Em cứ giận, cứ buồn…
“Anh đừng bao giờ nhắc lại trước mặt bạn bè em về những ngày tháng nghèo khổ nữa.Bây giờ mình đã giàu có, em không muốn người ta bới móc, thêu dệt”.
Đây là lần thứ 3, em nói với anh điều này. Trước đây, anh nghĩ em nói những lời đó khi tâm trạng không tốt, khi có ai đó chạm vào những vất vả, khó nhọc mà em và các anh chị phải gánh chịu. Song, đến lần thứ 3 thì anh tin rằng đó chính là suy nghĩ hiện tại của em.
Sự mặc cảm về quá khứ nghèo hèn khiến em không dám tự tin vào những gì mình đang có. Điều đó khiến anh chạnh lòng. Cha mẹ đã vất vả nuôi gần chục đứa con khôn lớn nên người. Giờ đây, đứa nào cũng thành đạt nhưng cha mẹ không có phúc được hưởng. Cha mẹ ra đi khi đã vắt cạn kiệt sức lực cho con. Thế thì tại sao em không tự hào về điều đó? Nghèo khó phải đâu là tội lỗi, càng không phải là điều gì đáng để xấu hổ, mặc cảm!
Bà xã ạ, không ai chọn cửa sinh ra nhưng làm một người lương thiện chính là niềm tự hào lớn nhất của mỗi con người. Đừng chối bỏ quá khứ, đừng mặc cảm vì mình đã sinh ra trong gia đình nghèo khó. Khi yêu em, lấy em, anh trân trọng những giọt mồ hôi cha mẹ đã đổ xuống. Anh yêu đôi bàn tay chai sạn vì lao động của vợ mình. Thế thì tại sao em lại không cho anh nói lên tình yêu đó, niềm tự hào đó?
Có thể em sẽ giận, sẽ buồn, sẽ trách móc vì anh “không nghe lời”, vì anh đã nhất quyết không quên quá khứ nghèo khó của em. Tuy nhiên, anh thà như thế chứ không thể nào phủ nhận một điều hiển nhiên, một giá trị cao đẹp mà mẹ cha đã xây đắp, tạo dựng.
Video đang HOT
Sẽ không có chuyện làm lành, sẽ không có chuyện anh nói lời xin lỗi như những lần trước đây. Em cứ giận, cứ buồn cho đến lúc nào nhận ra được mình đã sai…
Theo VNE
Sao anh không thử ghen một lần?
Nhiều lúc em chạnh lòng nghĩ: "Sao anh không thử ghen một lần?", chẳng phải ghen là thuốc thử cho tình yêu sao?
Khi hàng ngày bên tai em, con bạn thân luôn "khóc ròng" vì những khi "được" cậu bạn gà bông ghen bóng ghen gió, nhưng em biết đằng sau đó là cả một niềm kiêu hãnh của nó về tình yêu "mãnh liệt" mà cậu bạn dành cho mình.
Bắt gặp nhỏ bạn trò chuyện hí hửng với anh nào là gà bông của nó lại một phen làm rùm beng lên, nào là không được đùa giỡn quá táo bạo, không được quá thân thiết với con trai. Dần dần trong đầu em những thứ mà con bạn kể, "ghen" cấp độ học sinh làm em nao núng, đôi khi em cũng hay thắc mắc, hoài nghi về điều này!
Không ghen sao bảo là yêu? Mọi người xung quanh em luôn bảo thế. Cho dù hôm đó em mặc váy đẹp thế nào và có biết bao nhiêu người sững sờ nhìn em thì anh cũng coi đó là chuyện bình thường.
"Em đẹp thì người ta nhìn thôi. Đâu mất chi mà lo. Valentine còn được tặng nhiều quà thích thế. Trong mắt bọn con trai, em cũng đáng yêu đấy chứ?" rồi cười khì và lại thong dong đạp xe chở em về trong khi phía sau là em với một đống cảm xúc hỗn độn.
Em vui chơi, đùa nghịch quá lố với bạn bè chỉ để anh nổi giận, nhưng không, anh vẫn tập trung vào đống bài vở hổ lốn trước mặt và chẳng bận tâm xem em muốn anh ghen đến mức nào?
Biết em thư từ qua lại với một người bạn cũ đang đi du học ở Mỹ, anh vẫn không một chút nghi ngờ, thậm chí còn rất hay hỏi thăm người bạn này, nào là cậu ấy có khỏe không? Có người yêu chưa? Sau này về nước em làm mối bé kia cho nó kìa? Rồi cười khà khà, không biết anh nghĩ gì nhưng em cho dù rất thoải mái kết bạn, giao du với bạn bè bên ngoài nhưng trong em vẫn hay thắc mắc sao anh lại "khác người" như vậy?
Em rủ anh đi mua quà sinh nhật cho thằng bạn thân, anh vô tư nói "Sao em không làm cho nó một chiếc bánh cupcake như lần trước em tặng anh kìa? Vừa đẹp mắt và ý nghĩa" Mà anh không biết rằng cái đó chỉ dành cho anh, người em yêu nhất, không chỉ là chiếc bánh đơn giản mà nó còn chứa đựng rất nhiều tình cảm ngọt ngào của em!
Đứa bạn có đôi vé xem phim, rủ em đi cùng. Anh chẳng một chút bận tâm và lo lắng:"Em đi đi, bộ phim hay thế không đi thì phí lắm!"
Nhiều lúc em chạnh lòng nghĩ: "Sao anh không thử ghen một lần?", chẳng phải ghen là thuốc thử cho tình yêu sao? Nhưng có lẽ là... Sao em phải muốn anh ghen để đánh mất chính mình?
Anh là anh, là người mà em yêu... Bình dị và đơn giản, hiền hòa và nồng hậu. Anh yêu em không cầu kì và hoa mĩ vì anh tin em, tin vào tình yêu của chúng ta, phải không? Anh không muốn vì những suy nghĩ nhỏ nhen đó làm cho em phải buồn, làm cho em mất đi bao người bạn đáng mến. Cuộc sống của em là do em tạo nên và em phải có trách nhiệm làm đúng với tình cảm của bản thân mình. Anh chỉ cần biết rằng em luôn bên anh và yêu anh là đủ!
Em xin lỗi vì đã bao nhiêu lần muốn thử thách anh, nhưng anh không biết điều này đâu? Bởi vì em biết là anh tin em thế nào mà. Cám ơn người yêu em vì đã tin em, tin ở chính bản thân mình và yêu em bằng những gì anh có!
Theo VNE
Hạnh phúc đâu nhất thiết phải đủ hai người Vơi em hanh phuc gian đơn lăm. Chi cân tư ban thân minh biêt đu, ây đa la hanh phuc rôi. Ban be vân thương bao răng: "Co ngươi yêu đi thôi, le nao nhin thiên ha ho năm tay nhau đi ngoai đương ma không thây chanh long hay ghen ty?". Nhưng khi ây em chi khe mim cươi, bơi em biêt...