Em đã quen sống không có anh…
Anh đã không làm như vậy. em sai ở đâu anh không nói. Âm thầm giận em. Và tình yêu thương trong anh phai nhạt mỗi ngày. Lạnh lùng đến tàn nhẫn. Anh có biết là những khi anh tàn nhẫn với em, anh đã đau như thế nào không? Khi đó em hận anh, hận người đã mang tới nỗi đau cho em.
Em đã ngây thơ yêu anh, yêu anh chân thành. Anh nhỉ? Chắc hẳn anh cũng nhận ra được tình cảm đó nơi em… Để em yêu được một người không phải là điều dễ dàng, có lẽ ở anh có điều gì đặc biệt lắm… mới khiến em rung động và dành cho anh nhiều tình cảm đến vậy!
Em đã tin tưởng vào tình yêu giữa hai chúng ta. Em nghĩ về một tương lai xa xôi. Nơi có anh, có em, và những đứ.a tr.ẻ… Em mơ về một tổ ấm hạnh phúc. Em mơ về ngày em sẽ là một người vợ hiền bên anh… Cùng anh vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống, xây đắp hạnh phúc gia đình… Tất cả, nằm trong trí tưởng tượng của em. Anh có thấy em ngốc không? Em đã tin vào một điều mơ hồ. Em đã xây đắp vô nghĩa! Nhận lại từ phía anh là gì đây? Đó là sự hời hợt…hay là gì đây? Em không hiểu!
Đúng! Rõ ràng là anh có yêu em. Có khi anh yêu em như một cậu bé vô tư, nhõng nhẽo, khi thì chững chạc như Ba em vậy!… Anh yêu em chân thành. Và em không phủ định việc anh đã từng xác định một tương lai lâu dài với em… Nhưng nhìn lại tất cả mọi chuyện, sự chân thành trong anh chưa đủ.
Em nhạy cảm lắm, một mắt nhìn em thiếu tình yêu trong đó khiến em chạnh lòng, một câu nói vô tình có thể khiến tim em lặng lẽ tủi hờn… Em vẫn cười với anh, nhưng trong lòng em đang thắt lại. Em chẳng thể hiểu trái tim anh đang nghĩ gì, chẳng hiểu tình cảm anh dành cho em là gì? Vì em chẳng thấy nó giống như những gì anh đã nói, anh từng hứa…
Em biết mình chẳng hoàn hảo, nhưng em mong người – yêu – em sẽ yêu em một cách hoàn hảo nhất! Em mong người đó có thể bao dung mọi lỗi sai, những khiếm khuyết hay thiếu sót của em… Nói cho em biết đâu là phải, đâu là trái, uốn nắn…chỉ bảo em. Rồi ôm em vào lòng như một đứ.a tr.ẻ nói: “Tới bao giờ em mới chịu lớn đây!?” (câu anh đã từng nói), rồi mọi chuyện sẽ qua đi, chỉ còn lại tình yêu ở đó, mỗi ngày thêm đậm sâu.
Thế nhưng… Anh đã không làm như vậy. em sai ở đâu anh không nói. Âm thầm giận em. Và tình yêu thương trong anh phai nhạt mỗi ngày. Lạnh lùng đến tàn nhẫn. Anh có biết là những khi anh tàn nhẫn với em, anh đã đau như thế nào không? Khi đó em hận anh, hận người đã mang tới nỗi đau cho em. Khiến trái tim em rỉ má.u… Em đã cảm thấy thất vọng tới nhường nào…
Em luôn nghĩ, khi yêu, em sẽ cố gắng vun đắp tình yêu đó… Một khi em yêu rồi em không muốn dừng lại… Cũng đâu có gì to tát, đơn giản là em cảm thấy không thể thiếu anh, cảm thấy có điều gì đó quen thuộc – không muốn thay đổi! Nhưng rốt cuộc thì em lại tiếp tục nhầm! Em nhầm to, anh ạ! Vì giờ đây, không gặp anh, không yêu anh, không nhớ anh da diết… Em vẫn đang béo tốt, cuộc sống của em vẫn đang tiếp diễn, thậm chí nó còn diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp!
Video đang HOT
Em thấy mình vô tư hơn, đầu óc nhẹ nhõm hơn, thanh thản hơn… Em chẳng còn suy nghĩ nhiều về anh mỗi ngày. Có chăng, thỉnh thoảng em vẫn nhớ, hình ảnh anh vẫn hiện ra khi em rảnh rỗi, khi có bất chợt một cơn mưa đến, hay những đêm gió lạnh kéo về. Nhưng nó chỉ dừng lại ở một nỗi nhớ nhẹ nhàng mà chẳng hề da diết, hay thổn thức nhớ mong khi chúng ta còn yêu.
Có lẽ cho tới suốt cuộc đời này, em cũng chẳng thể quên được anh! Em sẽ không quên người đầu tiên em yêu chân thành…dành nhiều tình cảm như thế! Dù chẳng phải tình đầu. Nhưng anh là người đầu tiên khiến em biết tình yêu thực sự là như thế nào!
Rồi tình yêu theo thời gian nó chuyển sang một dạng tình cảm khác, em cũng không biết gọi tên nó là gì! Đó không phải là tình yêu, chẳng là tình bạn, cũng không phải tình thân… đó là một thứ tình cảm gọi là “hoài niệm” – sẽ theo em suốt cuộc đời này. Nhưng anh yên tâm là sẽ không có sự hận thù… Chỉ là nhớ một người em từng yêu!
Ngày hôm nay, trời ngoài kia lạnh lắm. Bất chợt có nhớ anh. Nhưng rồi lại mỉm cười thanh thản, như nhớ một người bạn cũ vậy! Em chẳng còn thấy rung động, hay mong muốn gặp anh da diết…nữa. Vì đơn giản là em quen rồi! Em quen với việc không có anh trong cuộc đời của mình. Em biết yêu bản thân mình hơn. Lạnh đấy! Nhưng em biết làm cho mình ấm. Cô đơn đấy! Nhưng em biết làm mình vui… Em lớn rồi mà! Em đâu có trẻ con mãi như trong mắt anh?
Rốt cuộc, em cũng chỉ mong muốn sau này sẽ có một người có đủ sự bao dung để yêu em – một CÔ GÁI chưa trưởng thành…! (như cô bạn thân em nói: mày ngoài có lòng tốt ra thì chả được cái nước gì cả ). Một cô gái cố chấp, trẻ con như em cần một người HIỂU EM SÂU SẮC. Yêu những mặt hoàn hảo lẫn những khiếm khuyết nơi em… Em cần lắm một cái ôm chân thành, một cái nắm tay đi qua những bão giông… Đủ để em cảm thấy yên bình và tin tưởng vào tình yêu của mình!
Em cần một người yêu em chân thành… Yêu hết TẤT CẢ những gì THUỘC VỀ EM! Và chắc chắn rồi! Người đó KHÔNG PHẢI ANH!… Vì… hôm nay, em đã quen với việc không có anh trong đời! Tạm biệt anh – người em đã từng yêu!
Theo Tamsubuon
Cả nhà lao đao vì nàng dâu 'công chúa'
Ngày yêu nhau, tính cách phóng khoáng của vợ đã chinh phục tôi song hiện giờ, nó lại chính là nguyên nhân khiến nhà tôi 'nội chiến'.
Năm nay tôi 32 tuổ.i, cưới vợ được gần 3 năm. Vợ tôi kém tôi 7 tuổ.i, cô ấy lại là con một nên được chiều chuộng từ nhỏ, tính tình cũng có chút tiểu thư. Còn tôi, mẹ tôi mất sớm khi tôi đang học cấp hai, chỉ còn bố tôi nuôi hai anh em tôi ăn học. Em gái tôi chỉ kém vợ tôi một tuổ.i nhưng chưa lấy chồng nên cả gia đình tôi vẫn ở chung.
Ngay từ khi yêu nhau, cô vợ tiểu thư và gia đình tôi cũng chẳng mấy khi hoà hợp. Tính cô ấy hay nhõng nhẽo, lại dễ dỗi hờn.
Ngày quyết định cầu hôn, tôi cũng suy nghĩ rất nhiều bởi tôi chưa có điều kiện ra ở riêng, tôi lo lắng mâu thuẫn giữa cô ấy và người nhà tôi khó giải quyết.
Nhưng cô ấy bảo sẽ 'nhượng bộ' mọi người trong gia đình tôi vì tôi. Bố tôi và em gái dù không thích tôi lấy vợ tiểu thư nhưng cũng rất tôn trọng tôi nên không hề phản đối.
Cưới về, mọi chuyện không như tôi nghĩ. Gia đình tôi đều là những người nguyên tắc và thích sạch sẽ. Vợ tôi thì ngược lại hoàn toàn, cô ấy bừa bộn, tiện đâu quăng đấy và sống tự do theo ý mình.
Ngày yêu nhau, tính cách thoải mái, phóng khoáng đấy đã chinh phục tôi song hiện giờ, nó lại chính là nguyên nhân khiến nhà tôi 'nội chiến'. Tôi biết vợ mình không đúng nên cũng khuyên cô ấy nên chú ý vì sống chung thì phải biết để ý đến cảm nhận của người khác. Hơn nữa, bố tôi và em gái cũng chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng chứ không to tiếng với cô ấy.
Bố tôi là người chịu khó, bình thường ông đều giúp vợ chồng tôi dọn dẹp nhà cửa, thậm chí còn đi chợ nấu cơm cho cả nhà. Bố tôi đã nghỉ hưu mấy năm rồi và vẫn làm việc đó từ trước khi tôi lấy vợ.
Thế nhưng vợ tôi quen được cưng chiều quen, thấy không theo ý là lại về nhà ngoại kể khổ. Tôi không nhớ đã bao nhiêu lần nghe bố vợ gọi điện sang 'sạc' cho một trận vì 'bắt nạt' con gái ông. Ông bảo ông chỉ có một cô công chúa, chồng không bênh thì thôi lại còn hùa vào với cả nhà 'đè đầu cưỡi cổ' vợ là thế nào.
Dù bực mình vì vợ 'thêm mắm dặm muối' nhưng tôi vẫn nhẫn nhịn sang nhà ngoại để xin lỗi và đón cô ấy về. Bố tôi không nói gì nhưng em gái tôi thì khó chịu ra mặt, cô ấy bảo tôi chiều vợ quá để vợ không coi ai trong gia đình ra gì.
Khi vợ tôi mang thai, bố tôi và em gái tôi cũng chăm cô ấy hết mực, mua đồ ăn thức uống tẩm bổ, đồ dùng của mẹ bầu... nhưng vợ tôi luôn không hài lòng.
Thời gian nằm viện sinh em bé, vợ tôi càng được nước lấn tới. Tôi hay phải tăng ca, chỉ có tối mới vào được với vợ, còn lại đều em gái tôi và mẹ vợ chăm cô ấy. Bố tôi thì cũng không tiện chuyện chăm sóc bà đẻ, thi thoảng mới vào ôm cháu, còn lại ông đều bị bà thông gia sai về nhà lấy hết cái này cái kia, rồi chê ông vụng về đủ đường trước mặt bao nhiêu người.
Ảnh minh họa
Em gái tôi ở đấy nhưng không muốn làm to vì chị dâu mới sinh. Được đà, vợ tôi cũng hùa vào theo mẹ ch.ê ba.i bới móc cả bố chồng và em chồng. Tôi nhắc nhở vợ thì cả nhà cô ấy cùng nhảy vào mắng tôi không thương vợ con.
Tôi giận lắm nhưng cũng đành cố nén, tất cả chỉ vì nghĩ cho vợ con. Ra viện, vợ tôi mang con về nhà ngoại cho tiện chăm sóc, tôi cũng theo sang để lo cho vợ. Bố tôi cứ cuối tuần lại sang thăm cháu.
Càng ngày, vợ tôi và nhà ngoại càng không coi ai ra gì, bố tôi mang gì đến cũng tỏ vẻ khinh khỉnh, còn bóng nói gió bố tôi không biết mua.
Đến một lần, tôi chứng kiến cảnh mẹ vợ thẳng thừng bảo bố tôi và em gái mang mấy bịch bỉm mua cho con tôi về, bảo nhà bà không quen dùng loại rẻ tiề.n thế này. Bố tôi là một người đàn ông hiền lành chân chất, cả đời ông đều hy sinh cho con cái, đến giờ lại tiếp tục nhẫn nhịn vì cháu. Tôi không chịu được đã nói mẹ vợ vài câu. Vậy là bà quát mắng tôi sa sả.
Cô vợ tiểu thư và bố vợ cũng chạy ra, cả nhà hùng hùng hổ hổ mắng chử.i tôi là chỉ biết tới người nhà. Tôi bực lắm nhưng vì bố tôi kéo áo khuyên tôi bình tĩnh nên tôi đành nuốt giận ra về cùng bố và em gái.
Tính đến nay đã được gần 1 tháng, vợ tôi kiên quyết không cho tôi gặp con, bắt tôi chọn cô ấy hoặc nhà tôi. Tôi không ngờ cô ấy trẻ con, đỏn.g đản.h, 'công chúa' đến như thế.
Dù tôi đã xuống nước và xin lỗi rất nhiều lần để cô ấy cho gặp con nhưng không thành công. Thật lòng tôi không muốn mất vợ con mình nhưng tôi cũng không biết làm sao cho thoả đáng.
Theo Tinngan
Hãy nắm tay anh đi qua những lời đầu môi chót lưỡi Với anh, đam mê là thứ tạo động lực để phấn đấu lo cho hai đứa mình. Vậy nên đừng bao giờ hỏi anh: 'Giữa đam mê và em, anh chọn gì'. Mấy ngày Hà Nội mưa tầm tã, cô người yêu bé bỏng của anh bỗng nhiên nhõng nhẽo hơn và hay buồn bực khác thường. Anh thì khô khan chẳng giỏi...