, đừng quên, hãy học cách thôi nhớ nhưng thật lòng em không thể gạt bỏ hết hình bóng anh ra khỏi tâm trí.
Ngày anh đi, em tự nhủ mình nhất định phải sống thật tốt, chí ít là để không cảm thấy cô đơn và vô dụng, nhưng nỗi nhớ cứ lì lợm chẳng chịu buông tha em, đành vậy thôi, em chấp nhận đau thêm một lần nữa, để quên anh nhẹ nhàng.
Tình yêu buồn cười lắm, lúc người bước đến với bao lời hứa hẹn, khi người đi lại tiếc một lời giải thích.
Đừng hỏi ai sẽ đau lòng hơn, người ra đi mang cả ký ức đi rồi, kẻ ở lại trống rỗng với mớ cảm xúc chẳng thể gọi tên.
Chẳng thể trách anh bạc tình hay em lụy tình, chỉ trách tình yêu không thuộc về hai đứa. Vậy thôi, em sẽ nhớ anh thêm một ngày nữa, để em tìm được lý do quên một người đã không vì em mà một lần ở lại.
Cho em nhớ anh, thêm một lần nữa… để ngày mai em quên…
Theo Guu
Chồng thản nhiên kể về lần quan hệ với gái được phục vụ "sung sướng" thế nào ngày Tết
Anh ta còn kể thản nhiên về lần quan hệ với gái "sướng" và được phục vụ chu đáo thế nào. Anh ta còn bảo, biết thế anh ra ngoài từ lâu rồi dù cho mất chút tiền nhưng được thỏa mãn toàn tập.
Học xong trung cấp y, tôi vội vã lấy chồng ngay mà chẳng kịp ổn định công việc. Ngày đó, dì tôi nhất nhất gán ghép tôi với chồng tôi bây giờ. Anh hơn tôi đúng 1 giáp, nhưng trẻ trung và phong độ vô cùng. Anh là con trai của bạn dì ấy. Sau vài lần gặp mặt, anh ấy quyết định tấn công tôi ra mặt mà không cần có sự hỗ trợ của dì nữa. Qua vài lần tiếp xúc, tôi cũng có cảm tình với anh.
Sau gần 1 năm qua lại, tôi chính thức làm vợ anh. Lúc đó, tôi vẫn chưa có công ăn việc làm gì. Cưới xong tôi muốn đi xin phụ việc ở mấy phòng khám gần nhà nhưng chồng tôi không đồng ý. Rồi tôi cũng dính bầu ngay nên an phận ở nhà chửa đẻ, chăm sóc gia đình. Từ đó tới giờ, tôi vẫn ngoan ngoãn nghe lời chồng và tự nhốt mình trong 4 bức tường suốt ngày này qua ngày khác.
Cuộc sống của tôi dần trở nên nhạt nhẽo và vô vị. Càng sống chung, tôi càng thấy mình chẳng có giá trị gì đối với chồng. Chắc chẳng ai có thể ngờ được, vợ chồng sống với nhau mà anh không bao giờ nói bất cứ chuyện gì với tôi, chẳng bao giờ dám giới thiệu vợ với bạn bè vì sợ xấu hổ với một cô vợ quê mùa, không có trình độ là tôi (trong mắt anh, tôi lúc nào cũng là hạng người ít chữ, hiểu biết có hạn vì trình độ trung cấp).
Hàng ngày, tôi chỉ đi ra đến chợ cóc đầu ngõ là xa nhất, xong loanh quanh việc nhà, chăm sóc con nhỏ và đợi chồng về. Lúc nào tôi cũng sống trong cảnh phụ thuộc kinh tế hoàn toàn, nhiều lúc nghĩ thật nhục nhã.
Tận khi con gái đã hơn 3 tuổi, nhưng tôi vẫn chỉ là kẻ ăn bám chồng. Hôm vừa rồi, tôi có nói chuyện với chồng về việc sẽ đi tìm việc làm nhưng anh đã kịp sắp xếp công việc cho tôi. Anh phán: "Không đi đâu cả, giờ bắt đầu thả để đẻ tiếp đứa nữa!".
Sau khi nghe câu này của chồng, tôi bỗng có cảm giác thật tủi thân vì hình như chồng không hề tôn trọng mình chút nào. Đến việc chửa đẻ của bản thân tôi cũng phải làm theo mệnh lệnh của chồng
Từ hôm anh đặt ra kế hoạch đẻ thêm con, tôi bỗng chốc biến thành nô lệ tình dục của chồng. Anh tự theo dõi chu kì nguyệt san của tôi, rồi tính toán đủ kiểu và tự "hành động" bất kể vợ có hợp tác muốn yêu hay không.
Nhưng lần này, trời chưa cho lộc con, thế nên tôi cũng thả 5 tháng rồi mà chưa có tin vui. 5 tháng đó dài như thể 5 thế kỉ khiến tôi sắp bị hoảng loạn bởi sex. Chẳng biết anh đang mong con hay đang hành hạ tôi nữa nhưng giờ mỗi lần gần gũi chồng, tôi chỉ có một cảm giác duy nhất đó là sợ hãi. Nhiều hôm tôi cứ nhắm mắt, cắn răng chịu đựng để chồng muốn làm gì thì làm.
Sau thời gian dài quá tải, tôi không những mệt mỏi về thể xác mà còn bị tổn thương cả về tinh thần. Đến hôm vừa rồi, tôi phát hiện có điều bất thường. Vùng kín của tôi bị chảy máu bất thường. Tôi có nói với anh về chuyện này để anh có ý thức kiêng khem cho vợ. Thế nhưng anh vẫn chỉ biết có bản thân mà lờ tịt lời vợ nói.
Đêm mùng 3 Tết vừa qua, anh đi uống rượu ở nhà bác về. Trong cơn say chếnh choáng, anh nói vợ chồng làm buổi "khai xuân đầu năm bằng chuyện ấy". Nhưng tôi nhất định từ chối vì vùng kín vẫn đang chảy máu bất thường. Chồng tôi đòi hỏi, gạ gẫm vợ không được thì đã tức tối quát tháo um lên. Anh bảo rằng: "Năm mới, cô không phục vụ tôi được thì để cô khác phục vụ tôi". Nói vậy, chồng lảo đảo ra khỏi nhà để đi tìm gái làng chơi giải đen đầu năm.
Từ hôm đi ra ngoài thỏa mãn về, chồng tôi lúc nào cũng hừng hực và chẳng còn thiết tha đến vợ. Anh ta còn kể thản nhiên về lần quan hệ với gái "sướng" và được phục vụ chu đáo thế nào. Anh ta còn bảo, biết thế anh ra ngoài từ lâu rồi dù cho mất chút tiền nhưng được thỏa mãn toàn tập.
Cho đến hôm qua, sau khi ra ngoài về, chồng tôi lại về chì chiết vợ. Anh bảo: "Làm vợ mà chuyện bé xíu là chiều chồng cũng không làm được thì cô nên tính chuyện rời khỏi nhà này đi để tôi rước người đàn bà khác về làm vợ đúng nghĩa". Tôi giật mình vì chồng tôi lại đổ đốn và bạc tình như vậy. Tôi cũng đã quá ghê tởm một người chồng như thế nhưng nếu bỏ chồng, con tôi lại không có bố?
Theo Emdep
Khi mang thai và sinh con ở nhà chồng, tôi bị trầm cảm đến mức từng nghĩ đến cái chết Tôi có cảm giác mình chỉ là người nuôi chứ không còn là mẹ đứa bé nữa. Tôi và chồng đến được với nhau là một kì tích. Trong nhà, bố anh quyền lực, gia trưởng nhất. Nhà anh giàu có, bề thế nhưng mẹ con anh lại không hề có tiếng nói. Anh là con trai một, được bố đầu tư từ...