Em cứ kiếm tiền, việc nhà để anh
Trước đây, anh từng lăn tăn về việc, nếu sau này anh thất nghiệp, không biết, anh sẽ như thế nào. Không lẽ anh ở nhà xin tiền vợ, như thế thì hèn lắm.
Vợ đi làm, kiếm được kha khá. Nói chung, về tiền lương của vợ, anh không phải lăn tăn. Trong nhà này, anh thua vợ về khoản kiếm tiền. (ảnh minh họa)
Đàn ông là phải công to việc lớn, phải kiếm tiền, nuôi vợ con. Làm đàn ông lại đi xin tiền vợ, nhục nào bằng. Anh quyết tâm bằng mọi cách, nhất định là không được xin tiền vợ, phải tự kiếm ra tiền, ít nhất là tiền tiêu vặt. Ở nhà trông con để vợ đi làm là chuyện hoang tưởng.
Có vẻ như ông trời thấu hiểu suy nghĩ của anh nên ông ấy đã cho anh được &’như ý nguyện’. Một thời gian sau đó, công tay đổ bể, anh buồn vì mất vị trí quan trọng. Anh đi tìm việc ở một vài nơi, cũng làm được đôi ba tháng nhưng công việc ở chỗ nào cũng không làm anh hài lòng. Làm nhiều việc, đi xin việc cũng nhiều, anh đâm chán. Anh nghĩ đến việc ở nhà nghỉ ngơi một thời gian rồi tìm công việc mới phù hợp. Như thế lại đảm bảo được sức khỏe mà lại có thời gian cà phê cà pháo với bạn bè.
Khi đó anh chưa nghĩ được, ở nhà là phải trông con, phải làm việc nhà, chứ không có chuyện cứ la cà quán xá suốt ngày. Một là tiền không có, hai là không ai lại đi chơi không trong khi con chưa có người đón. Giằng co mãi tâm can, cuối cùng, vì sự nghỉ ngơi của bản thân và lý do chính là chưa kiếm được việc, anh chấp nhận lời đề nghị ở nhà trông con của vợ một cách đầy miễn cưỡng.
Vợ đi làm, kiếm được kha khá. Nói chung, về tiền lương của vợ, anh không phải lăn tăn. Trong nhà này, anh thua vợ về khoản kiếm tiền. Nhưng anh chưa từng nghĩ chuyện đó, cũng không so sánh. Chỉ cần anh kiếm được tiền là đủ, có cần đâu nghĩ ai hơn, ai thua. Công việc ở nhà của anh bắt đầu từ những ngày tháng đó. Lúc đầu, anh sợ hãi lắm.
Còn nhớ hôm ấy, con khóc, anh không biết làm thế nào. Anh nhận ở nhà chơi với con, không cho con đi lớp, thế mà, anh lại không biết chăm con. Em đã dặn anh tỉ mỉ từng ly từng tí một, vậy mà anh không làm được. Con khóc ầm lên, anh cầu cứu em, gọi cho em để hỏi xem phải dỗ con thế nào. Càng nói chuyện với em thì con càng gào to. Anh chạy đi pha sữa thì sữa nóng quá, con chưa uống được, lại phải ngâm nước lạnh. Lúc ngâm lạnh xong thì chắc con cũng mệt đứt hơi vì khóc. Ti thì không có, làm sao cho con bú đây. Em sốt ruột, sợ con khóc mệt, cứ nói mãi lải nhải trong điện thoại. Anh liều một phen, bế con dậy, cứ chạy ra chạy vào khắp nhà, đi ra cả sân để con thấy lạ, thấy thích. Anh hú hí, nhú nhẩy đủ thứ trên đời, cồng chiêng gieo hò, cuối cùng con nín. Xong mẻ ấy, anh vã mồ hôi hột.
Video đang HOT
Lạ cái, từ hôm đó, anh cứ thử làm như vậy mỗi khi con khóc, và con quen dần. Từ việc không theo bố, bây giờ con theo anh lắm. Ban ngày con đi lớp, anh đón con về sớm và chơi với con ngon lành đến khi em về nhà.
Anh tranh thủ lúc không có con ở nhà đi cà phê với bạn, em phàn nàn là anh làm thế chỉ tổ tốn tiền. Anh lại bắt đầu suy ngẫm về việc giúp em việc nhà. Ban đầu là lau chùi nhà cửa, giặt giũ phơi phong, sau đó là thu xếp đồ đạc. Những công việc như vậy trước giờ anh chưa từng động tới. Lúc mới làm thấy cứ hèn hèn, ngại ngại sợ ai nhìn thấy. Nhưng rồi cũng quen dần. Việc ấy nhẹ nhàng quá, anh phẩy tay vài cái là xong.
Có hôm em đi làm vội chưa kịp rửa bát của ngày hôm trước vì con quấy khóc, anh lại vào rửa hết đống bát đĩa. Nhìn thấy giá để bát bẩn, anh lại bắc ghế lau sạch từng tí một. Thay vì để em gấp chăn màn như trước đây, sáng dậy, anh tự nguyện làm việc đó. Thấy chăn hôi, quần áo bẩn, anh giặt giũ phơi phong cho sạch sẽ gọn gàng. Tối về em cười khi thấy nhà cửa thơm tho, anh lại thấy ấm trong lòng…
Con quấn bố, không theo mẹ bằng anh, anh thấy tự hào, vỗ ngực tự khen mình. Thế là, anh nhận luôn phần việc cho con ăn, em chỉ việc ngồi chơi. Em đi làm kiếm tiền, anh dần trở thành ông nội trợ, ở nhà trông con, dọn dẹp nhà cửa. Bây giờ, anh còn biết cả nấu ăn, dù cũng chẳng ngon cho lắm. Nhưng đó đã là sự tiến bộ rất lớn của anh rồi.
Con quấn bố, không theo mẹ bằng anh, anh thấy tự hào, vỗ ngực tự khen mình. Thế là, anh nhận luôn phần việc cho con ăn, em chỉ việc ngồi chơi. (ảnh minh họa)
Em biết không, anh đã từng nghĩ việc nhà đàn ông không thể làm là anh sai. Với anh bây giờ, chuyện vặt ấy thật nhẹ nhàng. Anh cảm thấy vui khi giúp được vợ, cảm thấy thích thú khi cho con ăn được, con quấn bố. Anh thấy tự hào vì mình là một người đàn ông đa năng. Sau này, anh vẫn kiếm tiền, vẫn có thể làm việc nhà giúp em, kinh nghiệm dạt dào lắm.
Em cứ yên tâm mà làm, mà giữ sức khỏe, việc nhà cứ để anh. Từ giờ, anh xin đảm đương hết. Chắc chắn, anh sẽ không để em phải phiền lòng về một ông chồng thất nghiệp, vô công rồi nghề lại chỉ biết cà phê, chè chén, trách đời, trách số. Anh sẽ không biến mình thành một gã trai tự ti, cảm thấy hèn kém khi làm việc nhà. Đàn ông làm việc nhà có sao đâu, vui đấy chứ. Cứ yên tâm vợ nhé, cứ mải mê kiếm tiền, việc nhà đã có anh lo. Anh hứa đấy, nhất định sẽ làm thật tốt, sẽ là anh chồng vô tư, vui vẻ của em, là người cha cực kì chu đáo.
Theo Eva
Mẹ chồng suốt ngày nói xấu con dâu không biết phục vụ nhà chồng
Nhiều lúc tôi cứ tự hỏi, có mẹ chồng nào lại suốt ngày chê con dâu đoảng, lười, láo toét với tất cả hàng xóm láng giềng chỉ vì con dâu xuất thân từ quê, không phải thành phố không?
ảnh minh họa
Tôi quen biết với chồng nhờ một đồng nghiệp làm cùng cơ quan. Ngày đó, thấy tôi 25 tuổi, không có người yêu, tính tình không đến nỗi nào, chị đồng nghiệp đó đã nhiệt tình giới thiệu cậu em trai họ đã 32 tuổi mà khó tính chưa chịu cưới vợ.
Vì nể chị, tôi đồng ý gặp mặt anh ở quán cà phê. Sau lần gặp đó, anh liên tiếp gọi điện, nhắn tin rồi đến tận cơ quan đón tôi mời đi ăn. 6 tháng sau lần đầu tiên gặp gỡ, tôi đồng ý nhận lời yêu anh và gần 1 năm sau thì chúng tôi làm lễ cưới.
Nói chung, chuyện tình cảm của chúng tôi khá suôn sẻ, ngoại trừ thời gian đầu tôi vấp phải sự phản đối của mẹ chồng khi bà biết tôi là gái quê Thanh Hóa. Tuy nhiên, trước sự khăng khăng đòi yêu và cưới của cậu con "cưng" mãi không đồng ý gật đầu cô nào, bà đành phải lùi bước.
Tôi vốn là cô gái có hình thức dễ nhìn, nhiều người nhận xét là có duyên, tốt nghiệp Đại học Kinh tế Quốc dân và làm trong một cơ quan nhà nước. Thu nhập hàng tháng của tôi là 7 triệu trong khi chồng tôi làm cho một công ty nước ngoài, lương được 4000 USD.
Chính vì khoản thu nhập cao của chồng mà tôi suốt ngày bị mẹ chồng đem ra so sánh rồi coi thường. Bà đi nói xấu khắp bà con lối xóm khu phố nhà tôi rằng tôi lười, "con bé nhà quê", may mắn "chuột sa chĩnh gạo"...
Mới làm dâu nhà chồng được hơn 8 tháng nay nhưng mẹ chồng tôi rất hay gây gổ với tôi, lúc nào bà cũng nghĩ là tôi bếp núc kém, nấu nướng không ngon. Có lần bà bảo: "Đúng là con Th (tên viết tắt của tôi) quen ở quê, nấu kiểu "chém to kho mặn"... khiến tôi điếng người. Thảo nào, những buổi tôi nấu cơm là mẹ hay chống đũa, tôi gắp thức ăn cho mẹ là bà từ chối, nói là không hợp khẩu vị của mẹ... Trong khi đó, chính chồng và bố chồng lại rất thích ăn cơm tôi nấu, lúc nào cũng nhiệt tình. Tôi từ trước đến giờ vẫn được bạn bè, đồng nghiệp đánh giá là biết "nữ công gia chánh" cơ mà.
Tôi nghe moi người nói, mẹ chồng tôi "đồng bóng". Bà rất thích ăn mặc diện. Dù hơn 60 tuổi nhưng bà vẫn xăm mày, xăm mắt, thường xuyên đánh phấn, rất thích la cà, tán gẫu với mấy cô hàng xóm hay đưa chuyện.
Bà hiện đại vậy nhưng mỗi lần nhìn thấy tôi đi đâu mặc đẹp một tí là bà lại bĩu môi chê bai bộ trang phục của tôi, khi thì màu mè, khi thì không hợp tuổi, trông nhà quê. Ban đầu tôi tưởng mẹ nói thật nên đành nghe bà thay bộ khác, nhưng có lần về nhà, tôi chợt thấy mẹ lấy bộ quần áo của tôi mặc thử thì tôi biết hóa ra sự thật không phải vậy...
Tôi thấy mình đâu có gì đến nỗi để mẹ ghét bỏ, nói xấu mình. Cứ mỗi khi bên nhà chồng ai đó đến chơi hay hàng xóm khen tôi "hôm nay xinh thế, ăn mặc đẹp thế" thì nhất định bà sẽ bĩu môi dài thườn thượt, nói là họ khen đểu tôi.
Thật ra, công bằng mà nói. Tôi xuất thân từ quê nhưng bố mẹ tôi đều là giáo viên cấp 1 và cấp 2 đã nghỉ hưu, 3 anh em tôi đều được học hành "đến nơi đến chốn". Tôi hoàn toàn có thể lấy một người có thể lương không cao như chồng tôi nhưng đầy đủ điều kiện kinh tế. Ngược lại chồng tôi có thể lấy được một cô vợ trẻ, đẹp và nhà ở thành phố, điều kiện hơn tôi. Nhưng cuộc đời là duyên số, chúng tôi đã có duyên nợ với nhau để được ở bên nhau. Vì thế, cũng là phận đàn bà, nhẽ ra mẹ chồng tôi nên hiểu và thông cảm cho con dâu hơn.
Nói thật, cuộc sống ở cùng mẹ chồng ức chế vô cùng. Nhiều lúc tôi cảm thấy chán nản, mệt mỏi vì suốt ngày bị mẹ nói xấu. Nói với chồng thì chồng an ủi," thôi, em gắng nhịn, mẹ nói thế mà thương con lắm". Lúc này, tôi mong mình sớm được ra ở riêng lắm mà chồng nhất định không đồng ý vì anh là con một. Lẽ nào tôi đành phải "sống chung với lũ' suốt một chặng đường dài nữa?
Theo blogtamsu
Khốn khổ vì chồng chăm việc nhà nhưng lười sex? Theo chồng tôi, hôn nhân không cần sex, chỉ cần những hành động chia sẻ giúp đỡ nhau việc nhà. Chồng tôi chăm chỉ việc nhà nhưng lười sex (Ảnh minh họa) Tôi năm nay 29 tuổi, mới kết hôn được hơn 2 năm nhưng luôn cảm thấy cuộc hôn nhân của chúng tôi rất ngột ngạt bởi quan điểm về hôn nhân...