Em đã tốn 22 năm để tìm ra anh ấy, sẽ không vì chị mà buông tay trước
“Em đã tốn 22 năm cuộc đời để tìm ra ra anh ấy, nên sẽ không vì điều gì chưa chắc chắn mà buông tay trước đâu chị ạ”.
Tôi đang là sinh viên năm cuối, còn người yêu đang đi làm tại một công ty phần mềm được 2 năm. Tôi là mối tình đầu của anh còn anh trước đây đã trải qua một chuyện tình dang dở với người bạn cùng khóa.
Tôi nghe nói 2 người yêu nhau say đắm từ đầu năm nhất, ra trường thì chia tay không rõ lý do. Nhưng không sao, ai mà chẳng từng có quá khứ, nhất là anh cũng đã 28 tuổi rồi.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy khuôn mặt chị ấy là lần sang giúp anh chuyển phòng. Dưới đống quần áo, tôi thấy một cái hộp và có mở ra xem vì tò mò. Ở đó có khoảng hơn 30 chiếc ảnh chụp chung giữa hai người, ghi lại khoảnh khắc từ những ngày đầu đến khi tốt nghiệp.
Tôi cũng hơi buồn và anh có giải thích “vì ôm về quê làm gì, vứt thì biết vứt đi đâu, chẳng lẽ để mặt anh phơi ngoài bãi rác, thôi thì để dưới đáy tủ, đóng kín lại không mở ra xem là được”.
Hồi tháng 10 năm ngoái, anh gặp lại chị trong dịp về lại trường dự lễ kỷ niệm 60 năm thành lập. Chẳng biết 2 người sau 1 buổi gặp gỡ đã ôn lại bảo nhiêu kỷ niệm, ùa về bao nhiêu tình cảm mà từ đấy tới giờ, chị luôn tồn tại trong cuộc sống của chúng tôi.
Dù có chuyện buồn, có tâm sự thầm kín hay có chuyện vui, có dịp để kỷ niệm ăn mừng, chị cũng gọi anh. Anh cũng chẳng từ chối. Tôi biết hết mọi chuyện, giận dỗi và thẳng thắn góp ý nhưng anh chỉ đáp là “giờ anh coi cô ấy như một người bạn, một người em gái, hiểu cho anh, em mới là hiện tại”. Bên cạnh đó, anh vẫn yêu chiều và đối xử tốt với tôi.
Video đang HOT
Nhưng có lẽ dường như mọi chuyện đã đi quá giới hạn, hai người cùng nhau đón giao thừa vì cùng quê, cùng nhau vi vu núi đá Hà Giang, ngắm hoa tam giác mạch lúc chị bị buồn. Tôi quá bất ngờ khi biết đó là chuyến đi riêng của 2 người chứ không phải đi cùng công ty như anh nói với tôi trước đó.
Chị inbox cho anh và tôi đọc được, nội dung tin nhắn ngắn gọn nhưng vô cùng ức chế: “Em và Trang, ai quan trọng với anh hơn?”. Tôi đưa thẳng cho anh và hỏi:
- Này anh, ai quan trọng hơn?
- Cho đến hiện tại, em mới là người anh yêu. Em quan trọng. Còn cô ấy rất yếu đuối, nên nhiều lúc anh không dám để cố ấy 1 mình, nhưng chỉ như bạn bè.
Và anh ngập ngừng thú nhận về chuyến đi Hà Giang, xin tôi hãy bỏ qua.
Sau đó, chị hẹn gặp tôi. Có lẽ chị xem quá nhiều phim Hàn, bị ám ảnh bởi mấy câu thoại trong đấy, nên nói có bài có bản, sến súa vô cùng: “Em ạ, gặp lại anh, chị mới biết mình còn yêu anh nhiều lắm. Bọn chị đã cùng nhau trải qua 4 năm thời sinh viên, trải qua bao nhiêu buồn vui sóng gió mà em không thể hiểu hết được.
Còn em và anh ấy mới có 1 năm bên nhau thôi, em còn trẻ. Anh ấy nói anh ấy yêu em, nhưng vẫn còn tình cảm với chị. Nếu có thể…”. Nước mắt chị lăn dài trên má, cứ xối xả tuôn ra. Đúng là chị yếu đuối đến thảm hại.
Tôi chỉ nói vơi chị rằng: “Em không dám hoàn toàn trách chị, bởi nếu người yêu em không mềm lòng thì chị làm gì có cơ hội. Anh ấy là người đàn ông tốt, cư xử đúng mực và yêu em. Em đã tốn 22 năm cuộc đời để tìm ra ra anh ấy, nên sẽ không vì điều gì chưa chắc chắn mà buông tay trước đâu chị ạ”.
*Tổng hợp theo NEU Confessions
Theo Đời Sống Plus
Làm dâu nhà giàu: Chồng níu áo mẹ xin tiền, vợ con không có 1 xu
Chồng em không chịu làm ăn, sống kiểu công tử, suốt ngày bạn bè, quán bar, ghẹo gái. Tiền sinh hoạt cha mẹ cho hằng tháng, anh xài cho bản thân không đủ, thỉnh thoảng níu áo mẹ moi tiền, chẳng một xu lọt đến tay vợ con.
Kính gửi chị Hạnh Dung,
Thời con gái, em luôn mơ ước lấy được chồng giàu, có một đám cưới người khác nhìn vào phải thèm thuồng và một cuộc sống vật chất thoải mái. May mắn, qua mai mối, em gặp chồng em bây giờ. Cha mẹ anh là doanh nhân, anh chẳng cần làm gì, chỉ tùy hứng phụ chút việc cho gia đình là tiền xài thoải mái. Em bỏ phế chuyện học hành, bỏ định hướng ra trường tự lập, dồn sức làm đẹp, bám chặt lấy anh.
Thực tế đã không như em mơ mộng. Nhìn bề ngoài, em lên xe xuống ngựa, nhà cao cửa rộng, chải chuốt sang trọng, không cần làm việc kiếm tiền, nhưng bên trong lại là một cuộc sống tù túng, quẫn bách, lệ thuộc. Chồng em không chịu làm ăn, sống kiểu công tử, suốt ngày bạn bè, quán bar, ghẹo gái. Tiền sinh hoạt cha mẹ cho hằng tháng, anh xài cho bản thân không đủ, thỉnh thoảng lại níu áo mẹ moi tiền, chẳng một xu lọt đến tay vợ con. Em than thở, trách móc, anh thản nhiên: "Em ở nhà mọi thứ đã có mẹ lo, còn cần tiền làm gì?". Em sinh con, mọi chi tiêu cho con đều phải ngửa tay xin mẹ chồng. Vì thế, mang tiếng dâu nhà giàu nhưng cứ về thăm nhà mình là em phải muối mặt xin mẹ ruột tiền tiêu vặt.
Ảo vọng của em thật sự sụp đổ. Em đã thấm thía, phải sống bằng những gì tự mình tạo ra mới đúng là cuộc sống. Nhưng chồng đã lấy, con quá nhỏ, mình thì hai bàn tay trắng, cái ăn hàng ngày đang dựa vào người khác ban phát, nên em cứ loay hoay, bế tắc không tìm được lối thoát. Rồi con em sau này sẽ hình thành nhân cách thế nào trước tấm gương mẹ cha đều là những kẻ ăn bám, sống dựa? Em cần làm gì để cứu lại đời mình và con? Chẳng lẽ phải phá vỡ hôn nhân, ôm con làm lại từ đầu?
Hiền (Q.10, TP.HCM)
Ảnh mang tính minh họa: Internet
Em Hiền mến,
Thật ra, trong cái rủi vẫn còn cái may, em đừng vội thất vọng. Lối đi bao giờ cũng hiện hữu ngay dưới chân mình. Quan trọng là từ chính những trải nghiệm chua chát, em đã thoát được ảo tưởng, nhận ra ý nghĩa của sự tự lập và giá trị bản thân. Việc chấm dứt cảnh sống dựa, tự đứng bằng chính đôi chân của mình không bao giờ là muộn. Tuy nhiên, em cần quyết tâm và thật kiên trì vì đây là đoạn đường không phải một sớm một chiều là vượt qua ngay được.
Trước hết, với bản thân, em hãy tập trung củng cố những kỹ năng đã được học, lưu tâm đến những kỹ năng có thể đáp ứng cho các yêu cầu tuyển dụng hiện tại, tìm kiếm một công việc thích hợp, chuẩn bị lý lẽ để thuyết phục nhà chồng cho em ra ngoài làm việc. Con nhỏ có thể gửi đến trường hoặc thuê người chăm sóc. Với điều kiện của nhà chồng em, việc này không khó.
Cũng có thể, bằng vào những kiến thức đã có, vợ chồng cùng tính chuyện làm ăn, hoặc dựa vào nhà chồng để tạo lập dần chỗ đứng riêng cho mình. Ở đây, em cần ý thức rõ, mình là một phụ nữ đã có gia đình. Muốn thay đổi cuộc sống thì không riêng bản thân đổi thay là được mà cần có sự đồng vợ đồng chồng, nếu không muốn gia đình tan vỡ. Hãy khéo léo khuyên nhủ chồng vì vợ con, vì tương lai độc lập của chính anh ấy mà bớt vui chơi, vợ chồng cùng gầy dựng sự nghiệp.
Hãy cùng chồng bắt đầu như thế, từng bước em sẽ thấy mọi thứ sáng tỏ dần, không còn quẩn quanh, bế tắc nữa. Hãy tin vào bản thân, tin vào người chồng mình đã chọn; cũng đừng ngần ngại dựa vào những điều kiện sẵn có từ nhà chồng trong bước khởi đầu. Là những doanh nhân thành công, cha mẹ chồng em hẳn không hẹp hòi khi thấy con cái biết tự nỗ lực. Hai người cũng có thể sẽ rất vui lòng hướng dẫn, hỗ trợ khi thấy cậu quý tử của mình đã thật sự trở thành một người đàn ông biết sống có trách nhiệm. Em hãy hết lòng hết sức từ những gì đang có. Chỉ khi nào xác định chắc chắn chồng mình chỉ là một cậu bé quen bám váy mẹ, không chịu trưởng thành, mới phải tính đến giải pháp tiêu cực cuối cùng là buông tay bước khỏi hôn nhân, tìm lối thoát riêng cho hai mẹ con.
Theo Afamily
Yêu đơn phương, mệt mỏi rồi thì tự buông tay... Khi yêu đơn phương một người, đôi lúc bạn phải nhìn về một phía khác và tự mình kết thúc. Đôi khi nghĩ về tình yêu của mình buồn vui thất thường, còn người ta chẳng hay biết gì. Nhiều khi cũng có thể biết rồi nhưng vì họ không thích cô nên mới lạnh lùng và như không thấy sự tồn tại...