Em cũng không biết mình sẽ ra sao nếu tiếp tục tận mắt chứng kiến những bí mật của chồng..
Em quên mất câu chuyện cổ tích Người đẹp và quái vật, nên không nghĩ rằng người đàn ông nào cũng có một căn phòng bí mật. Căn phòng ấy, tốt nhất là phụ nữ không nên đặt chân vào.
ảnh minh họa
1. Đêm trước ngày rước dâu, mẹ xoa xoa lưng cho em ngủ, thì thầm: “Làm thân đàn bà con gái, chịu thiệt thòi một chút cũng không sao, nghen con. Lúc nào cảm thấy đời sống lứa đôi ngột ngạt, con phải biết mắt nhắm mắt mở. Không phải sự thật nào cũng cần được biết. Không phải cạn cùng của sự thật là… sự thật, biết không con”.
Bao ngày chạy đôn chạy đáo lo đám tiệc, giờ nghe lời mẹ, tiếng được tiếng mất, em chìm vào giấc ngủ tự bao giờ chẳng hay. Ngồi ngắm nhìn con gái, mới ngày nào còn đỏ hỏn trên tay, ngày mai đã là con nhà người ta, mẹ ứa nước mắt. Dạy con, mà mẹ cũng tự nói với mình. Bởi ngày trước, phận mồ côi, về làm dâu nhà người, nào được ai dạy dỗ, mẹ đã vấp quáng quàng cái bẫy – sự – thật.
18 tuổi, vừa đậu tú tài, thím buông câu nói trong bữa cơm: “Con gái học chi nhiều. Bây coi ưng đám nào, thím gả; bằng không, để nhờ bà mai dẫn đi coi mắt”. Múc muỗng cơm nhè nhẹ, không dám xúc thức ăn, mẹ biết mình bấy lâu đã là gánh nặng cho gia đình chú thím. Nên khi nghe sẽ gả mình cho ông giáo xóm bên, mẹ khe khẽ gật đầu.
Đêm tân hôn, mẹ tìm hoài không ra dáng hình đạo mạo của ông giáo, chỉ thấy người đàn ông say khật khưỡng, ôm mẹ như thú vồ mồi. Thỏa mãn, ông lăn ra thở hồng hộc, không quên rít lên: “Trong nhà này, cái gì của cô thì hẵng đụng vào, không thì thôi, đừng tò mò”. Đinh ninh câu nói ấy, mẹ trôi qua những ngày tất bật cơm nước, chợ búa.
Video đang HOT
Có được mấy hôm thong thả, nhàn tản, do chồng đi ăn giỗ miền xa. Ngồi không cũng thấy buồn, mẹ dọn trước, dọn sau, tẩn mẩn khiêng thùng này thúng nọ ra sắp xếp, dọn rửa, phơi nắng. Và mẹ đã nhìn thấy hết con người của người bấy lâu mình gọi là chồng. Hóa ra, ông là người đàn ông phong tình. Quen bao nhiêu phụ nữ, ông lưu giữ lại những tấm hình. Có cả hai người đàn bà sinh cho ông những đứa con vô thừa nhận. Tất tần tật những hình ảnh sinh động hiện ra trước mắt mẹ. Mẹ ngồi chết sững.
Về nhà, một thoáng liếc mắt, ông hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra. Vụt cây chổi vào mẹ tới tấp, ông giáo hiện nguyên hình người đàn ông thô lỗ, vũ phu. Phận gái đã theo chồng, mẹ đành ngồi im, ôm đầu, cam chịu. Rồi cũng qua một đời. Nhưng, từ đấy, mẹ biết thương thân mình, không lần tìm những ngăn kéo hay căn phòng bí mật của người phối ngẫu thêm một lần nào nữa…
2. Câu chuyện mẹ kể chẳng để lại dấu vết gì trong hành trang em mang theo về nhà người. Để rồi, trái tim cứ chực đau vì những lần rướm máu. Tình cờ, khi chồng không có mặt, chuông điện thoại báo có tin nhắn, cuộc gọi… em tiện tay mở xem. Em đã thấy những điều không nên thấy. “Anh về nhà chưa? Ngủ có ngon không?”, tin nhắn vỏn vẹn tám chữ mà sao em nghe nhói buốt. Bắt máy điện thoại, giọng a lô của một người nữ, nghe tiếng em, bên kia vội vàng cúp máy. Chỉ thế mà em nghe hụt hẫng. Email, laptop, chồng đều cài password, em nghe giận ở trong lòng. Em cứ muốn tìm hiểu hết những mặt sâu kín của chồng, vì em nghĩ “mình với ta tuy hai mà một”.
Em quên mất câu chuyện cổ tích Người đẹp và quái vật, nên không nghĩ rằng người đàn ông nào cũng có một căn phòng bí mật. Căn phòng ấy, tốt nhất là phụ nữ không nên đặt chân vào. Biết nhiều quá để làm gì? Chỉ cần biết người ấy qua những gì họ tự nguyện, công khai thể hiện, thế là đủ. Vương mang thêm làm chi cho bận lòng!
Phải chăng, vì không hiểu được điều ấy, mà cuộc hôn nhân của em dần đi vào ngõ cụt. Một chút lăn tăn không lời đáp. Một chút nghi ngờ, một chút hờn ghen. Tất cả đã cướp mất niềm vui được làm vợ. Ngày em lớn tiếng đòi chồng phải công khai mở toang những cánh cửa bí mật, và anh ấy chính thức từ chối, đã giết chết một cuộc tình non trẻ…
Mà thực ra, ngay hôm hai đứa viết thiệp cưới, chồng em đã giao hẹn: “Sống chung, em không được lục vali của anh nhé. Cũng chẳng có gì, chỉ là mấy kỷ niệm linh tinh của cái thời độc thân thôi mà”. Khi ấy, em bất bình, vô thức lặp lại câu nói của mẹ: mình với ta tuy hai mà một. Ai ngờ, chồng em nghiêm sắc mặt: ta với mình tuy một mà hai…
Giờ em không biết rồi đây trên chặng đường dài, liệu có cam lòng đứng ngoài cánh cửa căn phòng cất giữ bí mật ấy hay không. Em cũng không biết mình sẽ ra sao nếu tiếp tục tận mắt chứng kiến những bí mật. Liệu có bỏ nhau được hay không? Hay chấp nhận sống bình thản bên những gì anh ấy thể hiện…
Theo PNO
Vợ cũ của chồng đến nhà nói một câu khiến tôi không biết có nên tiếp tục hôn nhân...
Ngày tôi lấy anh ai cũng bảo tôi tham của lên mới lấy người đàn ông bằng tuổi bố mình.
ảnh minh họa
Là một cô gái xinh xắn quanh tôi có rất nhiều chàng trai theo đuổi, nhưng tôi không chọn ai trong số những chàng trai tân chưa vợ mà tôi quyết định lấy một người đàn ông hơn tôi 20 tuổi đã ly dị vợ, nhưng rất giàu có với công ty riêng và có nhiều nhân viên làm việc với nhiều chi nhánh ở các tỉnh.
Ngày tôi lấy anh ai cũng bảo tôi tham của lên mới lấy người đàn ông bằng tuổi bố mình nhưng tôi mặc kệ miệng thế gian sao mà chiều lòng được họ, miễn là anh ấy yêu chiều tôi và cho gia đình một cuộc sống giàu sang là tốt rồi.
Những năm đầu hai vợ chồng sống với nhau rất hạnh phúc, anh như cây đại thụ che chở cho cây non yếu ớt như tôi, mỗi khi tôi khóc lại có anh ở bên dỗ dành xin lỗi ôm ấp như bao bạn trẻ yêu nhau khác. Về sống với anh tôi cũng nghỉ luôn chỗ làm mà ở nhà quản lý công ty của anh.
Không hiểu sao từ khi sinh đứa con đầu tiên tính nết anh thay đổi thật chóng mặt anh thường chửi mắng tôi mỗi khi làm điều gì đó phật lòng, không những thế những nhân viên mà làm sai một việc nhỏ tý anh cũng bới ra rồi quát ầm ĩ cả văn phòng nên. Tôi nhỏ nhẹ góp ý cho anh thì anh mắng luôn cả tôi.
Một lần mấy chị em trong đó có cả tôi đi ăn trưa mải vui quá nên về trễ mấy phút vậy mà anh ngang nhiên chửi tôi trước mặt nhân viên: "giao cho em chức quản lý mà suốt ngày tụ tập ăn uống vậy còn ra thể thống gì nữa, lần sau mà còn tiếp diễn thì cho nghỉ luôn". Tôi bị mất mặt trước nhân viên nên phản ứng lại: "lâu lâu chị em ăn uống tý cho hiểu nhau có gì mà anh làm to chuyện vậy". Chồng quắc mắt quát tôi: "còn cãi à". Mấy nhân viên nháy tôi bảo nhịn đi không chị lại khổ.
Bữa ấy tôi giận chồng mấy ngày tưởng anh sẽ thay đổi và dỗ dành tôi vậy mà vẫn chứng nào tật đấy thậm chí tôi phải làm lành trước để nhẹ nhàng chiều chuộng anh giúp anh vui vẻ mà đừng quát mắng nhân viên không họ nghỉ hết thì chẳng có người làm lại rối loạn công ty.
Hôm ấy vào ngày Trung thu mấy chị em muốn về sớm để trở con đi chơi, chiều lòng mọi người tôi vui vẻ đồng ý mà không báo cáo với chồng vì nghĩ anh đang đi công tác nên chẳng về kịp đâu mà biết. Vậy mà mấy chị em nhân viên vừa ra khỏi cổng thì chồng tôi đi công tác với chiếc ô tô lù lù trước cổng khiến mấy chị em đứng nhìn nhau tỏ vẻ lo lắng. Anh lớn tiếng bảo: "mấy giờ mà đã nghỉ thế các em?". Tôi nhanh nhảu tường thuật lý do cho cho các em nghỉ sớm. Vừa nói xong tôi chưa kịp nở nụ cười để lấy sự chấp thuận của anh thì một cái tát trời giáng khiến tôi đau đớn quá tiện chân chồng đá luôn vào đít tôi mấy cái.
Anh gào lên: "vào làm ngay, còn cô nếu muốn làm quản lý thì có việc gì phải báo cáo với tôi đừng có vượt thẩm quyền thế, cô không trả lương lên không xót đồng tiền bỏ ra, cô muốn huỷ hoại công ty này à,...". Trong khi mọi người vào làm việc tôi đứng ôm mặt khóc thút thít đứng nghe chồng giáo huấn. Nỗi uất ức đau đớn lẫn nhục nhã trước những nhân viên khiến tôi không đủ tự tin để quản lý họ nữa thậm chí tôi không dám nhìn họ nữa. Mà ở nhà luôn để suy nghĩ về người chồng.
Đang trong lúc ghê sợ người chồng muốn ly dị cho rảnh nợ thì tin buồn ập đến với tôi là đứa con thứ hai giữa tôi và anh đang hình thành. Nếu tôi chia tay anh trong lúc này thì mẹ con tôi sẽ khổ gấp nhiều lần và quan trọng tôi biết làm gì ra tiền để nuôi chúng bây giờ.
Trong lúc đau buồn thì một người phụ nữ đến nhà tôi chơi nói là vợ cả của chồng khiến tôi lo sợ không biết còn điều gì sẽ sảy ra với tôi nữa đây. Nhìn bà có vẻ hiền lành không có ác ý gì, bà nói chỉ đến để thăm nhà chồng cũ xem thế nào nhân tiện thăm con trai của bà. Tôi thắc mắc hỏi bà ta: "thế ngày xưa sao anh chị lại ly dị vậy".
Bà cười gượng: "nhìn thân hình tiều tuỵ của em chị nhớ lại mấy chục năm về trước chị cũng rơi vào cảnh như em bây giờ, lúc đầu lấy anh ta về rất tử tế nhưng chỉ được năm đầu rồi bản tính gia trưởng nóng nảy và bạo lực của anh ta cứ dần lộ ra khiến chị chịu không nổi quyết định li dị cho dù nhiều tiền chị cũng không cần, chị cần được tự do được làm con người theo đúng nghĩa của nó". Còn em nếu thấy không hợp thì cứ chia tay đi để cho hắn biết phụ nữ chúng mình cũng cần sỹ diện và tự do.
Nhìn bước đi thanh thản của chị ấy tôi cảm thấy cuộc sống hiện tại của chị có lẽ hạnh phúc lắm, còn tôi không biết có đủ dũng khí để đứng lên bằng chính đôi chân của mình không? Các bạn ơi tôi phải làm gì không phải chia tay chồng, hôn nhân mà anh vẫn thay đổi được bản tính của mình?
Theo blogtamsu
Đêm tân hôn, chồng uống rượu ngủ li bì, tôi và cậu bạn thân của anh đã làm chuyện động trời Tôi đau đớn vô cùng, không biết phải làm sao bây giờ nữa, càng nghĩ càng thấy giận mình, ghê tởm mình... Ảnh minh họa Tôi và Thắng yêu nhau 3 năm, cả hai đều là mối tình đầu của nhau. Yêu nhau hơn 1 năm thì chúng tôi vượt rào, chuyện ấy vô cùng hòa hợp. Phải thú thật, tôi là người...