Em còn dại và dễ dãi lắm!
Em biết em dại, em biết với sự từng trải của anh, với sự thành công của anh sẽ không thiếu phụ nữ bên anh. Anh sẽ không có chỗ cho em. Nhưng em cảm thấy ê chề lắm anh ạ.
Em 30 tuổi, đã ly dị để lại đứa con cho chồng nuôi. Sau 1 năm kể từ ngày ly dị, em gặp anh. Một người đàn ông có thể coi là thành đạt trong công việc cũng đã ly dị vợ, con trai anh cũng để vợ nuôi. Anh giỏi giang, khéo léo trong cách ứng xử. Phải chăng là có duyên, khi anh tình cờ quen và lại thích đứa bạn gái thân nhất của em?
Anh hẹn nó đi chơi, nhưng nó có người yêu rồi nên lại muốn đẩy anh cho em. Buổi đầu tiên gặp mặt có 3 người: Anh, em và nó. Một buổi nói chuyện thân mật nhưng mang tính chất thăm dò nhau. Sau buổi đó, anh nói bạn em cho anh xin số điện thoại của em. Anh chủ động làm quen, hỏi han, săn đón em. Em mở lòng mình, đồng ý đi chơi với anh bằng ô tô của anh, để rồi ngay buổi đầu tiên đó, anh cầm tay em, nói em đẹp. Lúc đưa em về đến nhà, trước khi em bước ra khỏi xe anh đã kéo em vào lòng rồi hôn lên má em. Em không kịp phản ứng, nhưng cũng đẩy anh ra, em đã cám ơn anh về buổi đi chơi đó.
Buổi đi chơi thứ 2 cách đó sau 3 hôm, cũng có 3 người: Anh, em và bạn em. Nhưng sau khi đưa bạn em về, anh đã cho em đi chơi để nói chuyện, tâm sự. Trong xe, phải chăng anh không kiềm chế được cảm xúc của bản thân. Anh đã ôm em, ghì em thật chặt, anh hôn em nồng cháy và anh nói anh là đàn ông.
Quả thực, lúc đó em không kháng cự được anh. Anh quá to lớn với em, anh có sức khỏe của 1 người đàn ông đang muốn chiếm đoạt. Em đã cầu xin anh đừng làm gì, nhưng anh cũng cầu xin em vì anh là đàn ông. Em buông xuôi và nói rằng vậy anh cứ làm đi rồi từ mai xin anh đừng gặp em nữa. Nhưng anh dừng lại, cầu xin em đừng làm thế với anh.
Anh biết không? Và tối đó, em chấp nhận vào khách sạn với anh, đau đớn, ê chề nhưng em đã nghĩ còn hơn nó diễn ra ngay trong xe bởi như thể anh cưỡng bức em. Sáng sớm anh đã gọi em là vợ, xưng mình là chồng, anh đưa em đi làm và hẹn em tối đó đi chơi. Khi không còn anh ở bên cạnh, em đã sợ, em chạy chốn bản thân mình bằng cách nhắn tin xin anh đừng gặp em nữa, em sợ anh coi thường.
Em chỉ biết hy vọng mong manh anh là người đàn ông tốt… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh cũng không thể hiểu nổi em khi vừa mới sáng đây thôi, mình còn vui vẻ, vậy mà em vừa xuống xe được 1 giờ thì lại có tin nhắn đó. Anh không hiểu em nghĩ gì nhưng anh cũng thản nhiên nhắn tin lại là anh tôn trọng quyết định của em, đồng thời anh nhắn cho bạn em 1 tin là anh xin rút lui với em, vì anh không hiểu em.
Bằng sự quyết tâm của mình, anh vẫn dịu dàng hẹn em đi chơi cách đó 2 hôm sau. Tối đó, lúc đó cũng muộn lắm rồi, hơn 11 giờ, vậy mà em thấy điện thoại rung lên từng hồi, lúc thì tin nhắn lúc thì điện thoại. Và đau đớn hơn khi anh cầm điện thoại lên thì em vô tình nhìn thấy hàng chữ “Em yêu”. Em đã nói với anh hãy trả lời điện thoại đi, đừng để người khác phải chờ mình.
Rồi tối đó em cũng nói ra lòng mình: Nếu thực sự đã có tình cảm với em thì xin anh hãy kết thúc các mối quan hệ lăng nhăng khác để em có thể yêu anh và mở lòng với anh, có thể tin anh là người đàn ông che chở cho cuộc đời em. Cũng tối đó anh rủ em đi khách sạn. Anh nói nhớ em, nhưng em không đồng ý và thực sự bất mãn với anh vì em không thể tin và yêu người đàn ông lăng nhăng.
Anh đưa em về, vẫn hôn em và tiếc nuối khi em bước chân ra khỏi xe. Nhưng kể từ hôm đó, mỗi ngày 1 cuộc điện thoại, anh nói chuyện không quá 5 phút, chỉ là vu vơ, chỉ là xã giao, không nhớ nhung, không yêu thương, không mong chờ gặp gỡ. Vậy tình cảm của anh với em là gì hả anh? Em rất mong anh gọi điện nhắn tin, mong từ sáng đến tối. Nhưng em không liên lạc, em để tự anh quyết định tình cảm của mình. Và anh quyết định 1 ngày/1 cuộc gọi.
Em biết em dại, em biết với sự từng trải của anh, với sự thành công của anh sẽ không thiếu phụ nữ bên anh. Anh sẽ không có chỗ cho em. Nhưng em cảm thấy ê chề lắm anh ạ. Mọi việc diễn ra quá nhanh và thiệt thòi đang ở em. Em còn dại và dễ dãi lắm! Lúc này đây, em chỉ biết hy vọng mong manh nhưng em mong anh là người đàn ông tốt.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lần đầu mang thai trong ê chề và tủi nhục
Lý do không phải như mọi người nghĩ, vì tôi có con mà không có chồng, trái lại tôi đã cưới được một anh chồng rất bảnh...
Nhưng chuyện đời thực chẳng có ai ngờ trước được điều gì cả. Chính cái người đàn ông từng gắn bó suốt 3 năm yêu nhau và má ấp môi kề đã 1 năm nay bên cạnh tôi lại chính là nguyên nhân của mọi nỗi khổ đau mà lần đầu tiên trong đời tôi nếm trải.
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình công chức, bố mẹ tôi đều làm kế toán trong một bệnh viện tại Hà Nội, từ nhỏ tôi đã có một cuộc sống êm ả và hạnh phúc. Mặc dù gia đình tôi kinh tế không quá khá giả nhưng bố mẹ tôi rất yêu thương con. Tôi và em trai chưa bao giờ bị bố mẹ mắng nặng lời hay đánh đập như những gia đình khác. Cả 2 chị em tôi đều học hành chăm chỉ, ngoan ngoãn và đỗ đại học làm cho bố mẹ càng cảm thấy yên tâm.
Học xong Học viện Ngân hàng, tôi lại may mắn xin được vào một ngân hàng có tiếng để làm việc. Thời gian đầu, tôi có yêu một anh chàng nhưng vì anh đó hơi xấu trai và cù lần, mỗi lần dẫn đi cùng bạn bè tôi lại bị trêu chọc nên dần dà chúng tôi cũng xa nhau mà chẳng có lý do gì cụ thể. Ngay khi vừa chia tay bạn trai, một anh chàng làm việc ở phòng kỹ thuật, đẹp trai, cao ráo, phong cách và nhất là có nụ cười rất duyên ngày nào đi qua phòng cũng nhìn tôi đắm đuối. Chỉ 2 tháng sau đó, chúng tôi đã yêu nhau.
Trong khi bạn bè trang lứa đang vật lộn với hành trình tìm việc và mưu sinh thì tôi đã ấm êm một chỗ làm ngon lành. Có người yêu đẹp trai, đi xe đua khủng và nhà cửa rất có điều kiện, tôi tự cảm thấy mình may mắn và hạnh phúc vì những gì có được. 3 năm yêu nhau cứ thế trôi đi trong những lần đi chơi vui vẻ, những lần đi ăn tuyệt vời và cái cảm giác may mắn, hạnh phúc luôn làm lu mờ tâm trí tôi mặc dù khi đó có 1 vài lần chúng tôi cũng giận nhau vì những tin nhắn đong đưa của anh với cô gái khác hay anh đi chơi đêm khuya mà vẫn chưa về.
Lúc đó, trong suy nghĩ của 1 cô gái trẻ, tôi cho rằng người yêu mình là người tuyệt vời nhất, hợp với mình nhất và dù có chuyện gì thì anh ấy cũng rất yêu mình nên anh ấy có làm gì chắc cũng chỉ chơi bời chút thôi. Rồi chúng tôi cưới nhau.
Vì cả 2 còn trẻ và muốn căn tuổi con hợp với bố mẹ nên chúng tôi hoãn chuyện có con 1 năm. 3 tháng đầu, chồng tôi vẫn hay tụ tập bạn bè nhưng đi đâu cũng đưa tôi theo nên dù có về muộn tôi cũng nghĩ phải giữ thể diện cho chồng nên không nói gì. Dần già, anh ấy bắt đầu có những cuộc nhậu đột xuất, thâu đêm không về hoặc có về thì lại trong tình trạng say xỉn đến không biết gì. Tôi buồn bã quay sang tâm sự với mẹ chồng tìm sự giúp đỡ thì chỉ nhận được câu nói: "Đàn ông nó phải thế, con lấy chồng bằng tuổi thì con phải chấp nhận nó mải chơi, bao giờ nó lớn thì nó khắc biết thôi".
Tôi chẳng biết bao giờ chồng tôi mới "lớn" như lời mẹ nói, trong khi anh đã 27 tuổi đầu. Tôi cũng chủ động nói chuyện nhưng chồng tôi hứa hẹn rồi đâu đóng đấy. Trong thời gian đó, tôi lại mang bầu. Vì buồn rầu và sức khỏe yếu nên bác sĩ nói tôi phải nằm 1 chỗ trong 3 tháng đầu. Tôi quyết định về nhà mẹ đẻ để tiện cho mẹ chăm sóc. Chồng tôi trong thời gian đó 1 tuần vẫn sang thăm vợ vài lần và có vẻ bớt chơi bời thâu đêm nên tôi cũng mừng nghĩ rằng có lẽ vì con mà anh ấy tu chí chăng?
Nhưng rồi chuyện không ngờ lại xảy đến, ngày đầu chuyển từ nhà mẹ đẻ về nhà chồng để đi làm trở lại, tôi phát hiện ra rất nhiều tin nhắn tình tứ của một người phụ nữ đến máy chồng tôi. Qua điều tra, tôi té ngửa đó chính là một bà chị từng chơi thân với cả 2 đứa, người phụ nữ này đã có chồng và 2 con, hơn chồng tôi 3 tuổi. Trời đất như sụp đổ, tôi thất vọng, hụt hẫng, không dám nói với ông bà ngoại vì sợ bố mẹ buồn, không dám kể với bạn bè vì sợ xấu hổ và sợ mọi người chê cười chồng mình. Tôi chủ động gặp người phụ nữ kia, chị ấy cũng có vẻ là người có học, nói chuyện từ tốn và hứa với tôi chấm dứt mọi chuyện với chồng tôi. Thậm chí chồng của chị ta cũng hẹn gặp tôi và an ủi vì đều là những người đồng cảnh ngộ bị "cắm sừng".
Thời gian đó, tôi lại chuyển chỗ làm sang một ngân hàng khác. Chồng tôi và chị ta vẫn làm ở ngân hàng cũ, chẳng biết có tiếp tục mối quan hệ hay không, nhưng tôi nghĩ thôi thì khuất mắt trông coi, không thấy tức là không có.
Nhưng mọi chuyện chẳng dừng lại ở đó, thời gian gần đây chồng tôi lại bắt đầu có dấu hiệu cờ bạc. Tiền tôi đưa đi gửi ngân hàng, đưa 100 triệu thì mang về có 60 triệu, hỏi thì lại chối quanh. Rồi tiền nong lương lậu cũng cứ đội nón ra đi mà không thấy đưa một đồng nào về. Anh ấy lại bắt đầu đi chơi thâu đêm, thứ 7, chủ nhật cũng không dành chút thời gian nào chăm sóc vợ.
Nhìn tôi có bầu mà người cứ quắt lại, đến tháng thứ 5 mà chỉ tăng được có 2 cân, ai cũng trách là sao không chịu khó ăn uống để con khỏe mạnh. Tôi chỉ biết cười mà giấu đi giọt nước mắt, tối về chồng lại đi, tôi gọi điện thì anh cứ nói quanh co là sắp về, tôi chịu không nổi khi ở trong căn phòng tù túng và những suy nghĩ nặng nề. Đã mấy ngày nay, đêm nào tôi cũng lang thang khắp nơi tìm chồng đến 1 giờ đêm, chẳng tìm được lại về, tôi cứ đi vô định chứ cũng chẳng biết ở đâu để tìm cả.
Lần đầu tiên mang bầu, lại là bé trai, bạn bè và đồng nghiệp đều nói nhất tôi, rằng chắc chắn tôi được nhà chồng nâng niu như bà hoàng. Nhưng có ai biết đâu là ngay cả 1 cái quần bầu tôi nói chồng tôi chở đi mua mà anh ấy cũng lần lữa đến 5 tháng qua không thể đưa tôi đi được. Cuộc sống của tôi bế tắc, chẳng biết phải đi tiếp thế nào. Nghĩ đến chuyện chia tay, tôi lại chưa đủ dũng cảm và cũng nghĩ thương con, mà ở lại cứ tiếp tục thế này, tôi quá căng thẳng.
Trước đây tôi luôn nghĩ khi có bầu, chúng tôi sẽ hạnh phúc, lãng mạn, tuyệt vời thế nào. Nhưng đến giờ phút này tôi thấy hoàn toàn sụp đổ, thất vọng ê chề và mất hết niềm tin vào cuộc sống. Liệu tôi có thể dựa vào người chồng như vậy để tiếp tục xây dựng một gia đình có đủ mẹ, đủ cha cho con tôi?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy công bằng với em - Phải chi anh lén lút ngoại tình như bao người đàn ông khác thì đã là một sự an ủi cho em. Đằng này, dù bị em phát hiện, anh vẫn duy trì mối quan hệ với người phụ nữ ấy với lý do cứu vãn kinh tế gia đình! Kể từ ngày đó, cuộc sống của chúng ta xuất hiện một...