Em đã bỏ theo người khác khi chúng tôi tính chuyện cưới xin
Tôi muốn quên em nhưng mấy tuần rồi lúc nào cũng nhớ, vẫn lo lắng cho em vì nghĩ mình đã không quan tâm nhiều nên em mới thay đổi.
ảnh minh họa
Tôi 30 tuổi, em 21 tuổi, chúng tôi yêu nhau cách đây 2 năm, khi đó em đang đi học trung cấp, còn tôi đã đi làm. Lúc mới yêu em luôn bướng bỉnh và nhỏng nhẽo như con nít vậy mặc dù đã 19 tuổi. Công trường làm việc của tôi cách chỗ em ở 30km nhưng hầu như ngày nào sau giờ làm tôi cũng xuống chở em đi ăn uống, đi chơi. Quen nhau được mấy tháng gia đình em xảy ra chuyện, khó khăn về kinh tế. Tôi vẫn luôn ở bên an ủi và giúp đỡ.
Rồi em ra trường, gia đình nói nếu không có việc ở đây sẽ cho em về quê. Tôi đã nhờ bạn bè xin việc cho em vào phòng khám, mọi chuyện dần ổn định. Đầu năm nay tôi có nói muốn tính chuyện hôn nhân, em đã về nói chuyện này với ba mẹ nhưng gia đình chưa chịu vì quê tôi ở xa quá, sợ em làm dâu sẽ khổ. Vậy là tôi cố gắng làm và tích góp để mua đất thành phố cho ba mẹ em an tâm rằng cưới xong con gái họ sẽ ở lại TP HCM.Từ đó mỗi tuần tôi chỉ xuống gặp em hai lần (thứ 4 và nguyên ngày chủ nhật).
Thời gian này công việc nhiều nên mỗi lần xuống chơi chỉ chở em đi ăn, thỉnh thoảng đi xem phim rồi về nhà ngủ vì cả ngày đi làm mệt mỏi. Cách đây 3 tháng tôi đã mua được đất và cũng dành thêm một khoản để cuối năm làm nhà. Tôi rất vui nhưng đời thực sự không biết được chữ “ngờ”. Vài tuần trước em đi chơi với phòng khám, lúc về thấy em hơi lạ nhưng lúc đó tôi không nhận ra. Rồi chuyện gì đến cũng đến, vào một chiều tôi đi làm về em gọi điện nói đã có người khác và xin thời gian để lựa chọn. Tim tôi như thắt lại, em khóc và tôi cũng khóc.
Video đang HOT
Sau đó tôi hẹn em mai nói chuyện nhưng tới tối trong lòng rất lo lắng nên đã xuống phòng trọ của em. Đến nơi không thấy em đâu cả, gọi em không nghe máy, nhờ bạn bè gọi cũng không được.Tôi đứng đợi đến 11h đêm thì thấy một người đàn ông chở em. Em nói đi chơi rồi bị giật điện thoại (điện thoại tôi vừa mua cho em chừng 3 tháng). Tôi không thể nào giữ được bình tĩnh, mắng em một cách thậm tệ, em khóc và năn nỉ tôi tha thứ. Tôi rất giận nhưng không bỏ đi, cả đêm em khóc và xin lỗi.
Hôm sau tôi đi làm em ở nhà, người đàn ông kia đến chở em đi làm, mua cho điện thoại mới, chăm sóc an ủi em. Vậy là 3 ngày sau tôi nói tha thứ nhưng em không quay lại với tôi nữa, em bảo có lỗi nên không muốn quay lại, cũng không liên lạc với tôi và người kia một tháng để khẳng định tình cảm. Nhưng em vẫn hẹn hò với người kia, tôi biết được nên em đã thú thật giờ yêu người đó rồi. Tôi đem chuyện này nói cho gia đình em biết, ba đã mắng em rất nhiều và nói không cho em đến với người đó vì người đó đã 38 tuổi rồi, nhưng giờ em cứ như bị bỏ bùa mê thuốc lú, em nói muốn được người đó chăm sóc thôi.
Tôi và bạn bè khuyên em rất nhiều nhưng không được, muốn quên em đi nhưng mấy tuần rồi lúc nào cũng nhớ, vẫn lo lắng cho em vì nghĩ mình đã không quan tâm nhiều nên em mới thay đổi. Em đã nói quay lại với tôi 3 lần nhưng lần nào cũng được một ngày rồi đổi ý. Tôi phải làm sao bây giờ, có nên đem chuyện của chúng tôi nói cho người thứ ba kia biết không (vì hai năm qua em đã sống với tôi như vợ chồng), lúc em quen người kia cũng nói dối là chia tay tôi rồi. Mong mọi người cho tôi lời khuyên vì thực sự trong lòng tôi đang rối bời.
Theo blogtamsu
Dở khóc dở mếu vì đẻ xong bỗng nhiên tôi 'thay da đổi thịt'
Sau khi sinh con đầu lòng, tôi 'thay da đổi thịt'. Trông trẻ đẹp, da cũng trắng và mịn hơn cả hồi con gái. Mọi người ai cũng khen tôi xinh hơn trước. Và chính điều này khiến tôi gặp rắc rối.
Nhìn thấy tôi đang ôm hoa trên tay là anh làm ầm lên: "Thằng nào tặng hoa cho cô mà cô nâng niu như vậy, cô mê nó hay nó mê cô?". (Ảnh minh họa)
Năm nay tôi 26 tuổi, đang làm kế toán của công ty vật liệu xây dựng. Tôi lấy chồng được ba năm và có một cháu trai hơn một tuổi. Chồng tôi là nhân viên cơ khí ở nhà máy, hơn tôi 4 tuổi. Anh là người trầm tính nhưng biết yêu thương và quan tâm vợ con. Chúng tôi cũng đã có nhà riêng, cuộc sống vợ chồng không nhiều lo lắng vì chuyện cơm áo gạo tiền. Nhưng không hiểu sao từ lúc có em bé đến giờ anh và tôi cứ hục hặc rồi cãi nhau liên tục. Mà nguyên nhân chủ yếu chỉ vì cái tính ghen tuông vô cớ của anh.
Sau khi sinh con đầu lòng, tôi 'thay da đổi thịt'. Trông trẻ đẹp, da cũng trắng và mịn hơn cả hồi con gái. Mọi người ai cũng khen tôi xinh hơn trước. Có người còn bảo trông tôi có nét gì đó nồng nàn kiểu gái một con, trông rất cuốn hút.
Hết thời gian thai sản, tôi đi làm trở lại. Đến công ty thì không thể để mình quá nhếch nhác nên trước đó vài ngày tôi có đi làm tóc để trông trẻ trung và năng động hơn. Nhưng về đến nhà, anh không khen vợ một lời, đã vậy anh còn buông một câu hững hờ làm tôi giận tím ruột: "Định làm đẹp cho trai ngắm hay sao? Đi làm công ty hay đi đứng đường mà phải điệu đà thế hả?". Tôi giận lắm nhưng cũng cố nói vài câu nhẹ nhàng cho qua chuyện.
Mỗi sáng khi nhìn thấy tôi trang điểm đi làm là anh cằn nhằn, anh buông lời bóng gió ghen tuông, rồi mặt mày nhăn nhó. Tôi làm thinh để anh nói gì thì nói, vì tôi biết nếu mình lên tiếng thế nào hai vợ chồng cũng cãi nhau. Biết anh không thích nên tôi dần hạn chế không son phấn gì khi đi làm, chỉ tô chút môi cho hồng. Đến công ty tôi cũng không để các đồng nghiệp nói đùa này nọ vì sợ anh hiểu lầm. Thêm vào đó, ở công ty mọi người bàn tán xôn xao, khoe mua này sắm nọ. Còn tôi mấy tháng trời đi làm cũng chỉ có 2 cái váy công sở đã mua từ lâu. Nghĩ mà tủi thân, nhưng muốn gia đình yên ấm, vợ chồng không cãi nhau nên đành chấp nhận.
Có người còn bảo trông tôi có nét gì đó nồng nàn kiểu gái một con, trông rất cuốn hút. (Ảnh minh họa)
Hôm sinh nhật công ty vừa qua với tôi đúng là ác mộng. Hôm đó trong công ty tổ chức kỉ niệm 10 năm thành lập, phụ nữ thì ai cũng được tặng hoa và một món quà nhỏ, đàn ông thì có tiền chi bữa nhậu. Chiều đó khi tôi về đến nhà, nhìn thấy tôi đang ôm hoa trên tay là anh làm ầm lên: "Thằng nào tặng hoa cho cô mà cô nâng niu như vậy, cô mê nó hay nó mê cô?".
Tôi tức đến nghẹn cả họng. Tôi với anh chẳng ai nhường nhịn ai, anh càng giận càng nói những điều vô lí. Anh vẽ ra câu chuyện tôi đang có tình nhân và hẹn hò bên ngoài. Chưa hả cơn giận, anh giành lấy bó hoa để xuống chân dậm nát. Tôi đưa anh xem những ảnh chụp lúc chiều ở công ty từ điện thoại của tôi, lúc đó anh mới chịu dừng lại. Hai vợ chồng chiến tranh lạnh mấy ngày liền.
Tất cả những chuyện đó tôi đều có thể chịu đựng, nhẫn nại. Nhưng chuyện xảy ra cách đây mấy hôm đã khiến tôi giận đến phát điên và trả đũa anh.
Chiều hôm đó trên đường đi làm về, xe tôi bị hỏng. Tôi gọi cho anh nhiều lần nhưng anh không bắt máy. Tình cờ, có cậu em làm cùng công ty đi ngang và cho tôi quá giang. Cậu đồng nghiệp nhỏ hơn tôi 5 tuổi, tính tình thoải mái hài hước, hay giúp đỡ mọi người nên ai cũng quý. Ngồi trên xe hai chị em nói cười rất vui vẻ. Thế rồi trời đất xui khiến thế nào không biết mà anh đi sau chúng tôi.
Khi về đến trước nhà, tôi chưa kịp mời cậu đồng nghiệp vào nhà uống nước thì chồng tôi cũng về đến nơi. Mũ bảo hiểm còn đội trên đầu, anh hùng hổ nhào tới, không nói gì mà túm cổ áo và đấm vào mặt cậu ấy.
Tôi la hét và nhào tới cản anh. Anh đẩy tôi ra, anh không cho tôi và cậu ấy nói lời nào. Anh mắng chúng tôi thậm tệ, nào là đồ mèo mả gà đồng, nào là đồ đàn bà hư thân dám cắm sừng chồng mình, dám coi thường chồng dắt trai về tận nhà. Tôi nói đó là cậu em làm cùng công ty. Cậu ấy cũng cố giải thích nhưng anh chỉ vào mặt tôi: "Cô đừng có qua mặt, hai người tình tứ thế nào tôi đã thấy hết". Nghe ồn ào, hàng xóm đi ra nhìn và khuyên bảo: "Có gì thì vào nhà từ từ giải quyết, đánh nhau ầm ĩ ngoài phố thế này đâu có hay ho gì. Cô ấy mê trai thì trả về nhà mẹ đẻ, cớ gì chú phải chịu xấu hổ cùng".
Lời bà hàng xóm nói càng khiến chồng tôi điên cuồng lên. Tôi cũng bực bội nói lại: "Bà biết gì mà lắm chuyện vậy hả?". Thế là chồng tôi tát tôi vào má, rồi kéo thẳng vào trong nhà, sau đó quay lại dắt xe và đóng cổng. Bỏ mặt cậu đồng nghiệp đứng bên ngoài với khuôn mặt sưng u. Tôi xấu hổ và ngượng ngùng vô cùng, muốn chạy ra xin lỗi nhưng sợ chồng vẫn giận.
Vào nhà, anh vẫn còn tra khảo tôi. Bực bội quá tôi bảo, nếu anh đã nghĩ như vậy thì chia tay, tôi về nhà mẹ đẻ để anh đỡ nhìn thấy mặt. Rồi tôi xách túi, ra trường đón con, bỏ về nhà mẹ đẻ ở.
Sáng hôm sau, chồng tôi đã đến tận nhà mẹ đón tôi. Anh xin lỗi rồi năn nỉ, hối hận. Anh nói do lúc ấy mình nóng giận quá nên không còn tỉnh táo. Anh hứa sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Thấy anh nhận ra lỗi tôi cũng đành theo về chứ biết làm gì hơn.Tôi hiểu anh vì yêu vợ, sợ mất vợ nên mới ghen như vậy. Nhưng tại sao anh lúc nào cũng nghi ngờ vợ mình? Anh đã quá xem thường tôi, anh làm tôi xấu hổ trước mặt mọi người. Anh cứ liên tục ghen tuông mù quáng hết lần này đến lần khác nhiều lúc tôi muốn ngạt thở. Mọi người có cách nào để chồng tôi thay đổi không, chỉ giúp tôi với.
Theo Afamily
Đàn bà đẹp mà không có chồng, người đời dị nghị Chị vốn đã quan với những lời dị nghị ấy từ lâu. Vốn đã không còn bận tâm với suy nghĩ miệt thị của họ. Vì từ rất lâu rồi, chị cảm thấy, cuộc đời độc thân lại hạnh phúc biết chừng nào. Chị đẹp, chị có công việc ổn định và tất nhiên người như chị chẳng thiếu gì đàn ông theo....