Em đã quên nhưng vết sẹo còn mãi
Chúng ta luôn tin tháng năm rồi sẽ hong khô nỗi buồn, nhưng buồn đau khép lại đâu có nghĩa hạnh phúc sẽ đến? Có một sớm nào đó tỉnh giấc, em phát hiện trong giấc mơ đêm qua đã không thấy bóng anh đi cùng. Thương yêu như gió thoảng, chốc chốc là tan nhanh. Nụ hôn tưởng đâu còn ấm trên môi nay chỉ nằm yên trong hồi ức. Thì ra, mình đã xa nhau bao mùa nỗi nhớ. Nỗi nhớ theo tháng ngày cũng đã phai phôi không vết dấu.
Em đã quên rồi những ngày rong ruổi cùng anh không biết mệt mỏi. Đã quên rồi chặng đường xa xưa nơi anh đã hứa sẽ bên em trọn đời.
Em đã quên hết những lời ước hẹn đầu môi. Khi yêu người ta thường ngốc nghếch tin vào hai chữ mãi mãi, nhưng đời mỗi người, ai có thể khờ dại mãi phải không anh?
Ảnh minh họa, nguồn: Internet
Em đã dần quên ngày anh chở em dạo quanh phố xá. Một vòng cua gấp, một chiếc xe phóng nhanh khiến em và anh ngã ra đất. Quần anh rách toác, tay anh c.hảy m.áu. Nhưng khoảnh khắc ấy, anh đã chỉ nghĩ tay em có đau không. Anh lấy khăn ướt, rửa tay giúp em, lo em bị n.hiễm t.rùng. Em cười, trêu anh nếu ngày sau tay em có sẹo, anh làm cách gì để đền bù đây. Anh đã hôn vào tay em và hỏi, đền bằng quãng đời còn lại của anh nhé, được không?
Em đã quên rồi ngày anh ôm em bất ngờ từ phía sau, thì thầm vào tai em những lời ngọt ngào. Sẽ chỉ yêu anh và yêu anh thôi, em phải hứa đấy nhé! Lời hứa đó em còn giữ, nhưng thương yêu đủ để giữ lời hứa ấy thì một người đã đ.ánh rơi nó rồi, phải không anh?
Video đang HOT
Em sẽ quên lời anh nói, không bao giờ khiến em tổn thương, sẽ yêu em bằng tất cả thương yêu trên thế gian này cộng lại. Em đã nghĩ mình là kẻ hạnh phúc nhất. Tình yêu và tin tưởng trao đi, đổi lại em được nhận rất nhiều đau đớn. Cảm giác của người bị phản bội, anh đã từng trải qua chưa anh?
Ảnh minh họa, nguồn: Internet
Và em đã quên những thời khắc u buồn và tăm tối của những ngày học cách quên anh. Tưởng đâu mình mò mẫm bước đi trong bóng đêm không người bên cạnh. Tưởng đâu mình lạc bước giữa sa mạc hoang vu không biết nơi đâu để đến. Tưởng đâu mình sẽ mãi đơn độc và c.hết dần c.hết mòn trong sự ảo não của chính bản thân.
Thế rồi cũng qua. Ngày nối ngày, mùa nối mùa. Nỗi đau tưởng sẽ âm ỉ cả đời không dưng một ngày khô như chưa từng hiện diện. Nhưng khi nỗi buồn đã tan, em chợt hiểu ra mình không còn có thể thương yêu một người khác. Cứ mãi mắc kẹt ở nơi thương yêu không được đáp trả, nơi tình cảm bị buông lơi. Hóa ra, lòng hết đau nhưng vết sẹo thì ở lại mãi mãi. Quên mà nhớ, nhớ mà quên. Nỗi buồn khô và cõi lòng cũng như băng giá.
Trái tim biết yêu rồi sẽ biết buồn. Bởi thế nếu một ngày, trái tim không còn biết buồn, biết đau nữa, người ta cũng sẽ vô tình đ.ánh rơi quyền được hạnh phúc, hạnh phúc bởi những xúc cảm đã từng sẻ chia với nhau phải không anh?
Rồi sẽ có ai bước đến, giúp em thổi bay nỗi buồn và cho em hạnh phúc…
Theo Tiin
Thả nỗi nhớ đi hoang
Em không ngại đợi chờ, nhưng giá mà khi xa nhau người ta không thay lòng đổi dạ... Một buổi chiều đất trời âm u, em tạt vội vào một quán cà phê lạ khi mà cơn mưa đầu mùa bỗng nhiên ập tới. Đã lâu lắm rồi, hình như là từ ngày đôi mình xa nhau em chợt quên mất thú vui ngồi thưởng thức cà phê trong những buổi mưa về. Vậy thì cứ coi như hôm nay là sự sắp đặt tình cờ của tạo hóa để em có cơ hội được lắng mình trong tiếng mưa lúc trầm lúc bổng, của giọt cà phê rơi tí ta tí tách và được tự cho mình một cái cớ để thả cho nỗi nhớ của mình đi hoang.
Em lách mình chọn một chiếc bàn nơi góc quán, gọi một ly nâu đá rồi tựa người vào chiếc ghế mây. Trừ tiếng cà phê chậm rãi rơi nhỏ giọt hòa lẫn với tiếng mưa vọng lại bên ngoài thì tất cả mọi thứ xung quanh đều thật tĩnh lặng, ngay cả những con người ngồi rải rác quanh quán cũng đều mang một vẻ mặt nửa như chờ đợi, nửa như vừa bình thản vừa suy tư, như thể họ cũng giống em, cũng đang miên man về một miền hư vô nào đó.
Đã có lúc em từng rất tin tưởng rằng ở trong cuộc đời này mỗi con người sinh ra đều là để dành riêng cho một người, đến một lúc nào đó nhất định số phận sẽ đưa họ đến với nhau và em cũng rất tin rằng anh chính là người đặc biệt đó. Nhưng chính cuộc lương duyên chẳng toàn vẹn của đôi mình đã khiến suy nghĩ của em trở nên thực tế hơn. Em không nghi ngờ về cái điều mang tên duyên phận, em không phủ nhận về việc cái duyên cái số mang hai người đến cạnh nhau, nhưng đến với nhau, gặp gỡ và yêu nhau là do số phận, còn ở lại hay đi qua nhau lại là quyết định của hai người.
Em không ngại phải chờ đợi, chỉ cần người ấy cũng thật lòng với mình (Ảnh minh họa)
Em đã từng nghĩ rằng chỉ cần yêu thương ai đó hết lòng thì nhất định sẽ được đền đáp lại, nhưng giá mà tình yêu nào cũng giản đơn như thế thì có thể giờ đây em đã chẳng phải ngồi trong quán vắng và uống cà phê một mình. Nghĩ lại những tháng ngày đã qua em bỗng thấy mình thật ngốc. Thuở ấy em cứ ngây ngô tin tưởng vào những cảm giác của trái tim, để rồi tự huyễn hoặc, tự vẽ lên trong đầu mình bức tranh về một tương lai rạng ngời hạnh phúc có cả tiếng nô đùa của con trẻ. Em đâu biết rằng bức tranh ấy chỉ là do mình em tự lượn lặt những yêu thương vương vãi để rồi chắp ghép lại thành một vùng trời ảo tưởng của riêng mình.
Ai đó bảo rằng cuộc sống sẽ có ý nghĩa hơn rất nhiều nếu như có mục đích, mục tiêu để hướng tới, vậy là em cứ thế tự mặc định rằng mục tiêu của cuộc đời mình chính là một cuộc sống hạnh phúc với anh. Em đã chờ đợi, đã hy vọng và đã rất tin tưởng vào cái kết viên mãn của những mối tình bắt đầu bằng sự chờ đợi. Tình yêu nào mà không có chông gai thử thách, bởi vậy nên khi thời gian chờ đợi càng lâu thì em càng thêm vững tin rằng hạnh phúc đang gần đến với mình. Nhưng tình yêu của em chẳng giống với tình yêu của những người con gái khác hoặc có thể là do họ may mắn, còn em thì không, bởi vậy nên bỗng một ngày em như ngã gục khi tự mình phải nếm cảm giác cay đắng của "xa mặt cách lòng".
Những tưởng xa nhau để yêu thương nahu nhiều hơn, có ai ngờ người lại thay lòng đổi dạ (Ảnh minh họa)
Có những cuộc tình chỉ kéo dài ngắn ngủi vài ngày rồi tan và cũng có những cuộc tình kéo dài rất lâu, đủ để người ta yêu thương nhau đến bạc đầu, đủ để người ta có động lực để chờ đợi nhau cả đời dù biết rằng mãi mãi chẳng bao giờ có thể cùng nhau đắp xây hạnh phúc. Em không ngại phải chờ đợi, thế nhưng bởi trái tim anh đã thay đổi nên em đã mất hết niềm tin và cũng chẳng còn bất cứ động lực nào để tiếp tục chờ. Vậy là em buông tay ngay khi biết anh hờ hững, chí ít thì như vậy cũng là cách để em vớt vát lại lòng kiêu hãnh của một cô gái đã từng trao đi những yêu thương quá đỗi dại khờ.
Có thể hạnh phúc cũng giống nhu một đóa hoa, sớm nở tối tàn hoặc thậm chí là khi người ta còn chưa kịp chạm vào thì nó đã vội khép cánh. Nhưng dù cho đóa hoa ấy có nở hay tàn thì vạn vật vẫn cứ tiếp diễn theo cách của tạo hóa đã định sẵn cho mình. Cuộc sống sẽ đẹp hơn nếu có tình yêu, thế nhưng dù không có tình yêu thì cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục quay theo những guồng quay đã được cuộc đời lập trình sẵn. Bởi vậy nên dù nỗi nhớ của em có dài hay ngắn, dù em còn yêu hay đã hết thì cũng đâu có ý nghĩa gì nữa chứ, bởi vì nỗi nhớ thì dù có dài thế nào cũng không lấp đầy một trái tim vẫn đang mang một vết sẹo chưa thể mờ.
Theo Eva
Ám ảnh ngón tay đeo nhẫn Suốt một quãng thời gian dài, cô đi đến đâu cũng nắm c.hặt t.ay lại và thu vào một góc khuất. Có một vết sẹo màu đen tím nằm ngay trên móng ngón áp út xinh đẹp của cô, nơi người ta vẫn ưu ái gọi là ngón "nhẫn". Cái ngón tay đặc biệt ấy đã trở thành nỗi ám ảnh một thời...