Em đã dành cả thanh xuân chỉ để yêu một người…
Hãy lựa chọn một cái kết tốt đẹp cho nó để có thể bắt đầu một câu chuyện về sau. Để rất lâu sau này, em có thể mỉm cười và nói rằng, em đã từng dành cả thanh xuân để yêu một người.
Ngày hôm qua, chị thấy em nức nở, như một đứa trẻ òa khóc. Từng giọt nước mắt cứ thi nhau rớt xuống tấm thiệp hồng em đang cầm. Đó là thiệp cưới của chàng trai em đã dành hơn 7 năm thanh xuân để yêu thương.
Lần đầu tiên trong đời, chị không đủ tự tin để an ủi cho em gái bé nhỏ của mình. Vì nỗi đau của em quá lớn, lớn đến mức tới cả việc ôm lấy em, chị cũng thấy mình thật bất lực.
Chị đã chứng kiến em lớn lên bên chị, từng hồn nhiên và tràn đầy hạnh phúc. Nhìn thấy em vui, em cười, em đau lòng… và cả thấy em yêu một chàng trai.
Em biết không, mỗi ngày, ngoài kia có hàng ngàn hàng vạn những lời chia tay được thốt ra. Đau lòng có, nhẹ nhàng cũng không thiếu. Và chị biết lời chia tay em từng nghe tổn thương và xót xa ra sao.
7 năm tuổi trẻ, em như dành cả thanh xuân để dành cho một người, thì sao lại không đau, không bật khóc cho được? Đã vậy thì cứ khóc cho cạn hết mớ tàn tro trong lòng, đau cho dứt những vụn vỡ hôm qua. Nhưng rồi ngày mai, em vẫn phải sống cuộc đời còn lại của mình, em có hiểu không?
Video đang HOT
Chị biết sẽ khó đấy vì mấy ai có thể quên được chàng trai trong quãng ngày dài đẹp đẽ của đời mình chứ. Cũng chẳng dễ để cho bản thân niềm tin một lần nữa khi đã cạn hết những năm tháng yêu đương một người.
Nhưng em à, người ta có thể yêu nhau đến gần nửa cuộc đời vẫn còn ra đi như chưa khi nào ở lại thiết tha kia mà. Tình yêu còn mỏng manh hơn hôn nhân gấp bội, đổ vỡ cũng dễ dàng quá đỗi. Không gì có thể chắc chắn ai sẽ bên ai cả đời, huống chi là 7 năm, hay là 10 năm, 20 năm.
Chị không đánh giá thấp tình yêu, nhưng cuộc sống thực tế phũ phàng chính là như vậy. Sẽ luôn có lúc tình yêu bất lực hết thảy trước tổn thương và bội bạc. Như việc người em nhớ thương cho đến lúc này, thật sự cũng đã không còn là chàng trai trẻ khi xưa.
Chị cũng hiểu tình yêu ngày hôm qua của em có thể khắc cốt ghi tâm nhưng nó không thể là cả cuộc đời của em. Nhân duyên trong cuộc đời này cũng có thời hạn rất rõ ràng. Tình yêu có duyên không phận thì thời hạn cũng chẳng nề hà bất cứ ai.
Thay vì cảm thấy tiếc nuối tháng năm, tình cảm em bỏ ra, hãy nghĩ mình đã từng biết yêu một người chân thành thế nào trong những năm tháng tươi trẻ nhất cuộc đời. Người ở bên em ngày đó có thể không phải là người theo em đến cuối đời.
Nhưng những trải nghiệm, ký ức, sự trưởng thành đã qua sẽ khiến em trưởng thành và mạnh mẽ hơn vào ngày mai. Ký ức có thể khiến người ta ám ảnh, cũng dễ dàng mang đến hạnh phúc. Quan trọng vẫn là cách em lựa chọn lưu giữ nó thế nào.
Và hơn hết mọi điều, đừng hành hạ mình bởi một tình yêu đã cũ. Cái gì đã cũ rồi thì chỉ nên nhìn lại, không thể là hiện tại hay tương lai của em. Tình yêu cũng như thế.
Ngay cả khi nó đã từng đẹp, từng gắn bó dài lâu với em thế nào, em cũng chỉ nên xếp nó vào một ngăn ký ức nào đó. Đừng quên, em còn phải sống, còn phải hạnh phúc. Và chị mong em, đừng bao giờ mất lòng tin vào tình yêu, dù có thế nào đi chăng nữa.
Tình yêu là điều đẹp đẽ nhất trên thế gian này. Một lời chia tay em phải nghe không thể là dấu chấm hết cho bất cứ điều gì. Đôi khi, người ta sẽ phải trải qua không ít đau lòng để có thể gặp một người xứng đáng.
Từ giờ đến lúc đó, em hãy cố gắng sống thật tích cực và ý nghĩa. Vì đến khi gặp được người ấy, tin chị đi, em sẽ thấy mọi khổ đau đã qua đều xứng đáng. Xứng đáng để được bên người đó cả đời.
Vì vậy, em gái nhỏ của chị, đoạn thanh xuân ấy hãy để nó vào nơi tận sâu trái tim của mình. Hãy nhớ về nó như một ký ức đẹp đẽ, không hơn không kém.
Hãy lựa chọn một cái kết tốt đẹp cho nó để có thể bắt đầu một câu chuyện về sau. Để rất lâu sau này, em có thể mỉm cười và nói rằng, em đã từng dành cả thanh xuân để yêu một người. Là tự hào vì mình đã có thể yêu thương đủ đầy, chứ đừng đau lòng vì mọi điều đã qua, em gái nhé…
Theo Emdep
28 tuổi tôi vẫn chưa biết làm gì ngoài đi làm công nhân
Tôi không muốn làm công nhân, buồn chán, tẻ nhạt nhưng sợ cứ lông bông mãi không ổn định được công việc khi đã 28 tuổi.
Tôi 28 tuổi, tốt nghiệp cao đẳng một trường dân lập. Ở nơi tôi sống thì với tấm bằng này không thể xin được việc như mình mong muốn, vì thế tôi đã đi làm công nhân một thời gian. Sau đó tích góp được ít vốn tôi đã tự kinh doanh nhưng công việc không khả quan lắm. Giờ tôi đang phân vân giữa hai lựa chọn: tiếp tục đi làm công nhân, công việc làm theo ca, phải thức khuya dậy sớm, rất vất vả nhưng thu nhập ổn định khoảng 5 triệu/tháng, các quyền lợi và chế độ cũng tốt. Hoặc tôi sẽ quản lý một quán cà phê nhỏ cho bạn.
Ảnh minh họa.
Thực ra tôi luôn có hứng thú với công việc pha chế, nấu nướng, ao ước tự mở một quán cà phê nhưng với khả năng tài chính của bản thân thì mơ ước đó quá xa vời. Tôi có nên làm để tích lũy kinh nghiệm sau này thực hiện ước mơ không? Mọi người nói tôi không thích hợp kinh doanh vì không phải người hoạt náo, nhanh nhạy. Mong mọi người cho lời khuyên. Xin nói thêm, tôi không muốn làm công nhân, buồn chán, tẻ nhạt nhưng sợ cứ lông bông mãi không ổn định được công việc khi đã 28 tuổi.
Theo Ngoisao
Cuộc đụng độ sấm sét với bạn trai trong lúc đi "làm thêm" ngoài giờ Nàng có bạn trai được hơn 1 năm nay. Nàng hạ quyết tâm, kết hôn xong nàng sẽ không bao giờ "đi làm" theo kiểu này nữa, dù khó khăn thiếu thốn thế nào... Từ hồi sinh viên, ngoài giờ học thì nàng đã "đi làm" kiếm thêm thu nhập. Tuy nhiên, nàng không đi bưng bê, bán hàng hay gia sư như...