“Em có thể yêu tất cả họ đấy”
Khi tôi hỏi: “Tại sao em sống với anh rồi mà vẫn nhắn tin lăng nhăng với họ?” thì cô ấy bảo: “Có sao đâu. Em có thể yêu tất cả họ đấy”.
Gửi Bạn trẻ cuộc sống!
Khi tôi viết những dòng này thì có lẽ người yêu tôi đang hạnh phúc bên người đàn ông khác. Bởi người ta có được những thứ mà tôi không bao giờ có, đó là nghề công an.
Tôi và cô ấy đã quen nhau được 5 năm, kể từ khi tôi đang là sinh viên năm thứ nhất của một trường đại học, còn cô ấy thì đang chuẩn bị thi vào đại học. Hai đứa cùng quê nên sau những cuộc chat qua yahoo, nhắn tin, điện thoại, hai đứa đã xích lại gần nhau hơn, dù chưa bao giờ gặp mặt.
Ngày cô ấy nộp hồ sơ thi đại học, cô ấy đã rất buồn vì phải nghe lời bố mẹ nộp hồ sơ ở một tỉnh khác, chứ không phải là Hà Nội. Cô ấy đã gọi điện cho tôi và khóc rất nhiều.
Thế rồi, tôi giành được một suất học bổng và chuyển vào Sài Gòn học, còn cô ấy cũng đã đỗ một trường Cao đẳng trên Phú Thọ. Cái Tết của bốn năm trước, tôi đã gặp cô ấy. Cô ấy không xinh nhưng có cái gì đó cuốn hút tôi ghê gớm. Cảm giác ở bên người con gái này là cần được sự che chở… đã khiến tôi nhanh chóng dành tình cảm cho cô ấy. Và chỉ là sự làm quen vu vơ trên mạng, chúng tôi đã trở thành người yêu của nhau thật sự.
Ba năm yêu nhau nhưng chúng tôi chỉ gặp nhau vào ngày hè, ngày tết nhưng hai đứa vẫn luôn quan tâm tới nhau. Thế nhưng, trong khoảng thời gian đang mặn nồng yêu nhau, tôi đã biết được sự thật mà đến bây giờ, mỗi khi nghĩ đến, tôi vẫn cảm thấy rất đau.
Đó là năm cô ấy thi đậu đại học, ngành sư phạm ở tỉnh nhà nên cô ấy quyết định thôi học cao đẳng. Thời gian đó, tôi có gửi cho cô ấy một món quà chúc mừng nhưng…
Tôi không thể liên lạc được với cô ấy suốt hai tháng liền… và khi liên lạc được thì tôi đau đớn khi biết cô ấy đã có thai với một chàng công an cô ấy quen khi còn học cao đẳng. Cô ấy đã khóc rất nhiều khi bị người ra bỏ rơi, ruồng rẫy. Lúc đó, tôi không biết mình phải làm thế nào, ngoài việc muốn trở về bên cô ấy, giúp cô ấy bớt đau đớn, mặc dù cô ấy đã lừa dối tôi.
Video đang HOT
Tôi về quê một tháng đúng kỳ thực tập. Tôi về với cô ấy một tháng thì định vào Sài Gòn học tiếp. Nhưng khi lên tàu vào Nam, tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất là được ở cạnh cô ấy thôi! Và chỉ sau hai ngày, tôi lại lấy đồ để bắt xe ra Bắc với cô ấy.
Tôi đã định lên trường cao đẳng cô ấy từng theo học để xem thật hư mọi chuyện thế nào! Và tôi rất muốn biết cô ấy đã làm những gì (theo lời cô ấy là một lần lầm lỡ hôm sinh nhật), tôi đã phải đấu tranh rất nhiều với chính mình, là có nên tiếp tục mối quan hệ hay bỏ rơi cô ấy. Cuối cùng, lòng vị tha của tôi đã thắng… và tôi đành giấu bí mật đi tìm hiểu tất cả mọi chuyện về người yêu mình.
Tôi sợ người đàn ông ấy lại gây thêm nỗi đau cho người con gái tôi yêu (Ảnh minh họa)
Tôi về ở cùng cô ấy trong một mái nhà từ ngày ấy đến giờ (cũng đã hai năm rồi nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ về hậu quả), Tôi bỏ học, còn cô ấy cũng thi lại đại học, dù đã 4 năm rời ghế PTTH. Và tôi chỉ đậu cao đẳng ngành cô ấy đang theo học, một phần vì sức học của tôi yếu đi, một phần cũng vì muốn ra trường cùng lúc với cô ấy.
Năm đầu tiên, chúng tôi sống bên nhau rất hạnh phúc. Nhưng đến năm thứ hai, cô ấy bắt đầu nhắn tin, gọi điện với những chàng trai đang quen cô ấy. Và điều đặc biệt là tất cả họ đều là công an. Khi tôi hỏi: “Tại sao em sống với anh rồi mà vẫn nhắn tin lăng nhăng với họ?” thì cô ấy bảo: “ Có sao đâu. Em có thể yêu tất cả họ đấy”. Câu nói của cô ấy khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. Và tôi đã đánh cô ấy trong một lần bị lừa dối. Suốt đêm hôm đó, tôi đã ngủ ở ghế đá công viên để suy nghĩ lại mọi chuyện… rồi sáng hôm sau, tôi lại vội vã về phòng xin lỗi cô ấy.
Tôi đã không thể tính trên đầu ngón tay những chàng trai mà cô ấy nói yêu. Mọi người có nghĩ đến cảm giác tôi đặt chiếc điện thoại giữa tôi và cô ấy để hỏi: “Em chọn anh hay người đàn ông đó?” là như thế nào không? Vậy mà tôi đã phải 5 lần làm như thế với cô ấy rồi đấy! Thế nhưng sau tất cả mọi chuyện, tôi vẫn là người phải xin lỗi.
Nhưng lần này là cách đây gần một tháng, người yêu tôi gặp một chàng công an hơn cô ấy gần 10 tuổi và đang thực tập ngoài Hà Nội. Cũng chẳng biết khi nào cô ấy đã nói yêu anh ta. Khi mọi chuyện vỡ lỡ, cô ấy chỉ xin lỗi tôi và muốn chia tay tôi để theo người ấy “vì 3 tháng nữa thôi là anh ta về làm tại tỉnh nhà”.
Tôi không biết anh ta có yêu cô ấy thật lòng không hay là chỉ vì lợi dụng nhưng cô ấy thì rất mù quáng. Hơn hai tuần nay, cô ấy đi chơi cùng tôi vẫn nắm tay rất chặt, vẫn hôn tôi như ngày còn thắm thiết. Vậy mà hôm qua đây thôi, tôi đã đau đớn khi đọc được tin nhắn của cô ấy gửi cho anh ta: “Vợ yêu chồng nhất đấy, chồng ạ!”.
Bây giờ tôi không biết phải làm gì nữa? Chia tay ư? Tôi không thể bỏ rơi cô ấy lúc này. Bởi tôi đã gặp người đàn ông đó và hỏi tình cảm của anh ta dành cho cô ấy thế nào. Anh ta chỉ cười khẩy và đáp: “ Chỉ là trò đùa trong lúc buồn thôi. Ai dại gì mà dính vào nó”. Thế nhưng, khi nhắn tin, điện thoại, anh ta lại liên tục rót những lời đường mật dành cho cô ấy.
Tôi yêu cô ấy, thương cô ấy nhiều lắm! Tôi sợ người đàn ông này lại cứa thêm nỗi đau cho người con gái tôi yêu. Tôi không muốn bỏ mặc cô ấy lúc này, dù biết cô ấy đã gây ra quá nhiều lỗi lầm với mình!
Bạn trẻ cuộc sống ạ! Bây giờ tôi phải làm sao?
Theo 24h
Hãy để những giọt nước mắt cho đời
Thử hỏi những giọt nước mắt ấy có bao giờ dành cho đội tuyển Việt Nam thua trận trở về? Sau khi theo dõi bài viết Fans K-pop phản pháo thơ Đỗ Trung Quân , độc giả Nguyễn Minh Hiếu đã chia sẻ những suy nghĩ chân thành cuộc sống của giới trẻ, về những ước mơ, hoài bão của tuổi trẻ, về cái nhìn nhân văn, đẹp đẽ về cuộc sống, những con người xung quanh ta...
Chúng tôi xin trích bài viết của bạn Minh Hiếu:
K-pop là gì? Là âm nhạc của Hàn Quốc, là những ngôi sao, những mỹ nhân được hàng triệu người hâm mộ. Đỗ Trung Quân là ai? Là một nhà thơ, thậm chí nếu không có bài thơ nhắc nhở các bạn trẻ không nên quá cuồng K-pop thì có lẽ sẽ ít bạn trẻ biết đến?
Một người ở Việt Nam, một thì ở Hàn Quốc xa xôi, vậy mà người ở xa lại được trọng vọng hơn người ở gần, người trực tiếp góp phần làm thi vị thêm nền văn hóa văn nghệ nước nhà. Thử hỏi những giọt nước mắt, những giây phút hồi hộp chờ đợi đó có bao giờ được dành cho đội tuyển bóng đá Việt Nam vừa thua trận trở về? Hay thay vào đó chỉ là những lời chê bai các cầu thủ, đội tuyển Việt Nam yếu kém? Có bao giờ những giọt nước mắt ấy dành cho người dân chết vì tai nạn giao thông, những đứa trẻ, cụ già lang thang kiếm sống, ăn xin, tìm chỗ ngủ dưới hiên cho qua ngày?
Chúng tôi cuồng những người Việt Nam chịu thương chịu khó (Ảnh minh họa)
Giọt nước mắt ấy có bao giờ được rơi xuống cho những người lao động vất vả, đổ giọt mồ hôi giữa cuộc đời, những chiến sỹ công an bị thương, hy sinh khi đi làm nhiệm vụ bảo vệ an ninh trật tự, vì bình yên cuộc sống... hay chỉ đơn giản là những giọt nước mắt khi bố mẹ của mình vất vả, khó nhọc vì gia đình? Cuộc sống này còn nhiều điều phải nghĩ, phải khóc, phải chờ đợi hồi hộp lắm các bạn ạ, một bài thơ đó chỉ là sự nhắc nhở chứ đâu phải là lên án?
Các bạn có cuộc sống riêng, có sở thích riêng nhưng hãy nghĩ về đất nước, vì cuộc đời, vì xã hội chung này một chút. Tôi cũng như các bạn, chỉ mới 22 tuổi, rất trẻ, rất muốn được tự do và thực hiện những sở thích của mình nhưng chúng tôi, những thanh niên CAND, năng động và có cách "cuồng" riêng của chúng tôi. Chúng tôi "cuồng" công việc mà chúng tôi đang làm, "cuồng" đất nước Việt Nam thanh bình và thi vị, "cuồng" những người dân Việt Nam bao đời chịu thương chịu khó....
"Hát cho sông không sâu cho tiếng kêu đò thật gần
Hát cho đêm qua lâu cô lái đưa người vào bờ
Hát sâu trong xa xưa tiếng hát Trưng Vương hồng thơm
Hát vang danh Lam-Sơn người cũng như mây lên non
Hát cho trăm năm son sử vàng cũng biết môi thơm".
Đó là bài gì các bạn biết không? Là bài hát: " Hát cho dân tôi nghe". Vậy tại sao chúng ta không ủng hộ cho những người nghệ sỹ Việt Nam hát cho dân ta nghe, dân ta hiểu, dân ta yêu, dân ta một lòng, dân ta đoàn kết và dân ta "vì" dân ta?
Tôi biết đây chỉ là một suy nghĩ cá nhân của một người trẻ như tôi. Nếu ai đọc được những dòng này, chỉ xin các bạn, một ngày dành ra 30 giây để ngắm lại cuộc sống của những người việt Nam ta.
Theo 24h
Không dám "yêu" vì chồng bẩn Đang ân ái, cô vợ đã ngồi bật dậy lấy khăn cho chồng lau người rồi mới dám "yêu" tiếp Mỗi lần bạn bè hỏi về chuyện con cái, Long bao giờ cũng trả lời ỡm ờ như thế. Người không hiểu thì lặng thinh ngẫm nghĩ, người hiểu thì lăn ra cười ý nhị. Nhưng ai cũng cho rằng đó là câu...