Em đã nắm được tay anh
Nhỏ Lan thường bảo, chuyện tình của chúng mình giống tiểu thuyết quá! Em cũng không biết nó có ý gì không nhưng em vẫn cảm thấy tự hào vì điều đó (ít nhất là cho đến bây giờ).
Cách đây 2 năm, vào một buổi tối cuối tuần, tình cờ em online để tìm bạn nói chuyện cho vui và em đã chọn anh. “Chao ban. Minh noi chuyen chut nha.” 5 phút, 10 phút rồi 15 phút trôi qua, anh không trả lời. “Người đâu mà dễ ghét, không thích nói chuyện thì cũng phải có sự phản hồi chứ” em nghĩ vậy và định offline thì anh lại gửi lời xin lỗi tới em vì nãy giờ anh có bận chút việc. Em cảm thấy như được xoa dịu phần nào. Và em, anh trò chuyện như những người bạn thông thường, hỏi thăm nhau về bản thân, về gia đình và vài câu chuyện phiếm trong cuộc sống… Rồi anh xin số điện thoại. Đây là lần đầu tiên một người lạ xin em số điện thoại nên em rất bối rối nhưng không hiểu sao em đã cho anh và nghĩ rằng chắc có lẽ anh cũng quên ngay ngày hôm sau mà thôi. Nhưng em đã sai…
Ngày ngày, đều đặn anh nhắn tin, điện thoại cho em, có khi chỉ để hỏi thăm “Em đang làm gì vậy?”, lúc thì “Em đã ăn cơm chưa?”, có lúc còn bảo “Em yêu, nhớ em quá. Làm bạn gái anh nha.” Lúc đó em đã mắng anh rằng “Chưa gặp mặt người ta mà dám gọi là em yêu”. Và em đã không dám nói cho nhỏ Lan nghe vì em biết rằng nó sẽ nghĩ anh không tốt và tát vào má em rằng “Ngốc ạ!”. Nhưng suy cho cùng thì những lúc như vậy em cảm thấy vui, một cảm xúc là lạ len lỏi vào tận trong tâm hồn. Em cảm thấy hạnh phúc vô cùng khi nhận được tin nhắn của anh mỗi ngày. Càng vui hơn khi nghe giọng nói ấm áp, âm điệu là lạ mà nồng nàn từ anh. Và cứ như thế suốt một năm trời mình biết nhau mà chưa một lần gặp mặt. Dù đôi lúc anh bảo mình gặp nhau em nhé. Nhưng em xin anh hãy cho cả hai thời gian như thế này một năm xem thế nào. Em biết điều đó có phần nguy hiểm quá… Nguy hiểm vì càng lúc em càng cảm nhận được trái tim của mình luôn hướng về anh. Nguy hiểm vì không đơn thuần em xem anh như một người bạn. Nguy hiểm vì em đang đem tình cảm của mình ra làm phép thử. Nguy hiểm vì như tụi bạn thường bảo “Chữ ngờ dễ học nhưng khó viết”. Nguy hiểm vì… khi người ta hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều…
Vậy là cuối cùng em cũng nắm được tay anh đi đến suốt cuộc đời! (Ảnh minh họa)
Bạn bè ai cũng bảo em lãng mạn quá, không thực tế chút nào, biết đâu anh chỉ xem em như bạn, biết đâu anh chỉ đùa vui mà thôi. Nhưng em tin vào cảm giác của mình, tin rằng anh thật lòng với em, tin vào những sự ân cần quan tâm của anh, tin vào tất cả… Rồi thời gian một năm trôi qua. “Em chịu gặp anh rồi hả?”, anh bảo thế và hồ hởi đón em ở điểm hẹn. Tuy lần đầu gặp mặt nhưng em cứ tưởng thân quen lâu lắm. Và cũng lần đầu đó, anh đã ngỏ lời yêu em! Tụi bạn biết được, chúng chỉ nhìn nhau rồi nhìn em rồi lại cười ha hả. Em không hiểu chúng cười vì em ngốc nghếch hay cười cái sự phi thực tế mà bọn chúng từng bảo hay cười cho hạnh phúc của em… Em không hiểu và có khi cũng không cần phải hiểu?!
Nắng gió phương Nam đôi lúc làm em ngột ngạt, bứt rứt. Em thèm được nếm một chút vị mùa đông. Em thèm được hít thở khí trời lành lạnh. Quê anh ở tận miền Bắc xa xôi. Lần đầu anh dẫn về quê, em háo hức như một đứa trẻ được quà, em ngây ngất trước cái lạnh lẽo mà em chưa từng nếm trải. Em yêu quê anh tự lúc nào, mặc dù cách nơi em ở đến hơn 2000 cây số. Em ở Tiền Giang, anh quê Phú Thọ. Một khoảng cách không nhỏ, đúng không anh? Hôm nay kỉ niệm gần 2 năm chúng mình quen nhau và đó cũng là ngày sinh nhật của em. Em cảm thấy mình hạnh phúc thật sự khi có anh bên cạnh. Nhưng em càng hạnh phúc hơn khi anh ngỏ lời cầu hôn cùng em. Em không nói gì, chỉ oà lên khóc nức nở. Em biết… em cần anh lắm trong cuộc đời này. Vậy là chuyện tình yêu của anh và em đã bước ra từ tiểu thuyết diễm tình như nhỏ bạn đã từng ví von.
Một kết thúc có hậu, đúng không anh? Vậy là em sắp sửa trở thành một nàng dâu Phú Thọ, còn anh – một chàng rể Tiền Giang. Em yêu tiếng nói của anh, em yêu cái lạnh mùa đông nơi anh ở, em yêu tất cả những gì thuộc về anh. Nhắm mắt lại, em thấy mình thật hạnh phúc giữa gia đình, bè bạn. Mở mắt ra, em lại hạnh phúc ngập tràn khi có anh bên cạnh. Cảm ơn cuộc đời đã mang anh đến bên em để em mãi thấy lòng bình yên và hạnh phúc!
Theo Bưu Điện Việt Nam