Em “có H”, anh có dám ân ái với em không?
Quen Hoa trong 1 lần đi khảo sát thị trường, tôi đã ấn tượng với cô lễ tân khách sạn này rồi. Hoa xinh, duyên dáng và có giọng nói truyền cảm khiến bất cứ chàng trai nào cũng xiêu lòng khi ở gần em.Chính vì lý do đấy tôi quyết tâm tán bằng được Hoa thì thôi, để Hoa tuột khỏi tay tôi là điều tôi thấy xấu hổ ghê gớm.
Mất khá nhiều thời gian cưa cẩm, cuối cùng Hoa cũng nhận lời làm bạn gái tôi. Yêu được Hoa tôi sướng lắm, hễ đi đâu tôi cũng đưa Hoa đi cùng để khoe và hãnh diện với bọn bạn. Được mọi người khen có người yêu xinh và xin bí quyết tán gái tôi tự hào vô cùng. Thế này thì công sức tôi bỏ ra tán Hoa cũng đáng thôi.
Yêu nhau tôi cưng nựng và chiều Hoa hết cỡ. Em muốn gì tôi cũng chiều, chẳng bao giờ tôi làm Hoa phật lòng hay buồn. Bởi vì với tôi, yêu là phải làm cho nửa kia của mình hạnh phúc. Nhưng đến 1 ngày đi chơi riêng cùng mấy thằng bạn nó rỉ tai hỏi tôi đã sơ múi được Hoa chưa, tôi mới giật mình ngỡ ngàng. Yêu nhau gần nửa năm tôi chưa làm gì em ngoài cái nắm tay, ôm hôn thôi. Có lẽ nào tôi là thằng ngu nên mới giữ cho người yêu xinh đẹp của mình như vậy?
Bị bọn bạn kinh thường, cười chê tôi uất lắm. Tối hôm sau đi chơi với Hoa, tôi không ngần ngại rủ Hoa vào nhà nghỉ để vui vẻ, ai ngờ em lại gật đầu đồng ý mới sợ chứ? Hóa ra em cũng muốn làm chuyện này thì lâu rồi, nhưng tôi không mở lời nên Hoa không dám chủ động. – Tôi đoán thế.
Nắm tay Hoa lên nhà nghỉ, tôi không quên cầm theo mấy chiếc bao cao su vừa mua ở hiệu thuốc. Đóng sầm cửa lại, tôi hí hửng cởi áo và tiến lại ôm hôn em theo kiểu mà mấy thằng bạn dạy. Vừa chạm tay cởi chiếc áo ngực của em ra để tiện làm “chuyện ấy” thì Hoa giữ tay tôi cười thật tươi và hồn nhiên bảo 1 câu khiến tôi choáng váng cả đầu óc và từ bỏ luôn ý định đen tối với em.
- Em bị nhiễm HIV, anh có dám ân ái với em không?
- Hả??? Em bị nhiễm HIV, em đang đùa anh phải không? Em không thể bị bệnh xã hội như thế được.
Video đang HOT
- Em có muốn đâu anh, nhưng không may em bị dính sau lần qua lại với anh người yêu cũ. Thôi, anh làm tới đi. Em nóng hết cả người rồi đây này.
- Thôi, anh nghĩ chúng ta nên đi về khuya muộn rồi. Chuyện này để hôm khác đi, hôm nay anh hết hứng rồi.
- Anh sợ lây bệnh à. Thế mà anh luôn miệng kêu sẽ yêu em hết mình, và không bao giờ từ bỏ em dù cho em có khuyết điểm gì cơ mà.
- Anh xin lỗi, anh còn trẻ, tương lai anh còn dài anh không thể hủy hoại mình vào 1 giờ sung sướng với em được.
Thôi, anh làm tới đi. Em nóng hết cả người rồi đây này (ảnh minh họa)
Tôi mặc vội quần áo, xách dép chạy thẳng xuống và lấy xe về nhà luôn. Về đến nhà tôi vẫn chưa hết sợ vì câu nói của bạn gái. Lẽ nào chuyện đó là thật, câu nói đó là cảnh báo tôi. Thôi, dù dì cũng may là chưa dính không thì tôi ân hận cả đời mất. Giờ có lẽ tôi nên cắt đứt liên lạc với Hoa, người nhiễm HIV tốt nhất không dây dưa qua lại.
Chính thức chia tay Hoa, tôi không liên lạc và tìm gặp em mặc dù có chút gì đó tiếc nuối. Hoa đẹp như thế mà lại bị nhiễm HIV, thật là…
8 tháng sau gặp lại Hoa trong đám cưới của đứa bạn, tôi sốc khi em khoác tay người đàn ông lạ tiến đến chỗ tôi chào hỏi:
- Anh lấy vợ chưa? Đây là chồng em, bọn em cũng vừa mới kết hôn thôi. Anh ấy tuyệt lắm.
- Không phải em bị… sao ? Sao em lại có thể vô tư lấy chồng như thế được.
- À, chuyện đó á. Chỉ là câu nói đùa, em thử lòng anh thôi. Ai ngờ anh ham sống sợ chết vứt bỏ tình yêu của mình như vậy. Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh đã chia tay em, để em tìm được 1 người chồng tốt và dám hi sinh vì em chứ không như anh.
Nhìn Hoa nắm chặt tay người đàn ông đó vui cười tôi lại thấy tim mình đau đớn vô cùng. Hóa ra lần vào nhà nghỉ đó Hoa chỉ nói đùa, thử tình yêu của tôi thôi, vậy mà tôi lại hành động như thế. Giờ em làm vợ người khác tôi mới thấy hối tiếc và trách bản thân mình bao nhiêu.
Theo WTT
Tôi hại đời người khác sau khi là nạn nhân của ấu dâm
Giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy kinh sợ chính bản thân mình. Tôi không khóc vì thương mình, chỉ cảm thấy buồn nôn.
Chào chị Nhung trong bài viết "Luôn để dao bên cạnh khi ngủ vì bị xâm hại tình dục nhiều lần". Khi đang học cấp một, tôi từng là nạn nhân của những kẻ đồi bại ấy và cũng chính là người từng làm chuyện đó với đứa con nít nhỏ hơn tôi một tuổi. Những chuyện này tôi chưa bao giờ kể cho ai, cũng cố gắng quên nó đi, không cho phép nó được khơi mào lần nữa. Tôi quyết định viết bài này khi đọc được tâm sự của chị cùng với những bình luận vô cảm của mọi người cho rằng những nạn nhân của xâm hại tình dục đều có lỗi.
Điều tệ hại nhất với tôi xảy ra lúc tôi học lớp 3, thời mà tụi bạn vẫn mải mê chơi búp bê, đồ hàng thì tôi đã sớm được biết cảm giác làm người lớn như thế nào. Người đầu tiên làm chuyện đó với tôi là hai anh con dì ruột. Chuyện này lặp đi lặp lại trong quãng thời gian khá dài, kết thúc vào năm tôi học lớp 4. Đáng sợ hơn, tôi chẳng biết như thế nào là tủi nhục, cũng chẳng biết kinh sợ, chẳng biết gì cả, một chút cũng không. Với tôi lúc đó chỉ là "tình thương, tình cảm anh em", đơn giản có vậy thôi. Cũng vì mặc định đó là hành động thương yêu đơn thuần, tôi đã làm chuyện ấy với cô bé nhỏ hơn mình một tuổi, là quan hệ đồng tính, điều mà mãi sau này khi lên cấp 3 tôi mới biết.
Sau đó rất nhiều người đã đụng vào người tôi, ít có nhiều cũng có, cái họ đổi cho tuổi thơ của tôi chỉ là những viên kẹo bé tí mà thôi. Hồi đấy ở quê, miếng ăn còn khó kiếm, có được chút kẹo thôi đã vui suốt cả ngày rồi, thế là cứ tiếp tục chuỗi ngày tôi bị lợi dụng. Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy kinh sợ chính bản thân mình. Tôi không khóc vì thương mình, chỉ cảm thấy buồn nôn. Chắc nhiều người thắc mắc ba mẹ ở đâu trong khi tôi bị lợi dụng suốt quãng thời gian dài như vậy? Ba bận đánh bài và đánh mẹ. Còn mẹ bận chạy cơm từng bữa lo cho 4 anh đang học đại học và cấp 3. Suốt một thời gian dài như vậy không ai phát hiện điều gì khác lạ từ tôi, tôi cũng quen với cảm giác đó.
Mọi chuyện thực sự chấm dứt khi tôi học lớp 6. Vẫn ở cái xóm cũ nghèo nàn ấy thôi nhưng ít nhất tôi được quan tâm chút xíu vì bệnh tật. Bệnh hen suyễn và bệnh tim bắt đầu giày vò tôi từ đấy đến tận giờ nhưng tôi phải cảm ơn nó nhiều hơn mới phải. Ba mẹ trách móc sao đời họ khổ thế, sao lại có tôi, sao bao nhiêu bệnh tật cứ đổ lên người tôi? Bệnh viện lúc đấy giống như nhà của tôi vậy, ở viện còn nhiều hơn ở nhà, cũng không ít lần chứng kiến cả trăm người tự tử, tôi nghĩ đứa đáng chết nhất là mình mới phải. Nếu tôi chết ba mẹ sẽ đỡ đi gánh nặng, sẽ chẳng có ai tìm tôi để giày vò, sẽ đỡ sợ khi vô tình gặp mặt đứa con gái đã bị tôi xâm hại lúc nhỏ. Tôi chết đi có lẽ sẽ được cuộc sống khác vui hơn nhiều.
Giờ khi đang là sinh viên trường Y, tương lai gần sẽ trở thành bác sĩ, tôi biết ơn vì ngày đấy ông trời không để tôi chết. Chị Nhung ạ, những thứ ám ảnh đó không phải chỉ tìm đến mình chị đâu mà còn có tôi và còn cả tá người mắc phải. Giờ không phải lúc để chị quỵ lụy với những việc đã rồi. Chị cứ sống mãi trong sự khổ sở ấy thì người đáng trách nhất chính là chị chứ chẳng phải những người khốn nạn năm xưa đâu. Chị chỉ có một cuộc đời duy nhất để sống thôi, cuộc đời có nhiều nỗi buồn và không ít những niềm đau. Nhưng sau tất cả, ta phải lựa chọn thái độ của mình trước những đau khổ đó. Vui hay buồn, sầu khổ hay lạc quan sống tiếp đều chỉ có chị mới lựa chọn được. Nếu cảm thấy chưa thoải mái, hãy thử đến bệnh viện Nhi hay những trung tâm bảo trợ trẻ em, cùng khóc với nỗi đau và cùng cười với những niềm vui nhỏ bé của các bạn nhỏ, đó mới là liều thuốc tốt nhất dành cho chị lúc này. Đến một lúc nào đấy giữa cuộc đời cơ bản là buồn kia, chúng ta chỉ biết mỉm cười và an yên trước mọi biến chuyển của cuộc sống mà thôi. Lo sợ làm gì chị nhỉ, cứ an nhiên mà sống thôi.
Theo VNE
Tìm đến với người yêu cũ khi chồng đi công tác Hơn một năm trước chồng tôi nhận lịch về Điện Biên công tác 1 năm, dù rất yêu chồng, thương chồng, không muốn rời xa chồng nửa bước nhưng vì công việc nên vợ chồng tôi đành phải sống cảnh chông đây, vợ đó. Hai vợ chồng sống cách xa nhau đến "nửa vòng trái đất" nên để có thể gặp nhau là...