Em đã làm con tim anh đập lỗi nhịp
Vẫn khuôn mặt, vẫn ánh mắt, vẫn nụ cười ấy… chắc là tôi đã lỡ thích em rồi.
Đã hơn 1 tháng kể từ cái ngày tình cờ ấy, thời gian qua bỗng dài miên man.
Tôi nghỉ phép về thăm nhà. Và đáng lẽ ra, như mọi lần tôi bắt xe về bến xe miền Đông sau đó trong đêm lên xe về nhà ở Bình Phước. Nhưng lần này lại khác, xe về bến hơi muộn, tôi đổi lịch gọi mấy đứa bạn họp mặt, sau đó về nhà đám bạn ngủ luôn sáng mai về nhà sớm.
Tối ấy hơi quá chén, sáng ra tôi dậy sớm nhờ thằng bạn chở ra bến xe, cả mấy thằng đều lắc đầu nói đợi vì mệt quá, thôi cũng phải đợi. Rồi nó chở ra bến xe bus, muốn đi đâu thì đi. Thường thường thì tôi sẽ ra bến xe miền Đông, tự nhiên hôm ấy đổi hứng ra bến xe miền Tây bắt xe về nhà.
Tưởng được về nhà sớm ai dè cũng phải hơn 8h mới lên được xe, được cái tuyến xe bus hôm ấy vắng khách, tôi chọn 1 ghế trống, đặt cái bao lô nặng trịch xuống thư giãn, liếc mắt quanh xe có vài người tay xách tay ôm, chắc về quê giống mình.
Rồi qua mấy trạm xe vắng dần, nãy giờ không để ý bên hàng ghế bên có 1 cô bé, tai đeo tai nghe, mặt bịt khẩu trang, tay xách bao lô. Em mặc đồng phục trường Đại học Nguyễn Tất Thành, lúc ấy cũng không bận tâm lắm. Rồi thì trạm qua trạm, cũng đã tới bến xe miền Tây. Nhanh chóng thu dọn hành lý xuống xe. Đi mua vé xe về nhà thôi, tưởng chừng như quên mất cô bé cùng xe bus.
Video đang HOT
10 phút sau xe xuất bến, đi kiếm gì lót dạ, lại là em đang loay hoay mua đồ. Chắc em về miền tây, tôi nghĩ thế. Cầm ổ bánh mỳ ăn vội rồi ra xe. Đây rồi tuyến bến xe miền Tây- Bình Phước. Tôi bước lên xe và bất ngờ, em – cô gái đi cùng xe bus, cô gái lúc nãy đây mà.
Tôi đứng như tượng chặn cả cửa xe quên hết mọi thứ, một khuôn mặt tròn tròn, một cái miệng nhỏ cười thật duyên, một đôi mắt như biết nói…giật mình tôi nhìn lại vé xe, đánh liều tới bên em hỏi thử, ghế này có ai ngồi chưa em? Em lắc đầu, dạ em không biết. Tôi cười: thôi ngồi tạm, có ai đuổi thì đi. Xe xuất bến, may là xe ít khách, chỗ ngồi tạm thành chỗ ngồi thật.
Vốn người ít chuyện nhưng tôi cũng chủ động bắt chuyện cùng em, lạ thật, ở em có một cái gì đấy lạ, nó cuốn hút, lôi kéo tôi. Rồi cả chuyến xe như chỉ có mình tôi và em, hai người chuyện trò cười nói như đã từng quen từ lâu lắm.
Em sinh viên năm nhất khóa điều dưỡng trường Đại học Nguyễn Tất Thành, đáng lẽ ra là năm 2 nhưng vì lý do mổ amidan nên bảo lưu mất 1 năm. Em rất muốn đi Nhật du học nhưng gia đình chưa cho.
Nhà 3 chị em: em, một chị gái và một em trai nhỏ. Do cha mẹ vỡ kế hoạch, lúc mẹ mang bầu em trai em giận mẹ mấy ngày liền nhưng giờ lại thương thằng nhỏ nhất nhà, đi đâu cũng nhớ. Năm nay cũng đôi mươi nhưng chưa có bằng lái xe vì chưa biết đi xe máy.
Nhà em ở tận dưới Tiền Giang nhưng có rẫy điều trên Bình Phước, mỗi khi em được nghỉ lại về phụ giúp cha mẹ. Đường về nhà thường ngày xa lắm sao hôm ấy lại gần đến lạ thường, chẳng mấy chốc đã đến nhà. Rồi tôi xuống xe trước với bao nhiêu hối tiếc, bao nhiêu là giá như, giá như mình lúc ấy mạnh dạn một chút xin em số điện thoại, xin em địa chỉ thì giờ đây phải bồn chồn như thế này.
Có lẽ em một cô bé đôi mươi, một người còn vô tư hồn nhiên đã quên tôi, một người lạ em chưa kịp nhớ tên, nhưng tôi thì không thể. Vẫn khuôn mặt, vẫn ánh mắt, vẫn nụ cười ấy… chắc là tôi đã lỡ thích em rồi.
Tôi vốn tin vào duyên phận, và giờ đây tôi lại hy vọng một ngày duyên phận sẽ cho tôi gặp lại em, lúc đấy tôi sẽ không nhút nhát, tôi sẽ mạnh dạn đến bên em, cầm lấy tay em mà nói: “Em à! Em đã làm con tim anh đập lỗi nhịp rồi đấy”. Có lẽ, trước khi ngày ấy tới chắc tôi sẽ đi tìm, tìm em… người con gái tôi gặp lần đầu.
Theo Dân Việt
Hãy cứ để con tim dẫn lối
Chẳng phải trên thế gian này, trái tim là thứ duy nhất thuộc về ta nhưng lại đau vì người khác đó sao? Khi ta không chắc chắn có thể điều khiển trái tim mình, thì hãy cứ để con tim lựa chọn.
Con đường phía trước vốn đã như ảo ảnh, như sương mù, cứ dấn thân lên chẳng biết có gì trong đám sương mù ấy. Có thể vấp ngã, có thể rơi xuống vực sâu, có thể thấy một cánh đồng hoa, có thể thấy một vòng tay, cũng có thể chỉ thấy đen ngòm như thể tất cả tận cùng đậm đặc của bóng đêm được dấu phía sau đó... nhưng nó dễ chịu hơn rất nhiều khi ta quay đầu lại, chỉ thấy một khoảng trống nơi mình đã đi qua.Hôm nay trong cái mớ hỗn độn của công việc, sự lo toan và những lời tán tỉnh, tôi thấy mình trống rỗng.
Phải chăng khi người ta từ bỏ một đam mê, một thói quen, cái tâm trạng trống rỗng này sẽ ập đến. Giống như một người nghiện thuốc lá bỏ thuốc, giống như một người mê shoping nhưng hết tiền, giống như một người nghiện làm việc nhưng bỗng dưng được nghỉ chơi cả tuần... cái cảm giác trống rỗng là như vậy sao?
Giống như khi một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn quanh và thấy mình đang ở thiên đường, nơi không còn phải bận tâm về bất cứ chuyện gì, tôi thấy mình đang lơ lửng, không cảm giác. Nhưng rốt cuộc thiên đường là cái gì và là nơi nào? chẳng ai có thể định nghĩa, giống như tâm trạng của tôi bây giờ.
Hóa ra cái cảm giác đau khổ, mất mát, chờ đợi, rồi lại đau khổ có thể định nghĩa được, cảm nhận được, còn sự trống rỗng thì không! Tôi thấy sợ cảm giác này hơn bao giờ hết, cứ loay hoay cả ngày không biết mình sẽ làm gì, nghĩ gì và nhớ gì...
Mới hôm qua, tôi còn nghĩ sẽ yêu người đến cùng. "Duyên sinh, duyên biệt, đường ngắn, đường dài, đi được cùng nhau tới đâu hay tới đó", vậy mà chỉ sau một đêm tôi quyết rời bỏ con đường để quay đầu lại.
Tôi hoảng sợ trước sự trống rỗng ấy, tôi cuống cuồng liệt kê một danh sách những "cánh cửa" đang luôn mở sẵn rồi thầm nghĩ: "Hay là mình bước đại vào một cánh cửa nào đó, nếu nó chẳng đủ mang lại cho ta hạnh phúc, thì ít nhất cũng khiến cho ta không còn cảm giác trống rỗng đáng sợ này".
Tôi nhắm mắt lại, liều lĩnh bước tới rồi chợt đứng sững lại. "Biết đâu khi bước vào rồi, còn cái gì đó khủng khiếp hơn cả sự trống rỗng. Đó là khi ta ở bên một người mà trái tim ta lại đang ở một nơi khác". Tôi rút chân lại, chạy băng băng về phía con đường trống trải trước mắt.
Thấy sương mù, nhưng tôi chẳng kịp nghĩ gì, cứ guồng chân chạy. Tôi lao qua "cánh cửa" ấy, đổ ập vào vòng tay cũ. Tôi mặc kệ cảm giác lúc đó, ấm áp hay hững hờ? chẳng còn quan trọng nữa. Quan trọng là tôi không còn cảm giác trống rỗng...
Duyên sinh, duyên biệt, tình ít, tình nhiều, nhìn thấy được nhau đã là may mắn rồi. Vì sao phải cố chấp, vì sao phải đi, vì sao phải cố cưỡng cầu. Chẳng phải trên thế gian này, trái tim là thứ duy nhất thuộc về ta nhưng lại đau vì người khác đó sao? Khi ta không chắc chắn có thể điều khiển trái tim mình, thì hãy cứ để con tim dẫn lối.
Vũ Minh
Có một người đã lặng lẽ như thế, từ bao giờ... Có một người như thế đấy, chẳng rõ là trốn tránh điều gì, chẳng rõ mệt mỏi điều gì, chẳng rõ bị thứ gì làm phiền, mà con tim ngày một chai sạn đi. Nó xù xì và khô khan đến mức một yêu thương cũng không viết lên được, một dòng than thở cũng chẳng muốn nói, một ấm ức cũng chẳng...