Em đã sai, nhưng sai nhất là đã yêu anh
Yêu anh bên anh và cảm giác tội lỗi khi tin mọi người nói để rồi bên người khác khiến em càng muốn bù đắp cho anh. Nhưng cũng chính vì điều đó anh ngày càng tỏ ra khinh thường em.
ảnh minh họa
Em sai nhưng liệu anh có đúng?
Em và anh yêu nhau khi em mới vào lớp 10 sau khi bạn anh giới thiệu và cho số điện thoại. Nói chung với anh em rất vui và hay cười tươi mỗi khi anh mất tích em đều cảm thấy buồn là lo. Nhưng rồi em chấp nhận đến người con trai khác khi nghe mọi người và cả bạn bè anh nói anh lăng nhăng không ra gì. Người con trai kia cũng là người em trao thân đầu tiên nhưng vì bị bắt ép.
Video đang HOT
Sau khi bên người kia, anh cũng có người khác nhưng ai nói: ” tình cũ không rủ cũng tới” em và anh đến năm lớp 12 thì quay lại. Em tưởng chừng cả hai sẽ hạnh phúc nhưng thật sự không phải anh tỏ ra khinh thường em khi biết em đã mất và đay nghiến em. Vì cảm giác tội lỗi em vẫn chịu trong suốt thời gian yêu anh đến nay cũng hơn 4 năm rồi em vẫn cứ yêu anh và cả hai bên nhau.
Em học đại học và anh học sửa xe rồi gia đình xin cho anh học phòng cháy chữa cháy. Thời gian anh học trên hà nội em luôn bên anh chăm anh từng bữa ăn giấc ngủ cho tới khi anh bị bệnh em vẫn là người ở bên. Yêu anh em cảm thấy mình biết nhiều điều vui có và buồn cũng không ít.
Yêu anh bên anh và cảm giác tội lỗi khi tin mọi người nói để rồi bên người khác khiến em càng muốn bù đắp cho anh. Nhưng cũng chính vì điều đó anh ngày càng tỏ ra khinh thường em và nghĩ em sẽ không bỏ anh đi được. Em vẫn chấp nhận những câu đay nghiến của anh. Sự vô tâm lạnh lùng đến đáng sợ khi anh không cần tới em nữa. Đến sinh nhật em anh cũng không hề dòm ngó và nói đúng hơn anh mặc kệ. Còn năm nào sinh nhật anh em vẫn lo từ chiếc bánh đến đồ sinh nhật. Yêu anh em chấp nhận thiệt thòi hơn những người con gái khác. Thấy từng cặp đôi bên nhau ngọt ngào em lại tủi thân mỗi tội khóc nhiều và cô tay cũng xuất hiện những vết sẹo không thể mất đi.
Vì cảm giác tội lỗi năm đó em vẫn chấp nhận sự bảo thủ của anh. Về ở cùng nhà với anh để tiện chăm sóc anh nhưng anh luôn nghi ngờ và chửi em không ra gì. Ngôn ngữ anh dùng em chưa từng nghĩ những cặp đôi khi yêu sẽ bị nói như thế. Anh nói em là đĩ. Em yêu anh và chưa bao giờ làm gì có lỗi với anh từ khi hai đứa quay về. Anh không chờ em mà yêu người khác nếu nói thì cả hai đều có lỗi đúng không? Năm nay anh tốt nghiệp anh hứa tốt nghiệp xong sẽ làm đám cưới em tin và chấp nhận có con nhưng có con rồi em không biết là vui hay buồn. Khi em có thai và anh đi thực tập ở quê. Em đưa điện thoại cho anh. Anh xem thấy tin nhắn em nhắn tin cho thầy giáo chỉ là hai thầy trò nhắc ăn uống rồi em hứa làm hướng dẫn viên cho thầy và phiên dịch tiếng trung cho thầy. Em học du lịch và em muốn được làm hướng dẫn viên. Dẫn thầy về Thanh hoá quê em cũng không có gì sai và không hề đi hai người. Nhưng dự định mãi là dự định khi hai thầy trò còn hứa gặp nói chuyện. Anh chửi em rồi còn vu oan em ngủ với thầy giáo.
Anh tỏ ra vô tâm không quan tâm tới em tới đứa con trong bụng. Anh cũng không thưa với gia đình anh. Em thật sự rất tủi thân, mỗi khi đi khám em đều ngậm ngùi nước mắt. Đứa em gái nó thấy chị khổ điện thoại cho nhà anh. Ai cũng thế thôi thấy người nhà mình khổ khó cầm được sự bình tĩnh em đã nói chuyện vs mẹ anh hơi nặng lời và anh đổ lỗi lên đầu lên là em khinh gia đình anh. Mẹ anh bảo em coi thường anh. Em đã làm gì và cái giá em trả đây sao? Em đã từng nợ anh nhưng thời gian yêu anh em đã trả hết món nợ đấy rồi và thật sự anh cũng đã phản bội em.
Khi yêu em anh đã tán và yêu người khác. Liên lạc với người yêu cũ sau lưng em rồi nói gia đình em không tốt. Mẹ em rất quý anh nhưng khi hai đứa bị tai nạn do anh gây ra, em phải đi mổ anh cũng không xuống thăm hay đi cùng em. Anh còn chửi và thân mật với người con gái khác. Rồi bây giờ khi em mang thai anh cũng tán người con gái khác bỏ mặc mẹ con em. Liệu em đã ngốc quá không?
Theo blogtamsu
Khinh thường chồng kể từ khi anh đi massage
Anh đã có vợ con vậy mà còn ra đường cho người ta nắn bóp, còn vợ ở nhà một chút âu yếm nhẹ nhàng cũng không.
ảnh minh họa
Tôi không muốn gặp chồng nữa, cũng không muốn nghe điện thoại, không muốn về nhà, không muốn một ai nhắc đến tên anh, không muốn nhìn vào mặt anh. Tôi bỗng thấy lạc lõng trong căn nhà từng là tổ ấm của hai vợ chồng. Anh đã đạp đổ tất cả, "chiếc áo khoác làm oằn lưng lừa" chính là lần anh đi massage cùng mấy người bạn. Tôi không khóc lóc như mọi khi, chỉ đờ người ra vì bị sốc, giống như bị anh tạt xô nước đá vào mặt. Lòng tôi se lại và bắt đầu suy nghĩ về tương lai phía trước, một con đường mới không có anh.
Đáng lẽ ra tôi phải nói chuyện trực tiếp với anh nhưng cảm thấy khinh thường hành động của chồng đến mức chẳng buồn nói nữa. Không phải tôi quan niệm quá cổ hủ về vấn đề massage nhưng vợ chồng từng cam kết, tôi cũng nói cho anh biết mình không thích điều này. Anh không một chút tôn trọng những cam kết đó, chẳng suy nghĩ đến cảm xúc của tôi. Anh đi nhậu, rồi bida cả ngày với chúng bạn, tôi giận nhưng cũng bỏ qua vì nghĩ cuối tuần để anh thoải mái với bạn bè cũng được. Vậy mà càng nghĩ cho anh, anh càng không biết nghĩ cho tôi và con, lại tiếp tục đến tăng 5, 6 chứ chẳng biết dừng lại ngay cả tăng 3.
Anh rất nhiều lần làm tôi buồn vì những tăng nhậu sáng tối với bạn bè, tôi lần lượt bỏ qua nhưng lần này không thể tha thứ. Là vợ chồng, tối thiểu phải biết tôn trọng quan điểm sống của nhau. Anh biết tôi ghét điều đó nhưng vẫn cố tình đi. Tôi cảm thấy anh không còn đủ tư cách làm chồng của mình, làm cha của con tôi nữa. Giờ tôi chỉ muốn được yên tĩnh một mình, được sống đúng nghĩa con người, không cần phải suy nghĩ và hy sinh cho anh nữa. Lý do duy nhất tôi không nỡ bước chân ra đi là con; còn anh tôi thấy ghê sợ.
Anh đã có vợ con vậy mà còn ra đường cho người ta nắn bóp, còn vợ ở nhà một chút âu yếm nhẹ nhàng cũng không. Trong gia đình, tôi cứ ngỡ mình là chồng vì mọi thứ đều phải lo nghĩ, thỉnh thoảng tôi nhờ anh chở đi mua đồ cho con, anh lại nhăn nhó cho rằng cái gì cũng bắt anh làm. Tất cả những gì anh có thể làm là nghĩ cho bản thân, làm cho mình được vui, mặc kệ vợ có buồn hay đau khổ. Có lẽ đã đến lúc kết thúc mọi chuyện nhưng khúc mắc của tôi bây giờ là đứa con còn quá nhỏ. Mong bạn đọc cho lời khuyên.
Theo VNE
Nhận quả đắng vì khinh thường vợ "quê mùa một cục" Có lẽ tôi thành ra như ngày hôm nay là do quá khinh thường vợ, tự cao về bản thân nên mới nhận quả đắng như thế này. Đây có lẽ là bài học đắt giá suốt đời tôi chẳng thể nào quên được. Mỗi lần về nhà nhìn thấy cô vợ nhà quê xấu xí là tôi đã phát ngán rồi (ảnh...