Em đã rất buồn
Anh đã lừa dối em thế sao anh? Em đau lòng lắm, đau lắm anh ạ.Em biết người ta đến với anh không là mối tình đầu và anh cũng thế. Không biết ai hay em là mối tình đầu của anh vì anh chưa bao giờ kể em nghe về người con gái khác. Thật nực cười phải không vì mấy ai lại đi kể cho người con gái mình đang yêu về một người con gái khác trong quá khứ phải không anh?
Nhưng em thì lại khác, em đã sẵn sàng kể hết mọi chuyện cho anh nghe, và anh hiểu mà anh chính là mối tình đầu của em. Mặc dù thời còn là học sinh ngây ngô em cũng đã thích vài cậu bạn nhưng có lẽ đó chỉ là thích thôi vì em chẳng bao giờ nói với họ hay bất ai rằng em thích họ. Thật ngốc nghếch phải không?
Và rồi thời sinh viên với những thay đổi mới khiến em trưởng thành hơn trong suy nghĩ. Em đã gặp anh, quen anh, và rồi yêu anh. Thật sự trong em lúc đầu em chưa từng nhận rằng em đã yêu anh, em chỉ nghĩ quen anh cho vui thôi nhưng rồi dần dần cái suy nghĩ ấy đã thay đổi cho tới bây giờ, em vẫn thực sự là đã yêu…
Anh ạ, yêu anh em vui nhiều và cũng đã buồn nhiều. Đã có lần có lẽ do buồn, em đã có xao xuyến trước người khác không phải là anh vì em cảm thấy người ta tuy bề ngoài không được bằng anh nhưng em cảm nhận được người ta có một tình cảm thật nhẹ nhàng, ấm áp. Nhưng có lẽ vì yêu anh quá nhiều, em đã không cho phép mình nghĩ tới người ta nữa. Em quyết định học tiếp và chuyển về cùng sống với anh trong căn phòng trọ chật hẹp ấy. Đó là những ngày tháng thực sự đã thật hạnh phúc với em. Những ngày tháng ấy trôi qua thật nhanh và rồi anh cũng đã học xong, anh nói cùng ở đó với em co tới khi nào hai đứa học xong rồi tính tiếp. Nhưng em có suy nghĩ khác anh một chút, em muốn chúng ta sẽ tạo lập sự nghiệp ở một nơi khác và anh là người đi trước tạo bước cho em. Anh đã làm theo, chúng mình đã tạm xa nhau một thời gian. Thời gian ấy em đã rất buồn và nhớ anh, anh ạ!
Video đang HOT
Em chỉ là bến đỗ bình yên thay cho tình yêu mà anh đã gọi là “mình có duyên mà không có phận”! (Ảnh minh họa)
Em chưa bao giờ từng nghĩ một ngày nào đó anh phản bội em, quả thật chưa bao giờ em nghĩ tới, em đã đặt niềm tin nơi anh quá nhiều. Em tưởng chừng không có ai có thể làm em mất đi niềm tin vào nơi anh được, nhưng những gì em nghĩ nó quá đơn giản, nó đơn giản quá không khác nào một đứa trẻ con nghĩ. Em thật ngốc! Rồi một ngày mùa đông lạnh lắm anh ạ, em lang thang trên mạng để tìm anh nói chuyện để quên đi cái cảm giác lạnh lẽo ấy nhưng em không gặp được anh. Vô tình hay cố tình em tìm tới nick chát của anh, mở nhật ký của anh. Em thấy rất nhiều, rất nhiều dường như chỉ có anh và em nói chuyện với nhau nhưng bất ngờ quá em bỗng thấy có một vài cái nick lạ xen vào giữa những cuộc nói chuyện giữa anh và em. Em thấy cũng bình thường thôi, em không định xem thên nữa nhưng có một câu nói đã làm em phải tìm ra cái điều kỳ lạ ấy. Anh có biết đó là câu nào mà lôi cuốn em đến vậy không? “lâu rồi em có vào nick kỷ niệm không?”. Điều đặc biệt cái nick mà anh gọi là “kỷ niệm” đó lại có cái đuôi rất đỗi mới mẻ. Em thấy lạ quá anh ạ, lúc đó em tự nhủ mình chắc chẳng có gì đâu, lúc đó em vẫn không mảy may điều gì sắp xảy ra với mình cả, em lại lang thang tiếp và những cuộc trò chuyện của anh với người con gái ấy như một cuốn phim quay chậm mà có lẽ tới tận bây giờ em vẫn mong nó không là sự thật.
Anh đã lừa dối em thế sao anh? Em đau lòng lắm, đau lắm anh ạ. Mặc dù cho tới giờ em vẫn giữ anh bên mình, anh vẫn là của em nhưng em không thể quên. Em đã cố tìm cho mình những lối thoát giải tỏa, nhưng em không thể mãi dối lừa mình, em vẫn không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh bởi anh đã quá đáng với em như thế. Em hỏi anh, hỏi bản thân mình, đã là gì để khi ở bên em mà anh lại nghĩ tới người con gái khác? Chẳng lẽ anh coi người đó là trò chơi hay anh đang coi chính em là trò chơi ấy. Em buồn lắm. Hay chính người ta mới là tình yêu của anh và em chỉ là bến đỗ bình yên thay cho tình yêu mà anh đã gọi là “mình có duyên mà không có phận”!
Theo 24h
Em muốn là người tình
Em muốn là người tình của anh, đứng sau anh, đợi anh âm thầm và lặng lẽ.
Anh! Còn hai ngày nữa là đủ bảy ngày mình làm người yêu của nhau trong âm thầm, lén lút như hai kẻ tội đồ. Em từng nói với anh rằng em muốn mãi mãi là người tình của anh cho đến khi em tìm được một người có thể thay thế anh. Nhưng em sợ... Trái tim có những lý lẽ riêng của nó mà lý trí không thể kiểm soát hết được. Cũng giống như ngày em đặt chân mình vào con đường tình cụt lối này, lúc ấy đầu óc em trống rỗng, em chạy xe trên đường mà trong đầu quay cuồng những suy nghĩ về anh, tự hỏi anh sẽ mạo hiểm cùng em hay sẽ trốn tránh em, xem em như một kẻ bệnh hoạn. Nửa muốn được anh chấp nhận thứ tình cảm tội lỗi này, nửa muốn anh đẩy em ra xa để em thức tỉnh lại. Mâu thuẫn đến cùng cực nhưng khi nhận được tin nhắn đồng ý của anh, em cười mà rơi nước mắt, vì em biết bắt đầu từ giây phút đó em đã không thể kiểm soát được bản thân mình. Cũng có nghĩa là em bắt đầu trượt dài trên con đường cùng này, cũng có nghĩa là tình cảm của em đã không còn vẹn nguyên thuộc về người ấy của em nữa...
Em, 4 năm và một cuộc tình với người ấy. Bốn năm không quá ngọt ngào, không nhiều niềm vui, nhưng cũng không ít kỷ niệm. Dẫu biết rằng không có gì là hoàn hảo, nhưng trái tim em cứ mãi kiếm tìm, mãi ngóng chờ những điều nhẹ nhàng, dịu dàng thôi và rất đỗi bình thường như những người đang yêu khác. "Em luôn tỏ ra cứng rắn vì không cần một bờ vai, hay vì không có nổi một bờ vai nên em luôn tỏ ra cứng rắn?" Em buộc mình phải làm quen với cách yêu của người ấy, khô khan nhưng bình yên, thiếu vắng sự quan tâm, sẻ chia nhưng tuyệt đối chung thủy. Em đã làm được điều đó suốt ngần ấy thời gian cho tới một ngày...
Anh, một người dưng bước vào cuộc đời em cũng bình thường như bao người dưng khác. Anh sôi nổi, hoạt bát, luôn hòa nhã, luôn pha trò khiến mọi người vui và cũng rất dễ thương nữa. Với em anh cũng chỉ thế thôi cho đến một ngày...
Một ngày em nhận được tin nhắn chúc em ngủ ngoan từ anh. Chỉ vậy thôi mà khiến trái tim em thổn thức. Rồi bắt đầu lạc lối... Anh từng nói tin nhắn ấy đối với anh là bình thường nhưng anh có biết rằng đối với em nó không hề bình thường chút nào, bởi đó là điều em mỏi mòn chờ đợi suốt bốn năm mà chưa một lần em nhận được từ người ấy. Từ hôm ấy, em biết mình bắt đầu quan tâm và để ý đến anh. Em mong được thấy anh hàng ngày ở cơ quan, lo lắng vô cùng khi biết anh gặp tai nạn. Đôi lúc giật mình, em tự sỉ vả mình, rồi tự tát một cái để thức tỉnh lại. Và em tìm mọi cách để tỏ ra bình thường với anh, cãi nhau với anh, nói xấu anh... anh có biết những ngày ấy đối với em là cả một cực hình không. Nhưng em đã làm được, em che giấu được, vì em luôn tỏ ra cứng rắn, không cho phép mình được yếu lòng trước anh.
Em không còn nghĩ đến tương lai, em muốn sống cho hiện tại mà thôi (Ảnh minh họa)
Cho tới giây phút anh hôn em... thực sự lúc đó em không còn tỉnh táo nữa, em mơ hồ nhận ra hình như anh đang hôn em, nhưng em cũng không còn đủ cứng rắn để đẩy anh ra được nữa. Đến lúc tỉnh dậy, em nghĩ mãi, không dám tin, càng không muốn tin. Nhưng rồi em quyết định nói thật lòng mình với anh. Trốn tránh đối với em mệt mỏi lắm, em chỉ muốn đối diện với sự thật, đối diện với lòng mình để tìm cách quên anh nhanh nhất. Em nghĩ anh biết rồi sẽ tìm cách tránh né em, như vậy em sẽ dễ dàng chấp nhận sự thật hơn. Nhưng anh vẫn ân cần như thế, vẫn dịu dàng như thế, vẫn xuất hiện bên em lúc em cần như thế. Vậy nên mới có ngày hôm nay, mới có cuộc tình bảy ngày này đó anh à.
Nhưng bây giờ, em càng đi càng xa... lênh đênh vô định không xác định được phương hướng hay bến bờ nào nữa. Nếu không thể đưa mọi việc quay lại từ đầu thì chỉ còn cách duy nhất là kết thúc nó thôi đúng không anh. Một khi trái tim em đã không còn vẹn nguyên như ngày nào thì em sẽ không thể trở về bên cạnh người ấy được nữa. Em đã từng ở trong hoàn cảnh bây giờ của người ấy, đã từng được tôn trọng, nên điều em có thể làm được bây giờ là tôn trọng người ấy mà thôi. Em không thể quay về khi mà trong lòng em còn có hình bóng của anh, trong khi người ấy yêu em và chỉ biết có em. Em cũng không thể làm lại từ đầu khi mà những kỷ niệm với anh trong bảy ngày thôi đã nhiều gấp ngàn lần những gì từng có giữa em và người ấy. Em không làm được như vậy. Nhưng đau đớn hơn là em cũng không thể nào bước tiếp được. Anh cũng đã có người ấy của anh, cũng có một cuộc tình đẹp trước và sau khi em xuất hiện, và điều quan trọng là em mãi mãi cũng không thể nào thay thế được vị trí của người ấy trong lòng anh.
Em tự bước vào ngõ cụt rồi phải tự loay hoay tìm lối thoát. Đến cuối cùng, em không còn ai. Có lẽ đây là sự trừng phạt dành cho em. Em nhớ anh. Nhớ từng giờ, từng phút, nhớ ánh mắt anh, nụ cười của anh, nhớ những lời anh nói với em mặc dù em không cho phép bản thân tin vào những lời nói đó. Em không giải thích được mọi thứ về anh đối với em sao mãnh liệt và sâu sắc đến thế khi mà em đã có một cuộc tình an toàn như hiện tại và hơn hết là anh và sẽ chẳng đi đến đâu ngoài những kỷ niệm... Nhưng nếu mọi thứ rõ ràng thì đã không gọi là tình cảm nữa rồi phải không anh? Nên em không muốn lý giải nữa, không muốn suy nghĩ nữa, em buông xuôi để thứ tình cảm đó cuốn em đến bên anh.
Em không còn nghĩ đến tương lai, em muốn sống cho hiện tại mà thôi. Ngày nào còn có anh bên cạnh là em sẽ trân trọng ngày đó, sống thật tốt ngày đó, làm anh vui ngày đó để sau này có ra sao đi nữa thì em biết chắc một điều là em đã có khoảng thời gian sống chân thành với lòng mình và em sẽ không hối tiếc gì nữa. Em muốn là người tình của anh, đứng sau anh, đợi anh âm thầm và lặng lẽ. Em không hy vọng một ngày anh đến bên em đường đường chính chính, chỉ cầu mong một ngày gần nhất có thể, em quên được anh... Nhưng từ bây giờ cho đến ngày đó, hãy cứ để em yêu anh như thế, bên anh như thế, quan tâm anh như thế và... chỉ như thế mà thôi anh nhé!
Theo 24h
Lời cuối cho anh Phải kết thúc tất cả thôi, đây sẽ là lần cuối cùng em cho phép bản thân mình yếu đuối vì anh. Em tự nhủ với lòng mình rằng đây sẽ là lần cuối cùng em viết về anh. Em không thể cứ mãi hành hạ bản thân bằng một thứ tình yêu vô vọng. Trái tim nhỏ bé này đã mang quá...