Em cũng rất yêu anh…
Anh đã mang đến thế giới của em một gam màu mới, gam màu mang tên anh… Cám ơn anh vì tất cả!
Anh bước vào cuộc sống của em như một sự sắp đặt ngọt ngào dành cho riêng em vậy!
Em khi ấy vừa chia tay mối tình ba năm sâu đậm, không đủ lâu để gọi là có thể chết vì yêu nhưng đủ để làm trái tim em đau trong tê dại cả một thời gian dài sau đó. Em khi ấy nhìn tình yêu của em trôi đi với đôi mắt ầng ậc nước, tự hỏi em đã làm gì sai mà người lại bỏ rơi em giữa những yêu thương ngổn ngang chưa thể nói hết thành lời. Em khi ấy căm ghét bản thân, bởi là người em yêu mà em cũng không thể giữ được, bởi có lẽ em đã không đủ tốt để xứng đáng được ai đó yêu thương.
Em ôm trong tim mọi nỗi đau, mọi kí ức về người, tất cả như một cuốn phim cổ cũ kĩ cứ tua đi tua lại trong trí óc, càng cố quên em lại càng nhớ, càng nhớ em lại càng đau. Em tự hỏi rốt cuộc thì yêu thương là vậy thôi sao? Như một vòng tuần hoàn luẩn quẩn và cuối cùng thì bao giờ cũng kết thúc bằng sự lạnh nhạt, sau đó là chia tay. Hai người như chẳng thể thiếu nhau, cần có nhau trong cả từng hơi thở nay có thể dễ dàng phủi bỏ đi tất cả và ngoảnh mặt nhìn nhau như hai kẻ xa lạ nhanh đến thế sao?
Anh biết không, khi ấy em đã mất tất cả niềm tin vào thứ gọi là “tình yêu”. Dù em biết bản thân nó không có lỗi gì cả, chỉ là do con người ta thay đổi, nhưng việc chấp nhận suy nghĩ ấy thật sự không hề dễ dàng.
Và rồi anh đến, giữa tất cả những chông chênh sóng gió em đang phải một mình đối mặt, giữa những mất mát và tổn thương em vừa đi qua, anh đến như một chỗ dựa khi em yếu lòng.Và rồi anh yêu em. Anh nói anh yêu em khi trái tim em vẫn còn chưa kịp lành lại, khi những vết thương cũ vẫn còn vẹn nguyên nỗi đau nơi ngực trái, vẫn còn hành hạ tim em mỗi đêm dài. Em sợ rồi cảm giác tưởng chừng như em ôm trọn được cả thế giới trong vòng tay, nhưng hóa ra em không có gì cả.
Em sợ anh lại đến rồi đi, đi khi những yêu thương nơi em đang dành trọn cho anh, nhiều hơn bao giờ hết. ” Em sợ… và em sợ…” Đó là tất cả những gì em có thể nghĩ khi anh tỏ tình với em. Em không muốn vội nắm lấy một bàn tay khi yêu thương chưa thật sự đong đầy, em không muốn bên anh khi kí ức trong em còn dành cho người cũ. Và quan trọng hơn tất thảy, em không muốn nỗi đau của em làm anh tổn thương.
Nhưng anh biết không, chính hành động của anh những ngày qua đã khiến em thật sự rung động. Anh đã mang đến thế giới của em một gam màu mới, gam màu mang tên anh. Anh như một làn gió thổi vào cuộc sống u uất của em những bất ngờ ngọt ngào và xen lẫn cả niềm vui, niềm hạnh phúc. Cách anh quan tâm chăm sóc em đã làm em phải thay đổi suy nghĩ của mình.
Khoảnh khắc đó, đi bên anh, em đã cười hồn nhiên như 1 đứa trẻ, trong vài giây ngắn ngủi em lại được là em- tưởng chừng như đã vô tình đánh mất suốt những năm tháng bên người-không ưu phiền, không mệt mỏi, không tính toan. Anh chứng minh cho em thấy tình cảm của anh bằng việc làm chứ không bằng những câu nói suông, cho em biết em xứng đáng được yêu thương và tình cảm của em xứng đáng được trân trọng hơn em nghĩ. Chuỗi ngày bên anh, em đã không còn cảm giác lo sợ, thay vào đó là những giây phút thật bình yên. Giờ thì em đã biết chính xác tình cảm của mình rồi, và em sẽ trả lời câu hỏi của anh, anh nhé!
Video đang HOT
” Em đồng ý. Em cũng rất yêu anh”
Theo Guu
Lúc nào cần "giải tỏa" anh lại gọi tôi vào khách sạn
Đến khi về, anh không một lời hỏi han, xem như không hề quen biết. Biến mất vài ngày sau, anh cần thì mới lại gọi tôi.
Đây không phải là lần duy nhất tôi viết những lời tâm sự để gửi đến chuyên mục. Mỗi lần là một câu chuyện buồn. Và lần này tôi xin chia sẻ về mối tình ngắn ngủi với người kém hơn tôi gần 2 tuổi.
Một buổi tối tôi đang đi trên đường thì bất ngờ một anh chàng nom cũng điển trai, có vẻ công tử phóng xe lên giới thiệu và xin làm quen với tôi.
Ban đầu anh nghĩ tôi ít tuổi hơn anh. Cái chuyện đàn ông con trai chọc ghẹo, làm quen với con gái trên đường đối với tôi không gì là xa lạ. Nhưng chỉ duy nhất với anh, lại là một thứ cảm giác khác lạ, không giống những người khác.
Cách làm quen của anh theo tôi cảm nhận khi đó có một sự chân thành, nghiêm túc. Tôi cứ ngỡ chuyện sẽ chỉ vậy thôi và không bao giờ gặp lại người đó nữa. Nhưng thật bất ngờ, khoảng 3 ngày sau đó, một tin nhắn được gửi đến tôi. Là anh.
Đọc những dòng tin nhắn ấy của anh tôi cảm thấy rất ấn tượng, vui vẻ. Anh nói rằng cứ tưởng tôi ít tuổi hơn anh nên khi biết tôi nhiều tuổi hơn dù có đôi chút hụt hẫng nhưng vẫn muốn làm quen.
Tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc vì ngỡ như đó là duyên số, nghĩ rằng có lẽ mình đã tìm thấy hạnh phúc đích thực sau những đổ vỡ trước đó, mà không hề biết, đó chẳng qua là một trò đùa của anh.
Khoảng thời gian đó, anh và tôi liên tục nhắn tin, gọi điện cho nhau. Rồi một thời gian sau, anh rủ tôi đi ăn, cà phê. Tán tỉnh nhau đến khoảng 2 tuần sau thì tôi chính thức nhận lời yêu anh.
Vì không còn trẻ nữa (tôi đã 29 tuổi) nên tôi xem đó như một cuộc gặp gỡ định mệnh mà số phận đưa đẩy tôi gặp được một người khá hoàn hảo như anh.
Tôi hơn anh 2 tuổi thì anh vẫn sẽ quyết tâm yêu và muốn cưới, dù bố mẹ anh không thích anh yêu người hơn tuổi. Anh đưa ra những lời nói hết sức chân thành mà đối với tôi, một người luôn cảnh giác, đa nghi cũng phải tin tưởng và hy vọng ở anh rất nhiều.
Nhưng cũng không lâu sau đó, tôi mới nhận ra bộ mặt thật của anh. Chỉ sau khi tôi nhận lời yêu, anh thay đổi thái độ rất nhanh.
Không còn những tin nhắn tình cảm, không còn cách đưa đón tôi như trước nữa. Thay vào đó chỉ là &'anh bận công việc' và thưa thớt dần những tin nhắn.
Gặp tôi về anh cũng chỉ gọi điện qua loa và nói anh mệt muốn đi ngủ sớm.
Ngay từ ban đầu tôi đã sai lầm khi nhận lời yêu anh quá nhanh mà chưa hiểu hết con người anh. Nhưng nếu tôi biết dừng lại sớm thì có lẽ tôi đã đỡ đau khổ hơn. Đằng này, sai lầm nối tiếp sai lầm và ngày một nghiêm trọng.
Mới chỉ yêu nhau 2 ngày, anh đã rủ tôi vào khách sạn. Mặc dù hơi lưỡng lự nhưng tôi vẫn đồng ý, tôi xem đây như một phép thử xem anh yêu mình thật hay chỉ là muốn có được thứ anh muốn.
Chắc đến đây nhiều người sẽ chửi tôi là ngu, là dễ dãi. Tôi cũng biết thế, cho nên tôi luôn trách bản thân, giá như tôi không nên làm vậy.
Tôi không phải là một cô gái ngây thơ, ngu ngốc ở lứa tuổi 16 đôi mươi nữa mà bị một người con trai dễ dàng lừa dối.
Mọi suy nghĩ, hành động của anh tôi đều hiểu hết. Vậy mà vì yêu anh nhiều nên tôi đã trở nên mù quáng.
Rồi những ngày sau đó, mặc cho tôi đau buồn, khóc lóc, anh cũng không chút cảm xúc. Anh hờ hững, vô tâm với tôi quá mức tưởng tượng.
Những lời nói, những tin nhắn nói về tương lai của cả hai bây giờ được thay vào đó là những lý do để chấm dứt mối quan hệ này.
Anh đưa ra lý do rằng anh sợ bố mẹ, mẹ anh không bao giờ chấp nhận anh yêu một người lớn tuổi hơn anh...
Nói đến thế thì tôi cũng đã hiểu hết anh không hề yêu tôi và muốn dừng lại rồi.
Những lúc anh cần đến tôi thì anh mới liên lạc với tôi và... rủ tôi vào khách sạn ngủ. Đến khi về, anh không một lời hỏi han, xem như không hề quen biết. Biến mất vài ngày sau, anh cần tôi thì mới lại gọi tôi.
Tôi luôn muốn được gần anh nhưng anh chỉ xem tôi như một cuộc chơi, một kẻ qua đường. Tôi cảm thấy nhục nhã, ê chề.
Anh không xứng đáng với tình cảm mà tôi dành cho nhưng tôi không làm sao để quên anh được. Xin mọi người hãy giúp tôi với.
Theo VNE
Chết cười với chiêu trị chồng ngủ ngáy của cô vợ 9x Như thường lệ, chồng lại lên dây kéo ầm ĩ, vợ lầm bầm chửi rồi dậy hì hục kéo chồng &'béo như heo' nằm nghiêng... Mấy hôm này chồng thường ngáy ngủ, vợ thấy thương thấy xót vô cùng. Chắc là ngày làm việc vất vả, bị sếp trên chèn ép nên căng thẳng đây. Vợ dù không ngủ được nhưng cũng cố...