Em đã lên giường với sếp chẳng khác gì gái
Em biết, lên giường ngủ với kẻ khác khi đang yêu chẳng khác gì một con đĩ. Nhưng em đang lấy sai lầm trước đó làm bài học đắt giá cho mình để không bao giờ tái phạm.
Gửi cho chị Lâm Tường Khánh Linh điều mà chị thực sự muốn nghe lúc này trong bài “Tình em không có nhưng nghĩa với anh thì rất nhiều”.
Đầu tiên em muốn giới thiệu sơ qua về bản thân em. Em là Phương sinh năm 1990 (em nghĩ em còn ít t.uổi hơn chị). Gia đình khá giả, chu cấp đầy đủ từ xe ga xịn, quần áo đẹp. Hiện em đang làm kế toán nhà nước ở tỉnh em.
Nghe qua chắc hẳn các chị đoán ngay ra em là gái tỉnh lẻ đúng không? Vâng, em đã ra trường được 2 năm và đã từng có thời gian làm việc tại công ty mà em có rất nhiều điều để nói trên đất Hà Nội bon chen nhộn nhịp này.
Ngày ra trường, em may mắn được nhận vào một công ty gia đình cũng khá lớn và có tiếng ở đất Hà Nội. Nhưng không hề giống chị, em chỉ là một cô nhân viên bán hàng đơn thuần song lại lọt vào tầm ngắm của sếp tổng. Tất cả mọi thứ em đều giống chị, hoàn cảnh, lời nói, cử chỉ…của sếp đối với em đều nhẹ nhàng như lông hồng vậy. Đặc biệt là sếp cũng không dê xồm và vồ vập như chị nói nhé.
Em đã lên giường với sếp như một con điếm rẻ t.iền khốn nạn. (Ảnh minh họa)
Suy nghĩ của em cũng hoàn toàn giống chị, chị ạ, không tình cảm nhưng lại thần tượng vô cùng bởi sếp giỏi giang mà. Sếp em làm việc với cường độ cao hay mệt mỏi, cứ như kiểu sắp gục ngã đến nơi nếu như không có cô nào bên cạnh chống đỡ.
Sếp hay kiếm cớ đưa em đi công việc nhưng thực chất là muốn có không gian riêng để giãi bày tâm tư thầm kín bấy lâu, chuyện gia đình, chuyện bạn bè, chuyện tình yêu…trên ô tô. Em tuy có người yêu nhưng sếp mặc kệ, cứ rủ em đi bằng được và rồi hứa viển vông là sẽ cho em thăng chức. Thật sự thì lúc ấy trẻ con non nớt cũng chẳng bận tâm cái chức cao hay thấp, nhiều t.iền hay ít t.iền làm gì. Em chỉ sống và làm việc theo đam mê.
Mọi chuyện sẽ chỉ dừng ở đấy khi sếp cố tình lấn lướt khi thấy em cứng cựa và khó chịu ra mặt vì em không đáp trả hay hồi âm lại tình cảm của sếp. Trong một lần lấy lí do đi khách hàng, sếp đã cố tình nắm c.hặt t.ay em trong ô tô và nói “Em làm người yêu anh nhé”.
Tất nhiên là em không đồng ý. Em muốn nghỉ việc nhưng sếp đã ngọt nhạt thề thốt để em ở lại công ty làm việc trong bình yên. Có phải các chị đang nghĩ em thật bản lĩnh và cũng giống như chị Linh đang ảo tưởng về cái nhân cách của một đứa con gái đứng đắn. Vâng sẽ là thật nếu như em không mắc sai lầm và đi xa hơn chị một bước. Điều mà em cảm thấy hối hận nhất và không bao giờ có thể tha thứ cho mình trong cuộc đời này. Em đã lên giường với sếp như một con điếm rẻ t.iền khốn nạn.
Em – cho đến bây giờ vẫn không thể hiểu nổi tại sao mình lại làm thế. Chắc chỉ có thể do dễ dãi, do chưa thể học nổi cách làm người mà bấy lâu mà mẹ em vẫn dạy. Em đã tự dằn vặt mình rất lâu sau đó. Em chia tay người yêu không lí do, không dám mở mồm ra với ai vì lỡ há miệng mắc quai và xin nghỉ việc ngay lập tức.
Chuyện của sếp với em, em thề sống để bụng c.hết mang theo. Xấu hổ thật đấy khi em nghĩ đã ngủ với người ta thì mình là bạn gái của người ta rồi (sếp đã li dị vợ). Thế nhưng như một điều tất yếu, sếp trở mặt sau khi đã có được thứ mình muốn.
Video đang HOT
Em đã thử bằng cách nói sẽ để lại đứa con với sếp thì sếp l.ăng m.ạ nói em ghê gớm, đáo để. Nhưng hình như sếp không hiểu em. Em không bao giờ muốn có con với loại người khốn nạn như thế.
Ngay sau hôm xảy ra chuyện, em đã muối mặt đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp về uống. Em cũng không năn nỉ, không nhắn tin gọi điện vì ngay sau đó em đã nhận ra mình sai nhiều quá rồi.
Em đã suy sụp trong một thời gian dài. Làm khổ người yêu, người em yêu và cũng yêu chiều em hết mực. Bọn em dự định năm nay sẽ cưới nhưng em không ngờ chuyện trớ trêu ấy lại xảy ra với em.
Em đau khổ vật vã vì nhớ và thương anh ấy rất nhiều. Anh ấy đã sút 6kg sau 2 tháng chia tay không lí do. Em tự hỏi mình phải làm gì bây giờ khi đã tự đào hố chôn mình? Người yêu em không hề biết chuyện này. Anh vẫn muốn em cho cơ hội để yêu em thêm một lần nữa rồi hai đứa sẽ cưới nhau sau 4 năm yêu đương.
Em lại đồng ý với lời đề nghị này của anh cùng cái mặt dày và không cần lời khuyên của bất cứ ai. Cứ thế thời gian dài trôi qua, em dần lấy lại được cân bằng. Hiện tại em sống thanh thản hơn rất nhiều và quên hẳn chuyện cũ.
Em đang yêu và được yêu. Em vẫn tự hứa với bản thân “phải sống như một con đĩ có bản lĩnh”. Em biết, lên giường ngủ với kẻ khác khi đang yêu chẳng khác gì một con đĩ. Nhưng em đang lấy sai lầm trước đó làm bài học đắt giá cho mình để không bao giờ tái phạm. Và em nghĩ, đó mới là một người con gái bản lĩnh thực sự.
Vì thế, kho đọc tâm sự của chị, em muốn nhắc chị hãy dừng lại trước khi mắc sai lầm nghiêm trọng để phải ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Em chắc không dủ tư cách để khuyên nhủ một ai đó làm điều tốt hay không tốt. Nhưng em đủ tự tin để kể câu chuyện của mình vì không muốn một ai khác đi vào vết xe đổ tình nghĩa này.
Nghĩa hay tình dù có lớn đến đâu cũng chỉ là do cách mình nghĩ hay cảm nhận. Bởi ngay trong thực tế người ta cũng chưa giúp được gì cho mình từ kinh tế đến tình cảm thì sao có thể gọi là nghĩa với tình được. Mà một người như thế, chị sao phải băn khoăn đắn đo, nâng lên đặt xuống?
Em chỉ tặng chị một câu “Đời còn dài, lòng người đo sao thấu”. Đừng tin ai và cũng đừng moi tim gan ra để hết lòng với người không phải là bố mẹ mình.Họ sẽ ăn thịt mình khi có cơ hội đấy. (Ảnh minh họa)
Hơn nữa, có công bằng cho gia đình đang yên ấm kia không? Nếu chị cứ luẩn quẩn trong cái vòng tròn do sếp vẽ ra, rồi tự nghĩ mình thật đàng hoàng. Ngoài kia, còn rất nhiều cô gái thông minh và xinh đẹp hơn chị, hiểu sếp hơn chị và cũng nghĩ mình vô cùng sáng suốt, thấu tình đạt lí.
Trăm lời nói không bằng một hành động. Đừng vơ cái đinh gỉ vào mình rồi chính mình lại bị đau. Cho dù có bất kì lí do hợp lí nào được đưa ra để tiếp tục mối quan hệ này thêm một giây thì chị đang sai rồi đấy?
Sở dĩ người ngoài cuộc luôn là người sáng suốt vì họ đã trải qua rồi, đã nhìn thấy những bất trắc mà người trong cuộc mê muội không nhìn ra. Có thể chị chưa biết bảo vệ mình vì chưa từng mắc sai lầm. Nhưng em mong chị hãy dứt khoát, hãy nghỉ việc, rồi xem thái độ của sếp như thế nào? Sếp sẽ không nghỉ vì chị đâu.
Tin em đi, nếu không đúng hãy quay lại đây và nói cho mọi người trên mục Tâm sự biết là họ và em đang sai chị nhé. Em chỉ tặng chị một câu “Đời còn dài, lòng người đo sao thấu”. Đừng tin ai và cũng đừng moi tim gan ra để hết lòng với người không phải là bố mẹ mình. Họ sẽ ăn thịt mình khi có cơ hội đấy.
Chúc chị sáng suốt vượt qua được chuyện đau đầu này. Thân!
Theo VNE
“Đạo diễn” đêm về lục nồi... ăn cơm nguội
Lúc nào cũng là một dự án nghệ thuật nào đó. Lúc nào cũng chuẩn bị những chuyện hoành tráng. Nhưng lúc nào cũng không có đủ t.iền để mua cho vợ chiếc váy mặc đi diễn, lắm khi đêm về vẫn lục nồi ăn cơm nguội và ca thán cuộc sống khó khăn.
Dạo này Sài Gòn mưa dữ quá, phòng trà ế nên ca sỹ phòng trà cũng ế ẩm theo. "Rảnh rỗi sinh nông nổi", xin gửi các anh chị câu chuyện của đời mình. Xin cho tôi thay tên đổi họ, để còn tiếp tục đi hát kiếm cơm nuôi con.
Cứ mưa như thế này làm tôi cảm thấy buồn nhiều. Tôi nhớ hoài hình ảnh người đàn ông mà tôi từng yêu nhất thế gian đứng trước mặt mình. Trong một đêm trời mưa gió. Khi ấy con trai tôi 10 tháng t.uổi. Nhà không còn t.iền mà tôi chẳng biết làm gì ngoài việc đi hát kiếm cơm. Em trai tôi chở tôi. Tay tôi bế nhóc con 10 tháng trên tay chạy xe máy trong mưa đi diễn. Vì khi ấy chồng tôi bỏ tôi rồi. Anh mang tất cả mọi thứ trong căn phòng trọ ở chung cư Phạm Viết Chánh. Hai chiếc nồi cơm điện thì anh lấy cái tốt hơn. Có cái máy lạnh cho con ngủ mát anh cũng gỡ mang đi. Anh dọn tất cả mọi thứ mà anh nghĩ thuộc về mình. Chia tay anh tôi đau nhiều, nhưng nghĩ rằng cái duyên cái nợ cuộc đời có bấy nhiêu đó, oán hận mà làm chi...
Em trai tôi chạy xe dừng đèn đỏ. Tôi bất ngờ nhận ra chồng tôi - người tôi đã từng yêu nhất thế gian - đang chạy xe Mercedez ngay trước mặt. Em trai tôi chạy lên trước mũi xe anh ta và dừng lại. Tôi cố tình để cho anh nhìn thấy hai mẹ con tôi ôm nhau chạy show trong mưa. Tôi sống áo phấn son, ôm đứa con đang khóc. Tôi biết là anh đã nhìn thấy hình ảnh đó. Tôi nghĩ ít nhất anh cũng chạy xuống, nói hai mẹ con tôi lên xe cho đỡ mưa. Tôi là thứ bỏ đi với anh rồi, nên anh đối xử sao cũng được.
Nhưng con anh đẻ ra, chẳng lẽ anh không x.ót x.a khi thấy nó lầm lụi bít bùng mưa gió vậy sao? Ấy là tôi, cái thứ đàn bà đa cảm dễ mủi lòng, nghĩ vậy. Còn người ta lặng lẽ quay đầu xe đi đường khác. Thế nên, sau đêm đó tôi đã biết, đừng bao giờ trông mong vào người đàn ông này nữa, một cắc bạc cũng chẳng có chứ đừng nói đến chuyện trách nhiệm hay bổn phận. Con trai tôi giờ đã 5 t.uổi rồi, nó chưa một lần nhận được một món quà từ ba. Tôi lắm khi muốn nói cho con biết sự thật. Nhưng tôi lại không làm được, tôi vẫn nói với con tôi, vẫn xây dựng cho con tôi hình ảnh một người ba tài năng phong độ, chỉ vì kẹt việc nên chẳng kịp ghé nhà thăm con trai mà thôi.
Tôi gặp người ba tài năng phong độ của con tôi cũng vào một đêm mưa gió. Khi ấy tôi hát xong, đi ăn khuya thì gặp. Không đẹp trai nhưng ga lăng tuyệt đối. Tự dưng thấy tôi anh đến làm quen, anh tự giới thiệu mình là đạo diễn, anh chuẩn bị tham gia rất nhiều dự án, thấy tôi có khuôn mặt giống phụ nữ xưa, nên muốn mời tôi thử vai. Tôi không tham gia điện ảnh, nhưng bất cứ cô gái nào cũng từng nhen nhóm ý nghĩ mình có thể trở thành một diễn viên. Tôi thấy thú vị, cuộc ăn khuya tới gần 2 giờ sáng. Mọi chuyện trở nên thân quen nhanh chóng.
Sau đó chúng tôi hay gặp, nói chuyện và anh ấy ngỏ lời yêu. Thực sự tôi không yêu nhiều, ít kinh nghiệm với đàn ông và tôi choáng ngợp trước tình yêu của anh dành cho mình. Anh tỏ ra từng trải, nhiều kinh nghiệm sống, chăm lo cho cuộc sống của tôi. Nói về tình yêu khi đó, thực sự đến giờ tôi không nhớ gì nhiều. Cứ như thể yêu là yêu thế thôi. Dù lắm khi tôi cũng có cảm giác bất an đôi chút, nhưng tôi nghĩ rằng mọi thứ rồi sẽ ổn.
Tôi làm ca sỹ hát phòng trà, mỗi đêm chạy vài nơi, cũng đủ t.iền cơm áo. Còn anh lo những dự án nghệ thuật lớn của anh, cái đó giúp cho gia đình những chuyện lớn hơn. Tôi tin vào điều đó. Nhưng gia đình tôi thì không. Họ đưa ra rất nhiều câu hỏi về người đàn ông mà tôi mô tả với họ như một vĩ nhân. Họ không có niềm tin vào một người lúc nào cũng nói như thuyết pháp, nhưng thực tế đến khi làm thì lại bỏ dở lưng chừng vì rất nhiều lý do. Họ cũng không có niềm tin rằng, một người đàn ông khi yêu lúc nào cũng kè kè bên người yêu để... cầm túi hay nâng váy thì sẽ làm được gì đó cho cuộc đời. Họ dồn vào tôi một mớ hoang mang. Tôi quyết định gặp người bạn thân, một nhà báo văn nghệ lão làng. Anh ấy biết tất cả mọi chuyện "thâm cung bí sử" của hậu trường showbiz, chắc chắn sẽ có những thông tin về người yêu tôi. Người yêu tôi cũng nổi tiếng mà.
Tin buồn từ người bạn thân! Anh ấy kể cho tôi đủ chuyện về người yêu. Tôi không biết nói gì hơn, c.hết lặng.
Nhưng điều ngu ngốc nhất mà tôi đã làm, là đi nói tất cả những chuyện đó cho người yêu tôi nghe. Điều làm tôi tin anh là anh đón nhận nó rất điềm tĩnh. Anh không phủ nhận những chuyện đó. Anh chỉ giải thích mọi chuyện có đầu có cuối và vẫn là anh, nhưng tốt hơn. Tôi nghe hai câu chuyện, về cùng một sự việc, nhưng khác xa về bản chất. Người yêu tôi phân tích thấu tình đạt lý hơn. Tôi tin anh! Và chúng tôi cưới nhau!
Chúng tôi yêu là vậy, chứ cưới nhau rồi mọi chuyện khác ngay. Tôi cay đắng nhận ra, m.áu trăng hoa ăn vào trong m.áu anh. Người đàn ông sĩ diện, mỗi ngày khoác lên mình một bộ cánh lộng lẫy, đi thuê xe hơi và mượn t.iền khắp nơi để tán gái. Lúc nào cũng là một dự án nghệ thuật nào đó. Lúc nào cũng chuẩn bị những chuyện hoành tráng. Nhưng lúc nào cũng không có đủ t.iền để mua cho vợ chiếc váy mặc đi diễn, lắm khi đêm về vẫn lục nồi ăn cơm nguội và ta thán cuộc sống khó khăn.
Tôi nhớ có lần tôi đã tính đi đ.ánh g.hen với con nhỏ Ngân kia, vì nó bị chồng tôi dụ dỗ và yêu ngang yêu trái. Tôi tìm cách gặp nó, cùng anh bạn phóng viên thân, giả đò là phỏng vấn. Chúng tôi đã hỏi nó đủ chuyện và cuối cùng hỏi thẳng về mối quan hệ với chồng tôi. Nó không hề biết chồng tôi có vợ rồi. Nó nói, có lần đi chung xe, về tới chung cư Phạm Viết Chánh (nơi căn nhà vợ chồng tôi thuê ở) anh ấy nói, đây là nhà của ba mẹ, còn nhà riêng của anh ở Phú Mỹ Hưng. Nó nghĩ rằng có thể sẽ có tương lai với chồng tôi! Tôi thấy nó đáng thương quá, tính đ.ập một trận cho tỉnh, nhưng nghĩ lại thấy tội nó. Nó là n.ạn n.hân thôi, tất cả là người nhà mình. Thứ đàn ông không nên nết.
Nói thì nói vậy, nhưng cũng phải mất cả năm trời, sau nhiều lần bắt quả tang hắn ta trăng hoa tán gái ngoài đường tôi mới quyết định bỏ hắn. Phần vì lúc đó tôi mới có bầu rồi sinh con, tôi cũng suy nghĩ nhiều về việc giữ cho con có một gia đình đủ cả cha mẹ. Phần vì tôi cũng cần có đủ thời gian để suy nghĩ mọi việc. Tôi chia tay. Và chuyện tan nát đã kể ở khúc đầu. Không còn gì để nói. Như mình vừa trải qua một cơn ác mộng. Dẫu vất vả và cực nhọc, mẹ hát trên sân khấu, con khóc trong cánh gà. Dẫu có phải chạy vội vô quán nhờ người ta nấu cho con mình chén bột vì con quá đói. Nhưng dù sao đi nữa, cũng đã có được tự do. Để tự sống cuộc đời mình...
Hôm nay, tôi ngồi cùng một anh lớn, một nghệ sỹ nổi tiếng, có mở nhà hàng kinh doanh tiệc cưới. Anh rất bất ngờ vì thấy cậu nhóc 5 t.uổi con tôi và anh nói, trước giờ vẫn nghĩ tôi còn son rỗi, trẻ trung vậy kia mà. Anh còn bất ngờ hơn khi biết đó là con của Hoàng (tên chồng cũ của tôi). Anh nói, ủa sao kỳ vậy, nó làm tiệc cưới ở nhà hàng của anh với... nhỏ khác mà? Tôi bật cười. Tôi không bất ngờ chuyện đó. Bởi chính Hoàng đã lừa anh một vố đau. Anh ngồi kể cho tôi nghe câu chuyện đầu đuôi.
Hoàng là bạn anh, từ thuở hàn vi quen nhau trong trường sân khấu. Sau đó mỗi đứa mỗi nơi, anh gây dựng cơ ngơi từ bàn tay trắng. Một ngày Hoàng tìm anh nói làm đám cưới, mà nghèo quá. Anh nói anh lấy một nửa t.iền đặt tiệc thôi, mà cũng chưa cần trả t.iền, cứ làm đám cưới xong lấy t.iền mừng lễ trả cho anh. Bạn bè mà, ai tính toán làm chi. Đám cưới rình rang, cô dâu non trẻ, chừng hai chục t.uổi. Khách khứa họ hàng chủ yếu gia đình bạn bè cô dâu. Còn chú rể xách thân đến cười đón khách.
Đám tiệc chưa tàn, thì người nhà tá hỏa tam tinh, không biết cái hộp đưng t.iền mừng lễ biến đâu mất. Hoàng làm mặt giận dữ, nói tại sao lại để chuyện đó xảy ra, mà toàn là người nhà cô dâu ở đó, ai ăn trộm vậy? Hoàng bỏ đi luôn, đám cưới tan hoang và cô dâu không có đêm tân hôn nào cả. Bố cô dâu sợ xấu mặt, gặp chủ nhà hàng trả hết số t.iền đặt tiệc. Chủ nhà hàng nói, vì Hoàng là bạn, mà Hoàng than không có t.iền cưới nên chỉ lấy 1/2 số t.iền chi phí thôi. Ông "bố vợ phải đấm" ngã ngửa. Vì thằng con rể trời đ.ánh đã lấy trước cả trăm triệu của ông đi đặt tiệc cưới rồi.
Chủ nhà "hàng biết mình bị bạn lừa, tìm mọi ngả đường Sài Gòn để đ.ánh. Về sau anh còn điều tra được, chính Hoàng cho một đàn em vào mang cái hộp đừng t.iền mừng lễ chạy về nhà. "Phi vụ hôn nhân" đó Hoàng lấy được 3 lần t.iền: t.iền của bố vợ, t.iền từ tình thương của bạn và t.iền mừng hạnh phúc của cả một dòng họ, bè bạn anh em..! Tôi nghe anh chủ nhà hàng kể, mà cười ra nước mắt. Anh cứ hỏi tôi, ủa sao em sống được với cái thằng đó chừng ấy thời gian? Em nhìn thấy cái mặt nó suốt ngày bị bệnh vẩy nến đó không? Thực ra không phải vẩy nến đâu, mà là nó chơi bùa ngải hại người, nên bị bùa phản đó!
Tôi chợt "À" lên một tiếng! Giờ thì tôi đã hiểu, vì sao con Ngân, con Phương... hai con nhỏ ca sỹ bạn thân với nhau mà lại có thể cùng yêu Hoàng. Còn để hắn điều khiển hết đường này đến đường khác nữa. Thật đáng ngạc nhiên. Nhưng giờ thì tôi đã hiểu. Người đàn ông mà tôi đã (từng) yêu nhất thế gian, nay là một lão bụng bự, mặt đỏ gay vì bệnh vẩy nến, suốt ngày mướn xe hơi chạy để lấy le và mượn t.iền. Anh ta bước qua mặt tôi như một người không quen...
Duy Khánh, phóng viên, Hà Nội
Một người đàn ông như vậy thì không có gì phải tiếc nuối bởi bản chất của anh ta đã thể hiện rõ qua hành động rồi. Gia đình tan vỡ cũng là một cú sốc vì bạn và người ấy đã chung tay vun đắp và xây dựng ngôi nhà hạnh phúc. Bạn là người phụ nữ phải nuôi con một mình trong khi không còn tài sản gì trong tay sẽ đối mặt với nhiều khó khăn về tình cảm cũng như về tài chính. Bạn có thể nhờ cơ quan pháp luật như tòa án can thiệp trong việc xử lý l.y h.ôn và các quyền lợi tại tòa. Còn về bạn, cũng cần cố gắng vượt qua vì niềm hạnh phúc của bạn lúc này là đứa con. Nó vẫn còn rất nhỏ, đừng để nó lớn lên trong nỗi đau gia đình mất mát. Lúc này, hãy về với gia đình và những người thân, họ sẽ là một điểm tựa tốt cho bạn chia sẻ. Tôi nghĩ bạn đã có đủ bình tĩnh mới viết lại cuộc đời mình như thế này. Hãy bản lĩnh lên nhé!
Minh Thư, phóng viên, Hà Nội
Thật ra trong bối cảnh xã hội hiện nay thì không có hoàn cảnh nào còn là lạ lẫm trong con mắt của chúng ta. Điều quan trọng nhất đối với bạn theo tôi là nên thật bản lĩnh, vì khi người đàn ông đã còn không yêu thương mình, đoạn tình đoạn nghĩa thì bạn không nên trông chờ gì thêm nữa. Bạn hãy sống vì con và cố gắng vì con. Bạn cũng nên thấy rằng mình còn may mắn hơn nhiều người vì còn có một công việc để bấu víu, dựa dẫm vào. Khi gặp lại người đàn ông này, dù còn yêu đến thế nào đi nữa tốt hơn hết là hãy cố gắng đừng đẩy mình vào cảnh quỵ lụy để chính anh ta phải nhận thấy mình là người không đáng mặt đàn ông. Tuy nhiên, cũng không nên oán trách hay đổ lỗi cho anh ta vì quyết định cho tất cả những việc này đều là do chính bạn và duyên số đưa hai người đến với nhau.
Theo ANTD
Tâm sự của một nữ y tá hạnh phúc khi... ở tù Sự thăm nom, chăm sóc đều đặn của chồng có lúc khiến Minh chưa từng có cảm giác mình đang ở trong tù. Sáng dậy, cô cảm nhận được bình minh đang lên từ phía đằng xa... Tìm hiểu cuộc sống sinh hoạt của những phạm nhân trong trai tạm giam tỉnh Bắc Giang cũng như bao trại giam khác, tôi hiểu được...