Em đã có chồng, mong anh đừng tán tỉnh
“Với em, anh không bao giờ có cơ hội, hãy dừng lại để chúng ta luôn là những người bạn tốt”.
Chào anh, người em luôn coi là bạn. Em và anh quen nhau khi đi học, ngồi tán dóc với nhau bị đám bạn hay trêu ghẹo gán ghép. Em cũng chẳng nhớ là khi nào nữa, chỉ biết thời gian đầu em coi đó là trò đùa và tất nhiên cũng hùa vào tán thoải mái để cả nhóm có những trận cười sảng khoái. Rồi em nhận ra điều bất thường ở anh, anh không coi đó là trò đùa nữa và tán tỉnh em thật.
Em, một người phụ nữ đã có gia đình và ở cái tuổi không còn trẻ, đủ nhạy cảm để nhận ra sự tán tỉnh ve vãn của anh và sự quan tâm thái quá không bình thường của một người bạn. Em cũng chẳng biết đó là tình cảm thật do anh say nắng hay chỉ đơn giản là bản tính đàn ông vốn thích trăng hoa? Dù lý do là gì em chẳng quan tâm, đơn giản em không phải tuýp phụ nữ cứ thấy nắng là dễ say, bởi giữa em và chồng có một tình cảm bền chặt, đó không chỉ đơn giản là chồng, là bố của những đứa con mà còn là người bạn luôn sẵn sàng ở bên động viên, chia sẻ những lúc em mạnh mẽ nhất cũng như yếu đuối nhất, người bạn mà có nói chuyện cả ngày chẳng hết chuyện mỗi khi vợ chồng ở cạnh nhau.
Thời gian đầu em cũng nhắc nhở bạn bè không trêu đùa, tỏ thái độ, giữ khoảng cách để anh hiểu, em chỉ có thể coi anh là bạn và không muốn đánh mất tình bạn đẹp giữa chúng ta. Nhưng có vẻ điều đó chẳng ăn thua gì với anh, em thấy anh ngày càng tán tỉnh, tỏ thái độ. Em không phải là người phụ nữ quá khôn khéo và ứng xử thông minh nên vẫn cười tít mắt với những lời mật ngọt đó, luôn thể hiện đó chỉ là trò đùa của anh.
Gửi anh, qua trang tâm sự này em muốn gửi đến anh một thông điệp: “Với em, anh không bao giờ có cơ hội, hãy dừng lại để chúng ta luôn là những người bạn tốt”.
Theo Vnexpress
Video đang HOT
Ngày hôm đó, những định kiến của tôi với mẹ chồng đã tan biến hết
Nghe những lời ấy của mẹ chồng, tim tôi đau nhói. Đáng ra, bà phải chửi, phải đánh vì thứ con dâu như tôi. Tôi thấy hổ thẹn với chính bản thân mình.
Nhiều khi, chồng tôi cáu vì việc sang nhà mẹ đẻ, bà còn đỡ lời, đồng ý cho tôi tự do. (Ảnh minh họa)
Mẹ chồng tôi tốt lắm! thương con cái, tư tưởng thoáng và không hề hà khắc nhưng không hiểu sao trong lòng tôi vẫn có một khoảng cách, chẳng thể gần gũi, thậm chí còn không ưa bà. Tôi luôn nhìn những việc làm, hành động của bà như một điều gì đó không xuất phát từ trái tim, khiến tôi luôn dè chừng và cảnh giác.
Mẹ chồng tôi gần 60 tuổi, là nhân viên nhà nước về hưu, và là người khá nhẹ nhàng, khéo léo, đảm đang. Nói không ngoa, hơn 2 năm làm dâu nhưng chưa một ngày nào sau giờ làm tôi bước vào nhà thấy bề bộn, mọi thứ sắp xếp đâu ra đấy, tinh tươm.
Bố mẹ chồng tôi rất tình cảm, tuy đã có con cháu nhưng các cụ vẫn xưng hô anh- em ngọt ngào, mẹ chồng vẫn nũng nịu, còn bố chồng vẫn tình cảm, săn sóc. Ở điểm này tôi thấy khó chịu lắm, bởi một bên mẹ đẻ tôi cả đời chẳng biết sự chiều chuộng, yêu thương của chồng, còn một bên mẹ chồng thì chứa chan, thừa thãi.
Có lẽ, vì thương mẹ đẻ nên tôi luôn thấy khó chịu với mẹ chồng. Tôi luôn tự đặt 2 mẹ lên bàn cân so sánh, rồi lại tự nhận thấy mẹ mình thiệt thòi, khổ sở nên cứ thế tôi chỉ biết nghiêng về mẹ mình, còn nhìn mẹ chồng với ánh mắt không thiện cảm.
Nhà mẹ đẻ tôi cũng cùng khu phố với nhà chồng, nên việc qua lại cũng chẳng khó khăn gì. Cứ tối đến, sau khi cơm nước xong, tôi lại sang thăm mẹ, rồi ở chơi đến tận khuya, thậm chí có hôm còn ngủ lại bên nhà. Chồng tôi không đồng ý việc này, anh nói "Em lấy chồng rồi, nên ngủ bên nhà chồng, lo toan việc nhà chồng một chút. Đừng lúc nào cũng chạy về mẹ đẻ như vậy, đừng xem nhà chồng chỉ là chỗ trọ".
Chẳng hiểu sao, lời góp ý của chồng khiến tôi bực dọc, cho rằng đó là lời xúi giục, mớm lời của mẹ chồng rồi càng ngày càng thêm những ác cảm về mẹ.
Có lẽ, mẹ biết hết những cảm xúc, suy nghĩ của tôi nhưng chưa một lần bà tỏ thái độ hay hành động gì. Nhiều khi, chồng tôi cáu vì việc sang nhà mẹ đẻ, bà còn đỡ lời, đồng ý cho tôi tự do. Còn tôi, chẳng những không hiểu tâm ý của bà mà còn quy chụp đó là một vai diễn mà mẹ chồng tôi diễn rất đạt.
Gần 6 tháng nay, mẹ đẻ tôi bị bạo bệnh, gần như nằm liệt giường, không đi lại được, mọi sinh hoạt đều phải nhờ đến tôi và cô giúp việc. Thời gian nghỉ phép cũng hết, tôi quay cuồng với công việc và chăm sóc mẹ, mệt mỏi vô cùng.
Tôi chuyển sang ở hẳn nhà mẹ đẻ, còn chồng chỉ qua lại thăm nom, nhưng không khi nào ở lại với mẹ con tôi cả. Không có vợ con bên cạnh, chồng tôi lại giết thời gian vào gặp gỡ bạn bè, chơi game thâu đêm suốt sáng. Ngày ra lại ngủ vùi, thậm chí còn bỏ làm, chểnh mảng công việc.
Nhiều lần khuyên răn nhưng không được, tôi mặc kệ, bởi trong đầu tôi chỉ còn mỗi việc lo cho mẹ đẻ mà thôi. Thực sự tôi quên hẳn nhiệm vụ làm vợ, làm dâu của mình còn chồng thì chán chường tới mức bê tha. Vậy mà chưa một lần mẹ chồng nặng lời, bà luôn động viên tôi làm tròn chữ hiếu, mọi việc ở nhà đã có bà lo.
Cách đây ít hôm, cô giúp việc phải về quê, tôi dở khóc dở cười với công việc và chăm sóc mẹ. Đúng dịp ấy công ty tôi có buổi thuyết trình dự án do tôi đảm nhiệm, khi đang không biết làm thế nào, mẹ chồng tôi đã chủ động sang chăm thông gia giúp tôi để tôi chuyên tâm công việc.
Trở về nhà, tôi không cầm được nước mắt khi nhìn mẹ chồng tôi rửa mặt, rửa tay cho mẹ đẻ tận tình, chu đáo. (Ảnh minh họa)
Tôi như chết đuối vớ được cọc, cố gắng hoàn thành công việc sớm nhất để về. Trở về nhà, tôi không cầm được nước mắt khi nhìn mẹ chồng tôi rửa mặt, rửa tay cho mẹ đẻ tận tình, chu đáo. Trên bàn còn một bát cháo đầy nóng hôi hổi mà tôi biết mẹ chồng mới nấu xong.
Một cảm giác tội lỗi, biết ơn trào lên khiến tôi bật khóc. Lần đầu tiên tôi ôm mẹ chồng, và nói một lời cảm ơn chân thành. Bà không trách mà còn động viên tôi trở về nhà, đêm hôm bà sẽ sang ngủ trông mẹ tôi vì vợ chồng không thể sống xa nhau mãi được. Bà bảo: "Con về nhà đi, chồng con cần con. Mọi việc để mẹ giúp đỡ. Cứ thế này chồng con sẽ bế tha, gia đình sẽ hỏng mất".
Nghe những lời ấy của mẹ chồng, tim tôi đau nhói. Đáng ra, bà phải chửi, phải đánh vì thứ con dâu như tôi. Tôi thấy hổ thẹn với chính bản thân mình, với những tính toán, suy nghĩ hẹp hòi đã từng giành cho bà.
Đến khi ấy tôi mới hiểu, mình may mắn đến nhường nào khi được làm dâu một người mẹ chồng như thế! Tôi chỉ mong mẹ đọc được những dòng này, để mẹ hiểu sự hối hận và sự biết ơn của tôi lớn đến nhường nào. Và cũng mong, bạn đọc chia sẻ với niềm hạnh phúc của tôi!
Theo Afamily
Lại là gã Vâng. Lại là gã. Chính gã chứ không phải ai khác. Gã lại đến tìm Linh. Cứ rảnh là gã đến tìm Linh. Không rủ Linh nhậu nhẹt. Cũng không hẳn tán tỉnh. Cũng không muốn làm gì xấu với Linh. Gã chỉ muốn tâm sự với Linh. Tâm sự? Thật buồn cười. *** Ảnh minh họa Gã năm nay 28 tuổi. Nhưng...