Em của ngày xưa đâu mất?
Hôm nay anh trở về nhưng người con gái mà anh hằng yêu thương đã đi đâu mất. Đêm. Phố thưa thớt người qua lại. Thỉnh thoảng có một vài chiếc xe lao vun vút trên con đường rộng thênh thang. Chắc người ta đang vội vã để trở về với tổ ấm của riêng mình. Chỉ ngọn đèn đường là vẫn kiên nhẫn đứng đó, lặng lẽ tỏa sáng, một thứ ánh sáng leo lét và cô đơn. Phố đã được trả lại cái vẻ bình yên vốn có, không còi, không bụi, cũng không còn ồn ã, tấp nập giống như ban ngày.
Lâu lắm rồi anh mới lại được trầm mình trong phố đêm Hà Nội. Đã bốn năm trôi qua, vậy mà dường như phố vẫn y nguyên như ngày nào. Hoặc là cho dù đã được khoác lên mình những bộ cánh mới nhưng phố đã trút bỏ hết, chỉ giữ lại những điều vốn có, giản dị và mộc mạc lúc đêm về. Có lẽ chính phố cũng không muốn mình bị thay đổi, chỉ là do sự bắt buộc của hoàn cảnh, sự xô đẩy của dòng đời…
Anh chết lặng khi lần đầu nhìn thấy em dưới tà áo dài trắng (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh hiểu phố, bởi anh cũng đang mang trong mình những nỗi niềm như thế. Nếu được chọn có lẽ ngày xưa anh đã chẳng bước chân vào con đường này, để rồi vô tình gặp người con gái nhỏ xinh xắn là em đang vô tư nô đùa cùng chúng bạn trong tà áo dài máu trắng. Bị trúng mũi tên của thần tình ái, anh cứ đứng ngây ra đó, giống y như một người mất hồn.
Anh vẫn có thói quen đi dạo về đêm để tận hưởng cái cảm giác thanh tĩnh của phố phường Hà Nội. Năm năm không gặp, cảnh vật hình như vẫn vậy, chỉ có con người là chẳng như xưa. Người con gái của anh đã không còn thướt tha trong bộ dài màu trắng, tóc em cũng búi gọn lại, không còn để thả trôi bềnh bồng trên bờ vai mảnh dẻ hao gầy. Bất chợt anh nhận ra mình vô duyên quá, tại anh cứ quen miệng, chứ bây giờ em đâu còn là-của-anh.
Ngày hôm nay anh trở về, chững chạc và điềm tĩnh hơn nhưng trong lòng thì vẫn vẹn nguyên một nỗi nhớ. Thời gian có thể xóa nhòa nhiều thứ nhưng những hình ảnh dịu dàng, e ấp của người con gái anh yêu thì vẫn không thể nào phai. Yêu lắm, nhưng anh chẳng có lý do gì để bắt em phải đợi. Năm năm không dài, nhưng nó đâu phải là ngắn đối với một người con gái đã đến tuổi cập kê. Anh không trách em, chỉ trách cuộc đời này không cho anh chọn lại. Nếu một lần nữa được lựa chọn thì chắc chắn anh sẽ không để mất em.
Bây giờ em đã có hạnh phúc mới (Ảnh minh họa)
Phố đêm nay chỉ còn lại mình anh bước đi cô độc, lòng cứ mãi bần thần nghĩ về một bóng hình đã khuất khỏi tầm tay. Anh ngửa cổ lên trời hít hà cho đã mùi hương hoa sữa, tự nhủ rằng chắc đây là loạt hoa sữa cuối mùa. Đã lâu rồi anh mới được gặp mùi hương quen thuộc ấy, nhớ mùa thu đầu tiên ở bên nước bạn, có một người con gái đã gói hoa sữa vào trong chiếc hộp rồi gửi sang. Em bảo rằng vì sợ anh quên em và quên mất quê hương. Hôm nay anh trở về, kịp để tận hưởng những chùm hoa cuối mùa muộn màng, nhưng đã quá trễ để giành em lại cho mình.
Anh ngửa cổ lên trời, hít hà một hơi thuốc mong cho lòng mình ấm lại. Từng vòng khói tròn vo và đặc quánh cứ thế to dần, loãng ra để rồi tan biến vào hư vô. Là khói thuốc hay khói lòng, anh cũng không biết nữa. Giá mà nỗi buồn kia có thể cháy bùng lên một lần rồi tắt ngấm, còn hơn là nó cứ cháy âm ỉ để rồi lại khiến anh phải ngập ngụa trong những đợt khói lòng.
Theo Eva
Viết cho yêu thương
Anh thương yêu, khi em ngồi viết những dòng này thì có lẽ mọi việc đã quá muộn màng. Tình yêu trong anh đã không còn nữa rồi, những giận hờn ghen tuông với bóng hình cũ những trận cãi vã đến nảy lửa của chúng ta chỉ để bảo vệ cái tôi to tướng không đáng của mỗi người đã vô tình làm chết đi tình yêu của anh với em.
Quan điểm sống của chúng ta khác nhau thật nhưng với em điều ấy thật bình thường và thậm chí em còn nghĩ những điều anh và em khác nhau biết đâu lại là sự bổ sung cho nhau. Anh thì lại quan niệm những điều ấy sẽ làm chúng ta không thể dung hòa. Dần dần tình yêu đã ra đi. Anh em có muôn vàn lời muốn gửi tới anh nhưng rốt cuộc rồi em cũng chỉ biết nói rằng "em yêu anh".
Nếu trên đời này có phép màu em chỉ xin một điều ước thôi. "Ước gì cho thời gian trở lại để em lại được chìm đắm trong tình yêu thương của anh như ngày nào, để được nũng nịu, được dựa đầu vào vai anh để em có thể chia sẻ với anh tất cả mệt mỏi để được mãi là cún con của anh và chắc chắn em sẽ không để mất anh lần nữa". Nhưng trên đời này làm gì có phép màu phải không anh? Vậy em xin nốt điều này nữa thôi nếu có kiếp sau em vẫn muốn yêu anh và được anh yêu, lúc ấy hãy dành trái tim anh cho mình em thôi nhé anh". Em mãi yêu anh, gà công nghiệp của em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Định mệnh cách 5 bước chân Tớ nhớ đã từng đọc một câu chuyện như thế. Ngày ấy, chỉ cần 5 bước chân thôi tớ sẽ tới được gần cậu và biết đâu sẽ trở thành người con gái định mệnh của cuộc đời cậu. Nhưng tớ đã không làm được. Ngày tiễn cậu ra sân bay tớ không thể nắm chặt tay cậu để nói rằng tớ sẽ...