Em có nên buông thả?
Những bộ óc từng trải và ưa xét đoán bỗng chốc ngây thơ, những trái tim bụi phủ tưởng đã yên vị sau mấy chục năm giờ lại rung lên loạn xị, khiến họ phải thay đổi ý kiến về cuộc hôn nhân do chính mình dày công vun đắp.
Một “ tình yêu đích thực” lại xuất hiện và được bảo chứng bởi tuổi đời non tơ của các cô gái trẻ.
Thân chào GĐ&XH Cuối tháng!
Trước cử chỉ hào hoa và những lời nói “đánh trúng tim đen” của sếp, em đã hoàn toàn bị chinh phục. Xin hãy giúp em thoát khỏi rắc rối này bởi em đang có một gia đình yên ấm.
Năm nay em 26 tuổi, chồng em hơn em 7 tuổi. Chồng em là người đàn ông đứng đắn, không rượu chè, cờ bạc, chăm chỉ làm ăn. Anh ấy cũng là người đàn ông có trách nhiệm với gia đình và thương yêu con. Chỉ có điều anh ấy là người đứng đắn, nghiêm túc quá mức. Từ khi lấy nhau, anh ấy chưa bao giờ nói với em một lời dịu ngọt, chẳng bao giờ mua quà, tặng hoa cho em, kể cả ngày sinh nhật hay kỷ niệm ngày cưới. Nhiều đêm em khao khát được chồng ôm ấp, tâm sự, nhưng anh ấy cứ lên giường là ngủ ngon như đứa trẻ vô tư.
Một hôm em đi công tác cùng anh trưởng phòng, anh ấy bảo rằng anh ấy biết em cứ giả vờ hạnh phúc, chứ thực ra nhìn vào mắt em anh ấy thấy em có nhiều nỗi niềm. Cảm động vì được một người đàn ông trẻ, chưa vợ, đẹp trai, tài hoa, lại là sếp nói đúng “tim đen”, thế là em tâm sự chuyện gia đình cho anh ấy nghe. Anh ấy im lặng, lắng nghe em nói, với ánh mắt đầy cảm thông. Khuya hôm đó anh ấy nhắn cho em một tin nhắn “anh tiếc cho em, xinh đẹp, trẻ trung mà có người chồng vô tâm”. Rồi những ngày sau, mỗi khi gặp, anh ấy đều nhìn em với ánh mắt khao khát. Đêm nào anh ấy cũng nhắn tin, khi thì hỏi thăm, khi thì chúc ngủ ngon.
Em chưa từng được người đàn ông nào quan tâm nhiều đến như vậy, em vô cùng cảm động. Mỗi khi nghe anh ấy nói một lời khen ngợi, hay nhắn một tin, em vui cả ngày. Rồi một hôm anh trưởng phòng mời em đi ăn trưa, rồi nói thương em, yêu em, tiếc rằng em đã có chồng. Anh ấy cũng bảo giá em sống “bớt nghiêm túc” một chút, em sẽ không khổ sở như bây giờ. Mặt em nóng bừng, lòng thấy vui và sợ…
Từ hôm đó em nghĩ về mối tình này nhiều hơn. Anh ấy nhắn tin, chat với em cũng bạo dạn hơn. Anh ấy hỏi em có được thỏa mãn với chồng không? Thấy em không trả lời, anh ấy nhắn tiếp rằng “chắc lão ấy ngủ rồi. Lão ấy ngu quá, có vợ xinh đẹp mà không biết chăm sóc, chiều chuộng. Giá anh ở bên em, anh sẽ làm em hạnh phúc!!!”. Anh ấy khuyên em nên sống vì mình một chút, cho phép mình buông thả cảm xúc, sẽ thấy rằng cuộc sống không buồn tẻ.
Giờ đây em sợ chính em, bởi em hay nghĩ về anh ấy, kể cả trong giấc ngủ. Khi vợ chồng yêu nhau, em tưởng tượng đó là anh ấy. Em cảm thấy ghen tuông khi anh ấy có các cô gái đứng gần. Em giận anh ấy khi anh ấy cười vui với người phụ nữ khác. Em đã có ý nghĩ phiêu lưu, xa hơn những gì đang có, nhưng em cũng sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống gia đình. Hãy giúp em thoát khỏi tình trạng này.
Bùi Hồng Nhung (Hà Đông – Hà Nội)
Bạn Hồng Nhung thân mến!
Không ít người phụ nữ ao ước có được người chồng đứng đắn, có trách nhiệm với vợ con, chăm chỉ làm ăn như chồng bạn. Điểm yếu của anh ấy, cũng là của nhiều người đàn ông là không hiểu tâm lý phụ nữ. Họ quên rằng tình cảm vợ chồng phải được nuôi dưỡng thường xuyên, ngoài chuyện cơm áo gạo tiền, còn là những lời nói dịu ngọt, cử chỉ ân cần, thái độ say mê. Tuy nhiên, những người vợ khôn ngoan sẽ coi trọng sự thật thà, chân thành, tinh thần trách nhiệm của người chồng. Họ cũng hiểu rằng những anh chồng khéo ăn nói, biết làm đẹp lòng phụ nữ đôi khi cũng dùng cái khéo léo đó để chinh phục người phụ nữ khác!
Bạn giống một người ngày ngày ăn cơm, mãi cũng thấy chán, mặc dù cơm là nhất rồi. Rồi có lúc thấy “nhạt miệng”, nhìn thấy quán phở thơm phức, muốn vào ăn một bát cho đỡ thèm, nhưng lại sợ ăn phở thành quen, sinh hư, về nhà không ăn cơm được nữa. Cũng có người sống vô tâm, không suy nghĩ chín chắn, liều vào ăn bát phở, sau đó nhận ra rằng không thể ăn phở mãi, bởi tốn tiền.
Anh trưởng phòng trẻ tuổi, chưa vợ con của bạn chính là “món phở” bạn đang tưởng thơm ngon. Nhưng xét kỹ sẽ thấy anh ta là người láu cá, nắm bắt tâm lý phụ nữ rất tốt, đánh đúng vào điểm người phụ nữ có chồng khao khát, đó là những lời dịu ngọt, sự quan tâm nho nhỏ. Những tin nhắn kêu buồn, những lời nói ỡm ờ về việc bạn phải biết sống “bớt nghiêm túc” thực ra là đang dẫn dụ bạn tới chỗ trở thành bồ nhí của anh ấy, cho anh ấy được nến trải cảm giác được quan hệ tình dục với một phụ nữ chán chồng. Anh ấy sẽ chẳng xin bạn bỏ chồng để lấy anh ấy (bởi anh ấy không cần người vợ như bạn). Anh ấy chỉ muốn đưa bạn lạc vào vườn chơi, đến lúc bạn sẽ hoa mắt, chóng mặt vì sự mới mẻ, lạ lẫm của khu vườn đó, rồi không ra được nữa. Lúc đó, bạn sẽ đồng lõa với anh ấy, chấp nhận thỉnh thoảng hẹn hò với anh ấy. Bạn biết mối quan hệ không thể tiến lên, bạn sợ chồng biết mối quan hệ ngoài luồng…
Dừng lại hay bước tiếp hoàn toàn phụ thuộc vào bạn chứ không phải người đàn ông trẻ đang muốn gần gũi hơn với bạn. Trong việc gây dựng mối quan hệ với bạn, anh ta có thể được điều này, điều khác, chứ không mất mát gì, nên không chủ động rút lui. Nếu bạn không muốn đi tiếp, phải chủ động dừng, bắt đầu từ việc không đáp lại tin nhắn, không hào hứng với vài lời vu vơ, không nhận lời đi ăn riêng hai người và nghiêm khắc với những lời gạ gẫm “thử cảm xúc”.
Bên cạnh đó, bạn phải dành thời gian nhiều hơn cho gia đình, suy nghĩ thấu đáo, nhận ra những đức tính tốt đẹp của chồng, điều gì mình muốn mà chồng chưa đáp ứng, hãy tâm sự để anh ấy hiểu và điều chỉnh dần dần. Cuộc sống gia đình vui vẻ hay không phụ thuộc nhiều vào sự khéo léo của người vợ. Hãy dành vai trò “nội tướng” để mang lại hạnh phúc cho chồng, con và cho chính bản thân mình bạn nhé!
Chuyên gia tư vấn tâm lý
Hoàng Tú Trân
Vợ cũ là oan gia (Phần 14)
Cô ta luôn giữ cái vẻ cao cao tại thượng đó, lúc nào cũng không chịu cúi đầu. Ngày trước khi ly hôn, anh còn nghĩ cô sẽ giống với những người con gái khác, sẽ chạy theo anh níu kéo. Nhưng cuối cùng cô ấy chỉ im lặng, không một giọt nước mắt nào nữa.
Hiệp nhìn căn hộ nhỏ nhắn, ngăn nắp của Hồng Nhung. Nó chỉ rộng khoảng bốn mươi lăm mét vuông nhưng đầy đủ tiện nghi và trông cũng không chật hẹp lắm. Trong nhà tràn ngập hương vỏ cam, chắc là mùi từ chiếc đèn khuếch tán tinh dầu. Bà mẹ vợ cũ lấm la lấm lét nhìn anh như thể anh chuẩn bị giết bà. Hiệp chắc chắn bà ta đã gọi điện cho Hồng Nhung và gọi cô ta về, vì anh vừa mới nói với bà nếu hôm nay anh không gặp được cô anh sẽ ở lại chờ.
Bà mẹ vợ cũ mang đĩa hoa quả đã được gọt cẩn thận đặt trước mặt anh, cười niềm nở:
- Lâu quá rồi không gặp, con khác trước nhiều quá.
- Vâng, cũng hai năm rồi ạ.
Các xưng hô có lẽ nên thay đổi đi thôi. Hiệp nghĩ. Dù sao thì giữa anh và con gái bà cũng chẳng còn ràng buộc gì nữa.
- Mẹ nghe nói con mới mở công ty, công việc làm ăn thế nào?
- Cũng tốt ạ.
Video đang HOT
- Chậc. Mẹ cũng mừng thay cho con. Đàn ông có chí thì làm cái gì cũng nên.
- Vâng.
- Mẹ vừa gọi điện cho Hồng Nhung rồi, nó sẽ về ngay thôi nên con đợi một lúc nhé.
Hiệp lại vâng dạ gật đầu. Anh đứng dậy, đi loanh quanh trong nhà như để nhìn ngắm. Cô ấy không có quá nhiều vật dụng nên không gian trông thoáng đãng và rất rộng rãi.
- Sáng nay con Nhung nó sốt, mẹ mà không lên kịp chắc chết ở trong nhà rồi. - Mẹ vợ cũ thở dài khiến anh não lòng theo - Con bé nó cố chấp từ xa xưa thì con cũng biết rồi đấy, nó ốm sốt mà nhất định không gọi ai chăm sóc. Không đồ ăn, không thuốc thang, dại hết cả phần của thiên hạ.
- Bác gái! - Hiệp quay lại gọi, cách xưng hô này của anh khiến bà phải khựng lại vài giây - Bác trai dạo này thế nào ạ?
- À à... khoẻ, khoẻ lắm. Thế còn bố con à không, bố cháu thì sao?
- Dạ vẫn khoẻ lắm. Hằng ngày ngủ dậy ăn sáng, ra xóm đánh cờ, đi chơi, câu cá, uống trà với mấy ông bạn cùng xóm cũng hết ngày dài rồi.
- Phải tìm ai đó cho ông ấy đi, sau này đau ốm còn tiện mà chăm sóc.
- Cái này bác không phải lo đâu ạ, cháu tự biết cách mà.
Việc một người luôn dùng suy nghĩ của họ để áp đặt lên cách làm của người khác không phải là một vấn đề xa lạ gì. Ngày trước khi anh chưa có được thành công như hiện tại, thì hết người này đến người kia bảo anh phải làm ở đây, lương tháng được như thế này mới là ổn định. Lúc đó Hồng Nhung còn bảo anh không biết nhìn xa trông rộng. Đến bây giờ anh đã tiến một bước dài, thì họ lại tiếp tục đặt ra những chỉ tiêu khác nữa. Hiệp nhận ra mình chúa ghét làm những chuyện đó.
Lúc đó Hồng Nhung còn bảo anh không biết nhìn xa trông rộng. Đến bây giờ anh đã tiến một bước dài, thì họ lại tiếp tục đặt ra những chỉ tiêu khác. (Ảnh minh hoạ)
Ở bên ngoài có tiếng mở cửa, Hồng Nhung chạy vội vào trong nhà, nhìn quanh dáo dác. Cuối cùng mắt họ chạm nhau, bà mẹ cảm thấy có gì đó không ổn trong ánh nhìn của hai người.
Hồng Nhung hùng hổ đi đến kéo tay Hiệp:
- Có gì ra ngoài nói, mau lên.
Mẹ giữ cô lại:
- Kìa, sao phải bắt nó ra ngoài.
- Mẹ, mẹ không hiểu gì cả đâu. Để bọn con tự giải quyết.
Hiệp nói:
- Cô thấy hổ thẹn gì à mà không thể nói được trước mặt mẹ mình?
Hồng Nhung thở dài:
- Anh định làm gì? Anh muốn gì ở tôi nữa? Anh bảo tôi làm gì tôi đã làm. Anh muốn huỷ hợp đồng với tôi tôi cũng đã huỷ. Rốt cuộc thì tôi phải làm sao thì anh mới chịu buông tha cho tôi?
Hiệp cười nhạt:
- Đây là tất cả âm mưu mà cô đã dựng lên, không phải à?
- Âm mưu? Tôi chẳng hiểu anh đang nói cái khỉ gì hết.
- Chính cô đã dựng chuyện Mỹ ngoại tình, sau đó cô hại Mỹ phải vào viện đúng không?
Ha, Hồng Nhung không tin được vào tai mình nữa. Giống như một quả bóng bị người ta đá từ chỗ này sang chỗ kia vậy. Câu chuyện này từ đâu mà ra? Sao cuối cùng kẻ đứng đằng sau tất cả mọi chuyện lại là cô kia chứ? Anh ta đã dùng logic nào suy luận ra điều đó vậy?
Hồng Nhung chợt nhận ra vụ ẩu đả sáng nay với Mỹ, nhưng chính cô ta đã tự tìm đến cô. Cô còn chưa tính sổ với cô ta một cái tát thì thôi, anh lại chạy đến đây mà đổ hết mọi tội lỗi sang cô.
- Vậy ai là người đã đưa cho anh những bức ảnh đó hả?
- Cô tưởng rằng tôi là thằng ngu nhà quê chắc? Mấy cái đó có thể photoshop được.
- Rồi tôi có cần anh phải tin không? Tôi đã nói anh đừng tin rồi mắc công mang tiếng tôi ra.
- Cô cố tình làm như thế để tôi nghi ngờ.
Hết cách rồi, anh ta khiến cô thật sự không còn lời nào để đối đáp lại nữa. Bởi ngay từ đâu hai người đã nghĩ sang hai hướng khác nhau. Anh ta thì chỉ chăm chăm đổ tội cho cô, còn cô thì chỉ biết đổ tội sang cho anh. Câu chuyện này ngay từ đầu vốn đã không có hồi kết.
Hồng Nhung phẩy tay:
- Thôi được rồi, làm ơn ra khỏi nhà tôi đi. Tôi nhìn anh là tôi thấy mệt. Anh cứ giữ cái suy nghĩ tôi đã hại anh đi, nhưng cũng nên suy nghĩ xem tôi làm thế để làm gì.
- Để hả hê, để tôi đau khổ.
- Được rồi, làm ơn ra khỏi đây.
Hiệp giữ tay Hồng Nhung, anh ta nhìn thẳng vào mắt cô:
- Cô tưởng mọi chuyện sẽ dừng ở đây sao?
- Cái gì nữa?
- Cô phải đi xin lỗi Mỹ. Nói với cô ấy là cô đã vu oan giá hoạ cho cô ấy.
Hồng Nhung trợn mắt, há mồm. Lại một người nữa bị mắc tâm thần phân liệt. Cô muốn khẳng định lại cho cả thế giới này biết cô rất bình thường và cô cần một cuộc sống bình thường. Tại sao cô phải đi vu oan giá hoạ cho người khác để rồi phải đi xin lỗi họ mà không được lợi lộc gì? Nếu như cô làm điều đó, cô sẽ xây dựng một kế hoạch bài bản và độc ác, chứ đâu có suy nghĩ mất não như họ.
- Hiệp này. - Hồng Nhung đang nói chuyện rất nghiêm túc với anh - Tôi thấy anh đúng là bị Mỹ làm cho đầu óc ngu muội cả đi rồi.
- Cái gì cơ?
- Tốt nhất bây giờ tôi đồng ý theo anh đến bệnh viện, tôi đồng ý đối chất với cô ta. Lúc đó thì mới kết luận ai đúng ai sai.
- Thế cô đang nghĩ tôi đổ tội cho cô sao?
- Lạy Chúa là cuối cùng anh cũng bắt đầu hiểu ra được rồi đấy.
- Cô...
- Không nói nhiều, đi nào. Tôi bị các người làm cho phát sốt đây.
Mẹ lo lắng hỏi:
- Sao thế con?
Hồng Nhung quàng lại cái khăn vào cổ dù cho thời trang đó khá quái dị vào cái mùa nóng nực này. Cô từ tốn đáp:
- Không có gì đâu mẹ, con gái mẹ từ xưa đến nay sống không thẹn với lòng. Mẹ ở nhà ngủ trước đi.
Nếu như cô làm điều đó, cô sẽ xây dựng một kế hoạch bài bản và độc ác, chứ đâu có suy nghĩ mất não như họ. (Ảnh minh hoạ)
Hồng Nhung lại lần nữa phải vào ngồi cái xe của Hiệp, cô đã từng nghĩ đời này không bao giờ phải bước chân vào đây nữa rồi. Lần này cô tự biết ngồi ghế sau. Hiệp để ý thấy hành động đó của cô, anh không nói gì mà chỉ nhếch môi cười.
Cô ta luôn giữ cái vẻ cao cao tại thượng đó, lúc nào cũng không chịu cúi đầu. Ngày trước khi ly hôn, anh còn nghĩ cô sẽ giống với những người con gái khác, sẽ chạy theo anh níu kéo. Nhưng cuối cùng cô ấy chỉ im lặng, không một giọt nước mắt nào nữa. Anh đã nghi ngờ tình cảm của cô dành cho anh. Nếu yêu anh, cô sẽ không đời nào dửng dưng đến vậy.
Đèn đường hắt vào trong xe những ánh sáng mờ nhạt. Dù đang mệt sắp chết nhưng Hồng Nhung vẫn cố gắng nốt chặng cuối này. Ngày mai chắc cô sẽ phải tính đến chuyện nghỉ phép thôi. Cô có mười ngày phép, ít khi phải sử dụng đến. Mẹ vẫn bảo cô làm việc quên cả quyền lợi, giờ nghĩ lại cũng thấy đúng. Nếu không có trận ốm này, chắc cô cũng chẳng dùng đến mấy ngày phép đó làm gì.
Mất khoảng nửa tiếng để tới được chỗ Mỹ, cô ta đang ngồi xem phim và ăn nho rất nhàn hạ. Vừa xem còn vừa cười như thể đang rất thoả mãn. Vẫn biết hưởng thụ như vậy xem ra không gặp biến cố nào quá lớn về tâm lý.
Ấy thế mà khi Hồng Nhung và Hiệp vừa vào phòng thì cô ta đã ra vẻ yếu đuối. Mỹ phụng phịu giang tay ra hòng mong Hiệp phải ôm mình. Hiệp tuy không muốn đáp ứng nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, anh đi tới gần nắm nhẹ tay của cô.
- Anh đi đâu vậy?
Mỹ liếc nhìn Hồng Nhung.
- Sao cô ta lại ở đây? Cô ấy khiến em sợ.
Hồng Nhung hắt ra một tiếng cười. Trời đất ơi, đúng là cáo chín đuôi. Cô ta có chết một mạng thì vẫn còn đến tám cái mạng nữa. Sự xảo trá của cô ta đúng và vô biên như vậy. Nhớ lại cảnh cô ta đánh mình mà Hồng Nhung chỉ muốn xông ra đáp trả lại, trông cô ta lúc đó muốn người ta phải sợ mình chết khiếp chứ đâu có yếu đuối như lúc này.
- Cô thấy chưa? Mỹ bị cô làm cho sang chấn tâm lý. Bác sĩ đã nói như vậy đấy.
Hồng Nhung lườm Hiệp một cái. Cô còn nghĩ anh ta thông minh thế nào, cuối cùng vẫn ngu vì đàn bà.
- Mỹ, sao cô phải nói dối? Sao cô không nói với Hiệp ngày hôm ấy trong nhà hàng sushi cô đã ôm hôn cậu bạn đó? Rồi khi cô mượn điện thoại của tôi, cô đã gọi cho cậu ta và nói thân mật như thế nào?
Mỹ hoảng hốt, cô ta mếu máo bấu chặt vào Hiệp như người đang bị dìm xuống nước:
- Không, không, em không làm thế. Cô ta nói dối.
Bàn tay bị băng bó của cô ta vì diễn hoảng loạng quá mức, nhập tâm thế nào lại đập mạnh xuống bàn kêu cái cộp. Mỹ đau đớn hét lên một tiếng.
Ngay lập tức bác sĩ như được bố trí đứng ngay bên ngoài cửa chạy vào. Họ xô Hồng Nhung ra, nói như Mỹ đang hấp hối sắp chết.
- Gọi trưởng khoa gọi trưởng khoa.
Hiệp cau mày nhìn Hồng Nhung, hai răng anh nghiến chặt vào với nhau như để kìm cơn phẫn nộ. Hồng Nhung thì cũng mệt quá rồi, trong lúc đó, cô không còn cách nào khác là mở cửa bỏ đi.
Cô chấp nhận chịu thua, bởi cô không muốn kéo dài cái chuyện nhảm nhí này nữa.
- Đứng lại.
Ai ngờ Hiệp vẫn không chịu kết cuộc đó, anh ta từ trước đến này đều háo thắng như vậy. Anh đuổi theo chặn đường cô.
- Cô đang trốn tội có phải không? Đáng ra ngay từ đầu tôi không nên tin cô.
Theo Eva
Tâm sự đắng chát của bà mẹ đơn thân quyết thành gái gọi cao cấp để đổi lấy giàu sang Từng là bà mẹ đơn thân với cuộc sống tuy vất vả nhưng an toàn, cô gái trẻ lại mơ ước thành gái gọi cao cấp để được giàu sang và kết cục cô nhận được thật thảm hại. Bà mẹ đơn thân đã trở thành gái gọi cao cấp để đổi lấy sự giàu có và nổi tiếng, tuy nhiên cuộc sống...