Em đã từng rất yêu anh!
Em đã rất yêu anh, yêu anh hơn chính bản thân mình, vậy mà cuối cùng, anh lại đối xử vói em như thế!… Em không cam lòng anh ạ!
Một năm 5 tháng yêu nhau, bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu yêu thương gắn bó, vậy mà cuối cùng anh vẫn ra đi! Lý do anh đưa ra đơn giản lắm “ Vì anh yếu đuối, vì anh không đủ bản lĩnh, vì anh tính toán, vì gia đình dòng họ, vì duyên mình đã hết, vì anh đã thay đổi”… Anh bảo anh có lỗi với tình cảm của em, em là người tốt và anh sẽ luôn ghi nhớ, luôn trân trọng tình cảm em dành cho anh.
Nghe những lời ấy từ anh, tim em đau lắm, nó như đang bị bàn tay ai đó bóp nát vậy! Em phải làm sao đây? Tình cảm em dành cho anh quá nhiều, anh cũng đã từng yêu em nhiều như thế… Chúng ta đã từng trải qua những tháng ngày rất hạnh phúc, vậy mà giờ đây, anh không còn ở bên em nữa. Anh phũ phàng quay lưng ra đi, em biết làm sao đây anh?
Em đau lắm! Em đã khóc cạn nước mắt rồi! Em thương bản thân mình quá anh ạ! Tình yêu đầu tiên trong đời em lại làm em đau như thế này sao? Giá như ngày ấy, em đừng gặp anh! Giá như ông trời đừng trêu đùa em! … 20 tuổi, em có tình yêu đầu đời và tình yêu ấy kết thúc khi em 22 tuổi. Sao cuộc sống nhiều trái ngang thế?
Em đã tưởng mình cứ yêu nhau chân thành thì cuối cùng sẽ đi đến đích nhưng không ngờ sự tính toán của anh lại lớn hơn tất cả những tình cảm chân thành của em. Vì em sinh ra không phải là con gái Hà Nội hay tại em vẫn còn chưa ra trường trong khi anh đã 31 tuổi? Tại em đã mất bố, chỉ có 3 mẹ con hay tại sao anh? Em thật sự không cam lòng, em đau lắm, anh có hiểu không anh?
Mình đã có những ngày tháng bên nhau rất đẹp! (Ảnh minh họa)
Em luôn tự nhủ mình rằng, em phải sống bằng lý trí nhưng con tim em không vâng lời. Em bảo với anh rằng, em sẽ sông tốt và nhất định sẽ là như thế … nhưng ngay lúc này đây, em thấy tim mình như đang đứt ra từng mảng, em mất hết niềm tin, em hoang mang, em chênh vênh, em mất thăng bằng…
Video đang HOT
Người ta bảo rằng chỉ cần một giây để yêu một người nhưng sẽ mất cả cuộc đời để quên đi một ai đó. Phải mất bao lâu em mới quên được anh, phải mất bao lâu để em trở lại bình thường? Tại sao tình cảm em dành cho anh lại nhiều như thế! Ước gì em không có con tim, ước gì em mất hết trí nhớ! Chúng mình cũng chẳng gặp nhau lần cuối cùng để nói lời chia tay…
Hôm trước, anh vẫn nói những lời yêu thương với em nhưng hôm sau anh đã nhắn tin ” Mình dừng lại” và thế là không còn tin nhắn, không gọi điện và cũng chẳng gặp nhau. Người ta bảo con gái sống tình cảm nên thường thấy buồn hơn… em đã cố gắng để vượt qua nỗi buồn đau đó, bạn bè không ai biết là em buồn nhưng những lúc một mình em đã khóc ướt đẫm gối và em chọn cách vặn vòi nước thật to, trốn trong nhà tắm để khóc, em đi trong mưa để nước mắt em hòa cùng vào từng hạt mưa ấy.
Mình đã có biết bao kỷ niệm, Cầu Long Biên, Sapa, kỷ niệm lúc em đi thực hành, giờ em phải chôn chúng như thế nào đây? Chỗ nào cũng là kỷ niệm, chạm vào chỗ nào cũng là hình ảnh của anh và giờ chúng làm tim em đau nhói. Tại sao anh lại phụ tình em? Em đã chỉ biết yêu mình anh và giờ em cô độc quá!
Em biết rồi nỗi đau nào cũng sẽ qua, cuộc sống vẫn tiếp diễn và em hứa sẽ sống thật tốt, rồi một ngày anh sẽ phải ân hận vì đã đánh mất em… Em vẫn còn giữ những cành lau từ ngày đầu tiên mình gặp nhau, những bó hoa anh tặng em những dịp đặc biệt, những bức ảnh chụp chung… ngày mai, em sẽ bỏ hết và em sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Rồi em sẽ gặp một người khác, biết yêu và trân trọng em hơn anh. Em không trách anh, không hận anh, chỉ thấy thương bản thân mình quá!
Anh hãy sống tốt nhé và em cũng sẽ sống thật tốt!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Phát khóc vì chú rể 'vắt cổ chày ra nước'
Ly rút nhẫn cưới ném xuống trước mặt chồng rồi òa khóc lao ra khỏi nhà ngay trong đêm tân hôn. Ngày đầu tiên trong cuộc sống vợ chồng của cô đã giống như một cơn ác mộng...
Ly và Hải yêu vào 2 tháng cuối cùng của đại học. Ra trường Ly vào làm kế toán tại cảng, còn Hải nhanh chóng trở thành lái tàu viễn dương.
Chuyến đi đầu tiên của Hải kéo dài 12 tháng. Vì thế tình yêu của họ được nối dài bằng những cuộc điện thoại. Mặc dù có lúc Ly không khỏi chạnh lòng khi không có người yêu ở gần nhưng cô luôn hiểu và thông cảm với những khó khăn vất vả của anh. Vì vậy cô càng quý trọng những khoảng thời gian được trò chuyện cùng anh.
Nếu có điều gì không hài lòng cũng không nỡ giận bao giờ, chỉ dành cho nhau những lời động viên ngọt ngào nhất.
Thế rồi, họ cũng đã quyết định tổ chức đám cưới khi nào Hải trở về. Tính ra yêu nhau đã lâu nhưng thời gian gần nhau thì chẳng mấy. Trong mắt Ly lúc bấy giờ người chồng tương lai vẫn đang là một hình ảnh hoàn hảo.
Cái ngày Ly mong mỏi đã đến. Hải đã trở về! Nhưng thay vì mang theo những món quà để cho bạn gái mình sau thời gian xa cách, Hải lại về tay không. Không phải Ly đòi hỏi nhưng giá Hải tặng cô dù chỉ là món quà kỷ niệm nho nhỏ thì cũng khiến cô vui biết bao.
Trước lễ cưới, Hải rỉ tai Ly: "Em chịu 50% chi phí cho các khoản váy cưới, chăn, đệm, giường chiếu... nhé!" Mặc dù Ly không có ý định để anh chi hết nhưng sự sòng phẳng đến không ngờ của Hải đã khiến Ly choáng váng.
Hai đứa đều làm việc ở thành phố, Ly định sẽ chụp ảnh cưới ở đây luôn cho đỡ tốn thời gian đi lại. Ly cũng lựa chọn được tiệm giá cả phải chăng nhưng Hải nhất quyết về quê chụp vì khăng khăng chỗ người quen chắc chắn rẻ hơn. Thế là Ly đành phải xin nghỉ làm, lóc cóc bắt ôtô hàng trăm cây số về quê. Cái mặt vào ảnh cứ méo xệch ra, vừa say xe vừa bực mình, có cố cũng không sao cười lên được.
Nhà Ly cách nhà Hải 30 km. Vì đường hơi xa, Ly bàn với Hải thuê ô tô để đưa đón gia đình 2 bên cho tiện. Không ngờ chỉ vừa nghe thôi, Hải đã gạt phắt đi với lý do phong tục bên nhà Hải không như thế. Ly tức nổ đom đóm mắt vì lý do Hải đưa ra thật vô lý.
Cuối cùng họ nhà Ly có cụ đã 60-70 tuổi vẫn phải cố gắng "cưỡi ngựa sắt" đưa cháu gái về nhà chồng trong cái lạnh tê người. Thôi thì ngậm bồ hòn làm ngọt, 3 ngày nữa là đến đám cưới chính thức, cũng chỉ tại cô không tìm hiểu kỹ đã vội nhận lời làm đám cưới, giờ có muốn cũng chẳng thể làm khác được. Ly tự động viên an ủi mình, sau này cô sẽ tìm cách thay đổi Hải.
Tới đêm tân hôn, chưa kịp hưởng niềm hạnh phúc trọn vẹn của cô dâu thì Ly được mẹ chồng gọi vào bảo: "Thời gian tới, khi Hải đi biển mẹ sẽ giữ tài khoản của Hải" (lương của Hải được trả vào tài khoản).
Ly không hài lòng nhưng cô không nói gì. Thực tế lương của Ly thừa đủ đảm bảo cuộc sống sung túc cho cô nhưng khi đã là vợ chồng rồi thì nên bình đẳng về vật chất, làm thế này khác gì vợ chồng ăn ở không có lòng tin ở nhau. Ly cũng đâu phải người ăn chơi sa đọa hay tiêu xài hoang phí gì cho cam. Hải quyết định như thế cũng bàn với Ly một tiếng.
Ôm cục tức về phòng chưa kịp nói gì với Hải thì anh cất lời: "Em đưa nhẫn cưới để mai anh bán đi bù tiền mua laptop nhé. Tiền của anh tạm thời do mẹ giữ".
Không nói thêm câu nào, Ly rút nhẫn ném vào mặt Hải và lao ra khỏi phòng. Cô không thể kiên nhẫn trước cách hành xử của người chồng ky bo như Hải. Ngày đầu tiên trong cuộc sống vợ chồng của cô đã biến thành cơn ác mộng.
Theo Phụ Nữ Việt Nam