“Em cứ sinh đi, con anh thì anh nhận”
Tôi cay đắng nuốt nước mắt vào trong khi anh ném vào mặt tôi câu nói: “Yêu thôi chứ không cưới, còn con, em cứ đẻ ra đi, con anh thì anh nhận”.
28 tuổi, đi qua 2 mối tình khắc cốt ghi tâm, giờ đây tôi mang trong mình giọt máu với người đàn ông chỉ xác định yêu qua đường nhưng không cưới. Tôi thương mình ít mà thương đứa con trong bụng mình nhiều. Đứa trẻ chẳng có tội tình gì để phải trở thành thứ mang ra phạt vạ nhau.
Đàn bà, khi đã yêu, nhiều khi biết mình dại mà vẫn không dừng lại được. Tôi cũng ngờ nghệch, cũng yếu đuối y như thế. Sau mối tình đầu tan vỡ, tôi tự nhủ với lòng mình sẽ không yêu thêm ai nữa. Tôi không muốn trái tim nhiều tổn thương. Vậy mà khi gặp anh ta, tôi lại rung động. Biết rằng chặng đường yêu sẽ rất khó đến được với nhau nhưng tôi vẫn cho phép bản thân mình được yêu thêm một lần nữa.
Chúng tôi đã có những tháng ngày hạnh phúc bên nhau. Anh chiều chuộng, chăm sóc tôi từng ly từng tí. Nhưng… tuyệt nhiên, không bao giờ anh đả động tới chuyện cưới xin. Ban đầu tôi ngại, về sau thì tôi tự ái, yêu lâu hơn thì tôi sợ… không dám hỏi. Bởi vì tôi có cảm giác anh sẽ không đi tới cùng với mình. Đã từng bị bỏ rơi nên giờ tôi chỉ mong những ngày bình yên bên anh, chừng nào cưới cũng được, tôi sợ ép anh vào thế bí, anh lại rời đi. Ở cái tuổi này, tôi mong có người sớm tối đón đưa mình, đưa mình đi chơi những khi buồn, vậy thôi…
Rồi tôi có bầu!
Video đang HOT
Tôi đắn đo mãi mới quyết định nói với anh. Trước khi biết tin mình làm mẹ, tôi đã không bao giờ nghĩ sẽ ép anh phải cưới mà chờ đợi cho tới khi nào anh sẵn sàng. Nhưng từ khi biết có một sinh linh đang lớn dần lên trong cơ thể mình, tôi lại không đành lòng để con chào đời mà không có một gia đình đúng nghĩa. Đấy là lúc thúc ép anh.
Hôm nghe tôi công bố tin có bầu, anh rất bình thản, kiểu của một người đàn ông biết hiển nhiên điều này sẽ xảy ra. Anh bình tĩnh ngồi xuống bên tôi và nói, chuyện cưới xin là do bố mẹ anh tính toán, anh không làm trái ý được.
Tôi cay đắng nuốt nước mắt vào trong khi anh ném vào mặt tôi câu nói: “Yêu thôi chứ không cưới, còn con, em cứ đẻ ra đi, con anh thì anh nhận”. Tôi lồng lộn lên như thú dữ bị thương. Tôi xót cho đứa con trong bụng mình. Nhưng anh thản nhiên như không bởi vì anh nói anh không vô trách nhiệm. Anh chưa từng hứa cưới tôi và giờ anh cũng không giũ bỏ phận làm cha với đứa trẻ. Tôi còn mong gì hơn thế?
Có lẽ anh nói đúng, tôi có quyền gì để đòi hỏi anh hơn thế nữa?
Tôi cay cú, tôi ép anh bằng mọi giá nhưng đáp lại chỉ là cách anh chăm cho cái thai, còn tôi thì không. Anh vẫn không chịu cưới… Nhưng rồi mỗi ngày, chứng kiến cái thai lớn dần lên, tôi lại thấy những tham, sân, si trong mình dịu lại. Chỉ cần con tôi lớn và khỏe mạnh, thế là đủ, danh phận vốn dĩ anh không hứa mang lại cho tôi… Thế nên giờ, cái danh phận duy nhất mà tôi mong mỏi là được trở thành mẹ của con mình mà không cần phải là vợ của một người đàn ông như anh!
Theo Khám Phá
Trơ trẽn lên kế hoạch để chồng đổ vỏ cho người cũ
Tôi và người ấy cũng tiếp tục đi ca 2, thực ra là cùng nhau vào nhà nghỉ ôn lại kỷ niệm mối tình 5 năm ấy.
Khi chia tay mối tình đầu tôi tưởng như thế giới này sụp đổ. Tôi không còn tin tưởng vào tình yêu nữa đến tận khi gặp chồng tôi bây giờ. Người đàn ông hiền lành, mẫu mực và tâm lý vô cùng. Chính anh là người giúp tôi lấy lại thăng bằng sau chuyện tình 5 năm tan vỡ.
Hồi sinh viên tôi có yêu say đắm một cậu bạn cùng lớp, cả 2 đều định ra trường ổn định công việc là sẽ cưới nhau. Nhưng mọi chuyện không như sắp xếp, theo nguyện vọng của gia đình, cậu bạn ấy phải vào Sài Gòn lập nghiệp. Nếu vào đó thì đường công danh của cậu ấy rộng mở vì có người cậu ruột đỡ đầu còn vật vã ở lại thủ đô thì không biết tương lai sẽ ra sao vì tìm được một việc ưng ý đúng chuyên ngành vô cùng khó khăn.
Xác định vào đó lập nghiệp nên cậu ấy đã chủ động nói lời chia tay tôi. Cũng không còn cách nào khác vì đó là con đường người ta đã chọn. Tôi ngậm ngùi chia tay mà vẫn còn nặng tình với người ta lắm. Hai năm sau đó, tôi vẫn không thể mở lòng ra được với bất kỳ một người đàn ông nào, tất cả tôi đều mang ra so sánh và thấy không thể bằng người cũ nên tôi vẫn cô đơn mặc dù có rất nhiều vệ tinh xung quanh.
Đến tận khi gặp được chồng mình bây giờ tôi mới thay đổi được cảm xúc của mình. Tôi biết mình đã tìm được người đàn ông phù hợp để làm chồng, làm chỗ dựa sau này. Vậy là sau đúng 3 năm chia tay tình đầu tôi kết hôn.
Dần quên đi mối tình đầu tiên, tôi toàn tâm toàn ý sống bên chồng, cuộc sống hôn nhân đang tiến triển tốt đẹp, vợ chồng thương yêu nhau, mối quan hệ của tôi với nhà chồng cũng rất thuận lợi. Nói chung gia đình tôi chỉ đợi tôi có tin vui có em bé nữa là toại nguyện.
Tuổi đã không còn ít, thêm nữa chồng lại là con độc nhất trong nhà nên chuyện con cái tự bản thân tôi thấy áp lực vô cùng. Chẳng biết có phải căng thẳng quá hay không mà tôi thành ra không làm chủ được mình. Tôi đã ngu dốt phạm phải một sai lầm không thể tha thứ để giờ đây bụng mang dạ chửa mà không một ngày nào được thảnh thơi, thoải mái vì lúc nào cũng dặn vặt tội lỗi.
Chuyện là, vừa rồi, lớp đại học của tôi có tụ tập đợt Tết dương lịch, cứ tưởng chỉ các bạn miền Bắc tham gia nào ngờ người cũ của tôi cũng bay ra tham dự buổi gặp mặt đó. Đúng theo kiểu tình cũ không rủ cũng tới, ngay khi người ta xuất hiện tôi đã thấy có cảm giác thật lạ mà lại thật quen, cảm xúc bỗng dưng ùa về, bao kỉ niệm của mối tình cũ xuất hiện.
Từ lúc bắt gặp ánh mắt của người ta, lòng tôi bỗng trở nên xao xuyến lạ. Vậy là tôi lại trở lại là tôi của ngày xưa, của cái ngày 2 đứa còn yêu nhau say đắm. Thêm nữa, người đó chưa có gia đình vì tâm sự chưa tìm được người nào hơn tôi cả. Chỉ nghe tới đó là tôi đã muốn trốn bỏ tất cả để quay lại với người ta rồi. Thật nực cười phải không? Chỉ có vậy mà tôi đã quên đi mình là người đã có chồng và đang có một gia đình hạnh phúc.
Cứ cái đà đó, chúng tôi đã kịp nhấm nháy hẹn hò nhau sau buổi tiệc hôm đó. Đến khoảng 7h tối, ăn uống xong, cả lớp lên tiếp lịch ca 2 hát hò, tôi lấy lý do việc gia đình về sớm còn cậu người yêu cũ của tôi thì cũng xin về trước để tranh thủ thăm người họ hàng ở Hà Nội để mai bay vào Sài Gòn sớm. Tất cả đều được sắp xếp chu đáo, tôi và người ấy cũng tiếp tục đi ca 2, nhưng không phải đi hát hò như mọi người mà là cùng nhau vào nhà nghỉ ôn lại kỷ niệm mối tình 5 năm ấy. Không ngờ chỉ tình 1 đêm ấy mà tôi đã có bầu. Vì chủ quan nghĩ với chồng không kế hoạch gì mà mong mãi chẳng có nữa là qua loa thế này. Tôi chẹp miệng sống hết mình với người cũ mà chẳng may mảy thấy tội lỗi.
Khi biết mình có bầu hơn ai hết tôi biết đó là đứa con của ai. Tôi thực sự bấn loạn với sự thay đổi này. Còn chồng và gia đình chồng tôi khỏi phải nói là vui mừng cỡ nào. Từ ngày biết tôi bầu bí, họ chăm sóc, chiều chuộng tôi chẳng khác gì bà hoàng.
Lúc vừa biết tin tôi định thú nhận mọi chuyện, nhưng giờ thì thật sự không dám mở lời ra nữa vì sợ một mình tôi mà làm tổn thương cả đại gia đình chồng, tôi cũng không đành lòng. Nhưng nếu cứ giấu giếm thế này thì bản thân tôi lúc nào cũng lo lắng, sợ hãi mọi chuyện bị bại lộ, lúc nào cũng khổ tâm. Hay tôi cứ lờ đi mà sống tiếp, coi như để chồng đổ vỏ cho mối tình năm xưa ấy?
Theo Phunuonline
Tình yêu trở thành bi kịch vì "con anh, con tôi, con chúng ta" Cứ tưởng rằng cuộc hôn nhân này sẽ làm lành mọi vết thương lòng của tôi, nhưng cuộc hôn nhân với "con anh, con tôi, con chúng ta" thật chẳng đơn giản chút nào. Ảnh minh họa Tôi 30 tuổi, ly hôn được 2 năm, tài sản của cuộc hôn nhân 5 năm là con gái gần 3 tuổi đáng thương. Chồng cũ...