Em có thể lấy anh được hay không?
Nếu như em khỏi bệnh, em có thể lấy anh được không? Trái tim cô vẫn luôn tràn đầy hy vọng. Anh khẽ quay mặt để gạt đi dòng nước mắt: được chứ.
Năm đó, anh 21 tuổi, và có một kỳ nghỉ hè ở nhà Dì.
Hàng xóm của anh là một cô bé gái. Mẹ kế đối xử với cô bé không tốt chút nào. Lần đầu tiên, anh gặp cô bé. Cô mặc một chiếc váy trắng bẩn nhem nhuốc, trên mặt còn vết bầm đỏ, và lấm lem nước mắt.
Anh quỳ gối trước mặt cô bé, và hỏi: “Em có thích con chó này không?”
Anh đặt con chó nhỏ vào một chiếc làn và đưa cho cô bé. Anh nói, nếu em cười, anh sẽ tặng nó cho em. Và họ đã trở thành những người bạn của nhau. Anh dẫn cô bé đi câu cá, bắt bướm, và những lúc ấy, anh mới nhìn thấy nụ cười toả nắng của cô bé.
Ngày sinh nhật anh đưa cô bé đi chợ đêm, và tặng cô một chiếc kẹp tóc hình con bướm màu hồng.
“Em hãy tin vào bản thân, rồi một ngày, em sẽ giống như con bướm này, bay tới nơi mà em muốn đi”.
Một tháng sau, Anh phải quay về trường đại học, cô bé đứng ở sân ga ôm con chó nhỏ, không muốn rời bước.
Còi tàu vang lên, anh thò đầu ra cửa sổ và vẫy tay chào cô bé. Cô kiễng chân và thành thực hỏi anh, nếu sau này em lớn lên, em có thể lấy anh được không?
Chuyến tàu bắt đầu chuyển bánh, anh cười và nói: được chứ!
Và rồi cô bé mướt mải chạy theo cho tới khi không thể đuổi kịp được nữa.
Năm đó, cô bé lên 10 tuổi.
Cho tới khi anh tốt nghiệp đại học, đi làm, anh cũng không hề quay trở lại.
Cô bắt đầu viết thư cho anh. Từ khi còn học tiểu học,nắn nót từng con chữ, kể cho anh cuộc sống của cô bé và chú chó. Anh chưa từng hồi đáp, chỉ khi sinh nhật và sang năm mới, anh mới gửi tặng cô bé bưu thiếp. Anh viết, chúc tiểu Quái và tiểu Lan sức khoẻ và hạnh phúc. Tiểu Quái là tên con chó, và Lan là tên cô bé.
3 năm sau, tiểu Quái bị bệnh mà chết. Trong thư, cô bé kể với anh: “tiểu Quái đã rời xa em rồi, nhưng hy vọng vẫn luôn có trong trái tim em. Mặc dù em biết em không thể có đôi cánh của bướm, nhưng nhất định em sẽ đi tới nơi mà em muốn đến”.
Kỳ nghỉ hè cấp 3, cô bé nói với anh là muốn đến Bắc Kinh.
Video đang HOT
Đã 8 năm, họ chưa gặp nhau.
Anh đứng ở ga tàu đợi. Giữa những đám đông người chen lấn, xô đẩy là một cô gái 18 tuổi mặc bộ váy trắng và đôi mắt đen láy.
Anh đưa cô bé đi ăn chơi khắp nơi, và đi cùng họ là Kỳ – vị hôn phu của anh.
Có lúc, anh hỏi nhỏ, em có thích Kỳ không? Cô nói, chị Kỳ rất xinh. Và rồi, cô lại chăm chú nhìn anh.
Cô ở Bắc Kinh một tuần. Đêm hôm trước khi về nhà, cô bé muốn tự nguyện dâng hiến cho anh. Cô tháo chiếc kẹp tóc hình con bướm, để lộ một mái tóc dài óng ả. Anh nói, 3 tháng nữa là anh sẽ kết hôn. Anh không thể làm như vậy được.
Cô bé cầu xin anh rồi khóc. Trong bóng tối, anh nhìn không rõ, chỉ nghe thấy lời thì thầm của cô bé, nếu như sau này anh ly hôn, em có thể lấy anh không? Trong giây phút xúc động đó, anh trả lời: được.
Buổi sáng hôm sau, cô bé rời đi mà không lời từ biệt.
Những ngày tháng sau khi kết hôn cứ yên bình trôi đi như dòng nước chảy, Kỳ đi Mỹ du học và anh sẽ đi sau.
Anh mở một quán rượu nhỏ, và đặt tên là Blue.
Anh vẫn nhận được thư của cô bé. Cô nói, cô chuẩn bị lên Bắc Kinh tìm việc. Còn anh trả lời rằng một thời gian nữa anh sẽ sang Mỹ.
Lần thứ 3 họ gặp nhau khi ấy, cô 22 tuổi, anh thì 34 tuổi.
Họ sống cùng nhau 1 năm, rồi anh ra đi.
Anh nói, em có thể kết hôn và anh sẽ vẫn quay trở lại thăm em.
Cô trả lời: em sẽ đợi anh ở Bắc Kinh.
Cô vẫn viết thứ cho anh, 1 lá rồi 2 lá…
Và anh vẫn chỉ gửi những tấm thiệp khi sinh nhật cô và qua năm mới.
5 năm trôi qua, anh đã ly thân với Kỳ, và quyết định về nước.
Phía sau quầy bar Blue vẫn là cô gái váy trắng, nhưng đã không còn là bé Lan ngày nào.
Anh về rồi à,cô mỉm cười và nói tiếp, nhưng em ốm rồi.
Bệnh của cô không thể chữa khỏi. Anh đã túc trực cả ngày lẫn đêm. Anh đọc thánh kinh cho cô nghe. Khi cô ngủ,anh nắm chặt tay cô. Và khi ánh mặt trời ló rạng, anh ôm cô sưởi ấm dưới ánh nắng mặt trời.
Nếu như em khỏi bệnh, em có thể lấy anh được không? Trái tim cô vẫn luôn tràn đầy hy vọng. Anh khẽ quay mặt để gạt đi dòng nước mắt: được chứ.
Rồi một hôm,cô nhất định bắt anh phải đi mua bộ tóc giả. Cô đã phải cạo trọc đầu vì trị liệu hoá học.
Cô kẹp tóc, đáng yêu như cô bé Tiểu Lan thuở nào. Và cô nhờ anh đem tới cho một chiếc hộp cũ để ở phòng cô. Trong hộp là tất cả các tấm thiệp anh đã gửi tặng cô. 16 năm rồi, có những tấm thiếp đã ố vàng, không còn nhìn rõ chữ, nhưng những ngày xa cách anh, đó là những báu vật tinh thần.
Cô nắm tay anh và hỏi, nếu như có kiếp sau, em có thể lấy anh được không? Anh nhẹ nhàng hôn cô và nói: được chứ.
Anh đã mang tới những ngày tháng hạnh phúc cho tuổi thơ đau khổ của cô bé với chú chó nhỏ.
Và cô đã chờ đợi cả cuộc đời để đổi lại một lời nguyện cầu mà anh không thể thực hiện được.
Theo Guu
Cậu trai cùng lớp
"Gái già, gái hư" thứ mà tôi thấy được ở chính mình. Và chính tôi gần như đã nghĩ mình là cái đứa trai lì với cảm xúc, nghĩ mình rồi sẽ chẳng thể yêu thêm một ai khác. Rồi ngày ấy đến, thoảng qua nhẹ nhàng như những dòng cảm xúc vu vơ trong trái tim đang thoi thóp, đau quặn từng vết nứt. Lớp trưởng, đó là lý do duy nhất để tôi nói chuyện và cho phép đôi mắt mình dừng lại ở nơi cậu trai ấy.
Thoáng, chỉ là những phút giây đầu tiên, nhưng ánh mắt tôi đã không thể không tiếp tục dõi theo bóng hình ấy, không thể buông ra vài câu lạnh lùng như những khi cô đơn tôi hay nghĩ " Khánh Nhật à, trái tim mày đóng băng rồi, chẳng thể yêu nổi ai đâu".
Bâng khuâng nhiều, nhớ nhung nhiều, những cảm xúc mà lâu nay vô tình tôi đánh mất chợt ùa đến, ào ạt và hối hả như những cơn mưa hè. Tôi tậc lưỡi, ờ thì cảm nắng. Rồi trong những niềm vui ngây ngô chưa kịp dứt, ấy là nỗi buồn lại chợt vấn vương đâu đó quanh quẩn nơi đáy mắt.
Cuộc sống, vốn là những mảnh ghép ngược chiều, tức người làm cho ta có cảm giác yêu nhiều, lại chính là người đủ sức mạnh để đánh bại ta bất cứ lúc nào.
"Cậu trai lớp trưởng!" Mỗi ngày qua đi, tôi thấy mình nghĩ nhiều hơn về cậu, chăm chút nhan sắc hơn vì cậu, để rồi...tôi yêu cậu....nhanh chóng nhưng sâu đậm.
Dường như, khi trái tim đã thật lòng yêu thương một ai đó, người ta sẽ sẵn sàng bỏ rơi đi vài quy tắc, bỏ rơi đi vài thứ vô tâm chưa từng nghĩ để yêu cậu... một cậu trai 17. Tôi không còn muốn suy xét xem tôi sẽ được gì trong mối tình này, những rủi ro mà tôi sẽ gặp phải. Đơn giản tôi đã yêu, chấp nhận tình yêu, và muốn có một mối quan hệ xác định rõ ràng. Tôi muốn mình sống đúng với bản chất của một đứa 19 tuổi. Dễ thương, gần gũi, chứ không phải lạnh lẽo chứa đủ mọi loại hận thù.
Nếu cuộc sống toàn những hoa hồng, đếm được xem mấy ai trân trọng hạnh phúc. Trong những bộ phim tình cảm, thật có những mối tình khiến người ta rưng rưng nước mắt, khiến người ta xuýt xoa khâm phục, thật cũng không thể thiếu ....những người phải lau nước mắt ra đi. Ấy trong phim người ta là nhân vật chính, ấy trong phim người ta đã được định sẵn cho kịch bản. Thế còn đời, ai chính ai phụ đây?
Tôi yêu cậu, vì tính con nít, hòa đồng và nhiệt tình. Cũng chính vì thế mà tôi thấy mình già hơn bất cứ khi nào mình nghĩ bởi cậu thua tôi những 2 tuổi, lại dễ thương hết sảy, để ai nhìn vào cũng phải rung rinh chút đỉnh. Màu đen lại ùa về, nơi mối tình trong tim mới chớm nở.
Tôi không muốn đổi lỗi cho quá khứ, không muốn chìm trong cái quá khứ rẻ tiền để đánh mất tương lai đắt giá, nhưng tôi không thể phủ nhận, những tổn thương trong quá khứ luôn khiến người ta dặt dè hơn trong việc yêu thương một ai đó, khó khăn hơn trong việc tin tưởng và trao phó cả trái tim mình.
Một buổi tối, những dòng tin nhắn vẫn trải đều, tôi cố ý nhắn nhầm cho cậu một dòng tin nhắn bâng khuâng nhưng chứa đựng đầy đủ hết những suy nghĩ mà tôi không tiện hỏi thẳng.
- " Hình như có vẻ thích con nhỏ ngồi cạnh...mà cũng không chắc nữa...hy vọng nhầm"
- Không. Nó chỉ là bạn thân em thôi!
Tôi cười nhẹ, chẳng thấy lòng nhẹ nhõm hơn mà lại thấy trái tim mình buồn nhiều. Buông những dòng suy nghĩ, tôi thấy khóe mắt mình cay lại, đôi mi trĩu xuống, từng dòng mát lạnh lăn nhanh. Nước mắt của đứa tôi rơi, chẳng có lý do gì ngoài nghi ngờ và không thể tin tưởng ."Bạn thân khác giới, đơn thuần thôi sao? Thật ra là em thương nhỏ, hay nhỏ thương em, hay cả hai cùng thương nhau"
Nội tâm tôi bộn bề những cảm xúc khó tả, chỉ muốn chạy chốn đến một nơi nào đó, gào to lên cho vơi đi những cảm xúc.
- " Đừng yêu"!
Tôi lại bắt đầu sợ nỗi đau, sợ những cảm giác đơn phương trong đêm tối, sợ yêu rồi sẽ không buông tay nổi.
Thật ra, nghĩ nhiều thì buồn, mà không nghĩ thì mình cứ như kẻ điên lạc vào trong bẫy tình không lối thoát.
Tôi không thể nhí nhảnh và hồn nhiên như cô bạn ngồi cạnh cậu, cũng chẳng dịu dàng, dễ mến, quan tâm cậu như những cô nàng khác. Tôi chỉ có một thái độ lạnh lùng trong trái tim đủ ấm để yêu, chỉ có một bàn tay bé nhỏ phía sau một ánh mắt luôn dõi theo cậu từng bước.
Đôi khi. Tôi thấy mình như vai phụ trong một câu chuyện tình, kẻ sẽ phải lẳng lặng ra đi để nhường lại tình yêu cho ai đó. Cứ nhìn thấy nụ cười trên môi cậu, cứ nhìn thấy những cử chỉ thân thương cậu dành cho người con gái mang tên " Bạn thân" ấy tôi lại chẳng thể ngăn nổi mình những cảm xúc.
Buông tay chạy chốn, hay mạnh mẽ đối diện và chinh phục?
Những dòng tin nhắn vẫn đều đều mỗi tối. Những nỗi buồn vẫn ngập ngừng không thành tiếng.
Kiêu hãnh và cái tôi quá lớn! Liệu tình yêu có đủ sức mạnh để dẹp bỏ đi tất cả để bước đến bên cạnh cậu.
Tương lai và những mệt mỏi ! Liệu tình yêu có đủ sức để vượt qua mọi giới hạn từ lý trí. Khi chấp nhận yêu một cậu trai thua tuổi, tức là phải chấp nhận phải chín chắn hơn, liệu một đứa con gái mạnh mẽ và lạnh lùng như tôi có đủ sức mag giữ mãi hiện trạng như vậy, hay cũng có lúc mệt nhoài chỉ muốn vỡ òa trong lòng một người đàn ông để được họ vuốt ve mái tóc, để được thủ thỉ bên tai những câu nói thân thương " Vai anh này, hãy tựa vào đi, mệt rồi thì cứ nghỉ một giấc cho say, có anh đây rồi, em không cần phải mạnh mẽ nữa".
Yêu một người không dễ, chấp nhận yêu một người lại càng chẳng dễ hơn, khi chấp nhận rồi yêu được người đó hay không mới là điều khó nhất!
Theo Guu
Em đã đặt cược tất cả vào một con lừa Người đàn ông đi đến chiếc ghế bành, một tay cầm cốc rượu. Anh đưa tay kia lấy tờ báo thì trông thấy tờ báo có chiếc phong bì. Rất ngạc nhiên, anh đọc thấy: "gửi chồng em". Một người vợ mà lại gửi thư cho chồng, kể cũng là chuyện mới mẻ. Nếu cô ấy muốn nói điều gì với chồng tại...