Em đã biết chấp nhận
Em đã biết chấp nhận sẽ không còn anh bên cạnh… (Ảnh minh họa)
Lại một lần nữa em khóc vì anh! Đã bao nhiêu lần em tự nhủ với bản thân rằng mình phải nghĩ đến tương lai, không nên quay đầu nhìn về quá khứ…
Em cũng đã không cho phép mình được khóc vì anh thêm một lần nữa, nhưng hôm nay em lại vẫn khóc. Khóc vì những gì đã qua, khóc vì anh chẳng hiểu gì về em hết, khóc vì em chẳng còn gì ngoài bạn bè và gia đình. Anh làm cho em khóc, trong cùng một khoảng thời gian, em mất đi nhiều thứ quá! Trước tiên là anh – người mà em yêu, sau là người chị họ – người chị mà em vẫn từng yêu quý, tiếp theo sẽ là ai đây? Là bạn bè em, em đã nói nếu em mất đi thêm bạn bè nữa thì em sẽ tự tử…
Anh có biết em đã nghĩ đến chuyện này khi anh nói chia tay không? Em mất mát nhiều thứ quá, em cảm thấy ông trời thật là bất công với mình. Em cho đi mà không biết lấy lại, em ngu ngốc và dại dột. Em biết làm gì đây, cuộc đời là một chuỗi đau khổ, nhưng sao nó đến với em còn nhiều hơn cả hạnh phúc?
Giờ đây, em đã biết chấp nhận tất cả, chấp nhận những gì tạo hóa đã ban cho mình. Chấp nhận rằng em sẽ không còn anh bên cạnh nhưng em sẽ trao trái tim nhỏ bé của mình cho một người nào đó luôn bên cạnh, yêu thương và quan tâm đến em nhiều hơn anh. Em biết tình yêu không bao giờ được đưa ra đong đếm nhưng anh à, anh đã nói một câu mà có lẽ cả cuộc đời này em không bao giờ quên được và nếu em gặp câu này lần thứ hai thì có lẽ em sẽ không bao giờ dám nghĩ đến chuyện lập gia đình.
Tình yêu của anh dành cho em mãi mãi là quá khứ rồi, đúng không anh? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh nói: “Anh không còn cảm giác nhớ em nữa rồi!”… Anh ơi! sao anh lại có thể làm thế chứ? Nhưng không sao, nó với em bây giờ chỉ là một vết sẹo, một vết sẹo mà em phải trả giá quá đắt. Em đã nhận được một lời mời đi du học nhưng vì anh em đã từ chối nó. Anh thấy đó có phải cái giá em phải trả cho tình yêu bồng bột này không? Làm sao mà em còn mặt mũi nào để mở miệng ra xin bố mẹ để có được có một cơ hội lần nữa đây!
Em buồn lắm anh ạ! Anh đã không yêu em như những gì anh đã nói… Và em cũng sẽ không muốn giữ một người đã muốn ra đi, sẽ không níu kéo một bàn tay đã buông em. Đương nhiên là sẽ đau, có ai mà khi chia tay lại không đau chứ! Nhưng em sẽ ngoan như lời anh bảo, sẽ không buồn, không khóc, phải vui vẻ trở lại và em sẽ tìm được người yêu mới sẽ yêu em thật lòng. Em chỉ biết vâng trong tiếng khóc thôi anh ạ! Vâng không có nghĩa là em đã chấp nhận, em đau lắm! Tình yêu của anh dành cho em mãi mãi là quá khứ rồi, đúng không anh? Còn nỗi đau mà anh mang đến cho em thì nó đã là một vết sẹo, một vết sẹo mà không bao giờ có thể xóa đi được.
Hôm nay Hà Nội về đêm yên tĩnh quá, bầu trời có trăng nhưng các chòm sao lại bị các đám mây che mất rồi! Em cũng vậy, ngôi sao đang cố le lói kia là tình cảm của em dành cho anh, còn các đám mây lại là ý chí phải biết chấp nhận của mình. Mây đã che lấp sao nhưng làm sao mà mây có khả năng che lấp được trăng hôm nay chứ vì hôm nay là Rằm mà! Ngày mà người ta gọi là ngày xóa tội vong nhân, tháng gọi là tháng của Ngưu Lang Trúc Nữ. Nếu cho em một điều ước, em sẽ ước mình sẽ được sống trong yên bình và hạnh phúc, không có sự đau khổ và không bao giờ phải chia ly. Còn nếu có thể quay ngược lại thời gian thì em sẽ làm lại từ đầu và sẽ không bao giờ yêu anh.
miss.tan1401@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Dại dột với trò chơi đồng tính
Em thấy mình như tan ra thành nước, cơ thể mềm oặt, nóng rừng rực... (Ảnh minh họa)
Hiện tượng các bạn gái cặp bồ với người cùng giới hiện nay tuy khá nhiều, nhưng vẫn chỉ là "trò chơi dại dột", chứ đa số khi các bạn ấy trưởng thành, có cuộc sống vui vẻ, công việc ổn định.
Cách đây ít hôm tôi nhận được thiếp mời đám cưới của một cô gái xinh đẹp. Tôi còn đang cố vắt óc xem tôi có quen người này không thì cô cười bảo: "Anh không nhận ra em đâu. Em là cô bé đến để được anh tư vấn vì nghĩ mình bị đồng tính cách đây 5 năm rồi!". Rồi cô nhắc lại cho tôi nhớ lại câu chuyện mà cô đã kể cho tôi nghe hồi ấy...
Em thi trượt đại học, nhưng được bước chân vào cổng trường đại học vẫn là khát vọng của cả gia đình em, vì thế nghỉ hè khoảng hai tháng, gia đình đã thu xếp cho em lên Hà Nội ôn thi tiếp. Em có người chị họ đang học đại học, nên em được chị giúp đỡ cho ở cùng trong kí túc xá. Hàng ngày em đi học ở lớp luyện thi gần trường, buổi tối em ngủ với các chị sinh viên cùng phòng với chị họ em.
Là em út trong phòng, nên em được các chị quý mến và giúp đỡ rất nhiều. Em cũng tự nguyện nấu cơm, giặt giũ, làm vệ sinh phòng ở giúp các chị ấy. Để thể hiện sự công bằng trong việc chăm sóc em, em được phân công mỗi tối ngủ với một chị vì em đâu có giường riêng của mình.
Là một cô gái mới lớn, nên những câu chuyện của các chị sinh viên xung quanh chủ đề tình yêu, giới tính và tình dục vô cùng hấp dẫn em. Có những chuyện lần đầu nghe, em cứ đỏ bừng mặt, song về sau thì thấy thích thú. Em thèm cái vô tư, tự tin và mạnh mẽ của các chị sinh viên, mặc dù so với các chị, em chỉ kém một vài tuổi.
Một đêm đang ngủ, em giật mình tỉnh giấc vì thấy một bàn tay của chị sinh viên ngủ cùng xoa nắn khắp người em, rồi chị nắn bóp đôi "nhũ hoa" của em. Không hiểu sao lúc ấy em không đủ sức để kéo tay chị ấy ra. Em nằm im vờ ngủ say. Bàn tay chị ấy xoa dần xuống bụng em, rồi sờ lần vào chỗ kín của em. Lát sau chị ấy nằm đè lên người em, rồi hôn em như trai gái hôn nhau. Khi em cựa mình, bàn tay chị ấy lại dừng lại. Nhưng chỉ được một lúc, thấy em im lặng, chị ấy lại tiếp tục công việc một cách cần mẫn.
Tưởng như vậy là xong, ai ngờ chị ấy cầm tay em đặt vào ngực chị ấy. Một cảm giác như bị điện giật chạy khắp người em khi tay em chạm vào ngực của chị ấy. Chị không ngớt hôn em, nằm đè lên người em và làm động tác như trai gái đang yêu nhau. Em thấy mình như tan ra thành nước, cơ thể mềm oặt, nóng rừng rực, không còn một chút sức phản kháng nào và trở nên ngoan ngoãn, mặc cho chị ấy muốn làm gì thì làm. Chị ấy đã đối xử với em như một người con trai đối với một cô gái, một điều em không bao giờ tưởng tượng ra trước đây.
Em nghĩ trong đầu rằng việc chúng em làm thật là kì quặc, nhưng đó là lần đầu tiên em có cảm giác ngây ngất, sung sướng.
Hôm sau ngủ dậy em cảm thấy xấu hổ vô cùng. Em cũng nghe nhiều về chuyện đồng tính luyến ái, nhưng em nghĩ đó là chuyện của các bạn nam, thường được gọi là "gay" hay "pê-đê", chứ không nghĩ rằng con gái cũng có thể làm "chuyện đó" với nhau. Em càng tỏ ra bối rối, thì chị ấy lại phớt lờ mọi chuyện, cứ như giữa chúng em không hề có chuyện gì xảy ra. Em tự nhủ lòng mình rằng sẽ không bao giờ lặp lại chuyện ấy nữa. Vậy mà đêm hôm sau, dù đến lượt phải ngủ với một chị khác, nhưng khi chị hôm trước rủ ngủ cùng, em lại đồng ý và chuyện lại lặp lại nhiều lần như thế.
Chị ấy đã đối xử với em như một người con trai đối với một cô gái... (Ảnh minh họa)
Cứ như vậy, em trở thành người tình của chị ấy. Có hôm chị bỏ tiết về phòng ngủ với em vì biết em đang học ở nhà một mình. Chị tỏ ra chăm sóc, yêu quý em ra mặt. Chị mua quà, tặng khăn, mua váy cho em. Đi đâu chị ấy cũng rủ em đi cùng và còn có lúc giới thiệu với mọi người rằng em là "người yêu" của chị ấy, khiến em xấu hổ vô cùng.
Em bắt đầu xa dần người chị họ của mình, bám chặt lấy "chị yêu". Những khi chị ấy phải đi thực tập, hay có việc về quê là em nhớ chị ấy tới mức mất ăn, mất ngủ, đầu óc không tập trung vào học được nữa. Lúc nào em cũng thèm được chị ấy yêu. Có hôm chị ấy bận học, không chú ý tới em, em đã làm nũng chị ấy, giả vờ giận dỗi và chủ động đòi hỏi chị ấy yêu mình. Em đã trở thành một người đồng tính nữ thật sự rồi.
Trong lòng em có hai cảm xúc luôn luôn đối lập nhau. Em vừa khinh vừa ghét mình và khinh ghét chị ấy, nhưng lại không thể quên được những gì chị ấy đã đem đến cho em. Những lúc một mình ở nhà, em bắt đầu khám phá cơ thể mình. Em thấy mình hoàn toàn là một cô gái phát triển bình thường, khỏe mạnh với đầy đủ những đặc trưng giới tính. Em cũng đã có cậu bạn thân từ hồi học trong Đà Nẵng. Em giật mình khi nhận ra mình ít nhớ tới cậu ấy, bởi đầu óc em chỉ có "chị ấy" mà thôi.
Khi em bước vào kì thi đại học, cũng là lúc chị ấy tốt nghiệp, ra trường. Em như người thất tình khi phải xa chị ấy. Ngược lại, chị ấy nói rất tỉnh táo khi chia tay em rằng: "Chị sẽ thỉnh thoảng nhớ em, nhớ những ngày chị em mình vui vẻ có nhau. Chị còn nhiều việc phải làm, phải xin việc, lấy chồng. Khi nào đỗ đại học báo cho chị biết nhé!". Em đã giận dỗi khi chị nói hết sức bình tĩnh, không lưu luyến cứ như chúng em chưa từng yêu nhau...
Tôi nhớ lại khi cô gái này đến tư vấn là lúc cô tuyệt vọng vì nhận ra rằng mình "bị" đồng tính luyến ái. Cô cho rằng cô không thể nào quên được mối tình với "chị kia", sẽ tìm gặp chị ấy, van xin chị ấy đừng bỏ cô, cô sẽ hiến dâng trọn đời cho chị ấy, không thèm lấy chồng. Tôi đã phân tích cho cô hiều rằng cô không phải là người đồng tính luyến ái, dù có tham gia vào trò tình dục đồng giới.
Tôi khẳng định cô là cô gái bình thường, nhưng đã bị lôi kéo vào trò chơi tình dục tới mức tưởng đánh mất giới tính thật của mình. Tôi cũng hướng dẫn cô một số bài tập, tham gia một số công việc để quên dần mối tình với chị sinh viên như người ta tập cai nghiện ma tuý vậy. Việc đầu tiên cô làm là gọi điện trò chuyện với bạn trai đang học ở xa, gợi lại những kỉ niệm đẹp hai người đã có...
Cuộc sống bận rộn đã khiến tôi quên câu chuyện của cô. Nhưng hôm nay, khi cầm tấm thiếp hồng của cô trên tay, tôi lại muốn nói với các bạn gái trẻ rằng phải sống nghiêm túc, biết làm chủ bản thân để không bị ai lợi dụng, lôi kéo vào trò chơi đồng tính.
Hiện tượng các bạn gái cặp bồ với người cùng giới hiện nay tuy khá nhiều, nhưng vẫn chỉ là "trò chơi dại dột", chứ đa số khi các bạn ấy trưởng thành, có cuộc sống vui vẻ, công việc ổn định. Nhưng nếu không biết dừng đúng lúc, để trò chơi tình dục đồng giới trở thành nỗi ám ảnh, thành thói quen, cơn nghiện, sẽ tự đánh mất chính giới tính thực sự của mình.
Theo Đời sống gia đình
Nỗi đau của người đàn bà 17 tuổi Tôi chấp nhận mình là một trong số những người con gái đi ngang qua đời anh (Ảnh minh họa) Người con trai hôn tôi, ôm ấp tôi, ăn cơm do tôi nấu, nằm trên chăn êm nệm ấm do tay tôi trải, nhưng lại đang thề non hẹn biển và ăn nằm với người con gái khác ở ngoài kia... 14 tuổi,...