Em có đủ can đảm để bất chấp yêu một người dù khó khăn không, cô gái?
Xem tuổi vợ chồng – cái thứ chướng ngại phi lý nhất của tình yêu. Kể như có biết chắc rằng sau này mình sẽ khổ dẫu có nai lưng phấn đấu… liệu, em có đủ can đảm lấy anh không?
Hôm nay có người bảo em rằng: ” Chúng mày lấy nhau về thì tuyệt mệnh đấy con ạ”. Em chợt rùng mình.
Em sợ.
Em sợ nhiều thứ lắm. Sợ chúng mình không thể cùng nhau đi hết được đoạn đường tươi đẹp mà mình từng tưởng tượng. Sợ những ngày tháng úa tàn trong đau thương cô độc đến lạnh người. Sợ khi tưởng tượng đến những tháng ngày em héo mòn mà sống không còn anh..
Em hèn nhát lắm.
Vì em là con gái. Vì em là người thực dụng. Em ước đủ mạnh mẽ như người ta, đủ sự bao dung như người ta, đủ sức cam chịu như người ta. Nhưng em lại chỉ là cô gái yếu đuối tự ti và luôn lo lắng về tương lai của mình. Em từng nghĩ mình sẽ lấy một người tài giỏi hay giàu có. Vì lòng tham của em to lớn quá, muốn lười biếng và ỷ lại tương lai mình vào một gã đàn ông và sống vô cảm trong tiền bạc. Rồi em lại nghĩ, chỉ cần có tiền, chỉ cần cuộc sống no ấm đủ đầy thì sớm tối bên nhau em sẽ có thể yêu người ta được. Rồi..em gặp anh.
Em đã yêu anh nhiều đến thế.
Video đang HOT
Đến độ em không màng đến tiền bạc hay địa vị. Em chỉ giữ một quyết tâm sôi nổi về sự phấn đấu trong tương lai. Vì em đã chọn một người yêu em. Và em đã chắc chắn rằng người ấy sẽ cố gắng vì em. Em không tin người ta có thể bần hàn nếu có sự cố gắng anh ạ. Rồi người ta cũng nói, số phận rồi, thì tai bay vạ gió, rằng chúng mình không chỉ sống bằng tình yêu và sự cố gắng được đâu anh. Họ nói không hợp tuổi thì khổ hạnh. Họ nói cuộc đời con người cái số phu thê nó sẽ an bài hậu vận. Còn em..em sợ…
Em đã trao anh hết tình yêu của mình vào những khoảnh khắc nồng nàn nhất. Em đã yêu không hề giữ lại cho mình một sự cảnh giác nào. Em lỡ yêu bằng cả trái tim và tâm hồn mình rồi, anh ơi. Em bối rối và đau khổ khi nghĩ về khoảnh khắc bước qua anh đi tìm một số phận an nhàn. Liệu, làm sao mà em làm nổi?..
Cuộc đời là thế.. Tình yêu là thế..
Chỉ trách rằng, em không đủ bản lĩnh để yêu anh không quản ngại khó khăn..
Em đã lo lắng về số phận. Em đã thực dụng và ích kỉ. Bởi vậy, nên em đau khổ vì yêu anh.
Một cô gái muốn bình yên..phải gạt khỏi toan tính tự trong lòng..anh nhỉ.
Em yêu anh.
St
Có loại tình cảm là yêu nhưng không thể nói ra, thương nhưng phải giấu kín...
Tình đơn phương, xét cho cùng chỉ là một cung bậc rất khác của tình yêu. Nếu ta luôn mặc định tình yêu trọn vẹn là tình yêu có cho đi và nhận lại, là khi ta yêu một người, và người đó cũng đáp lại tình cảm.
Của ta bằng một trái tim chân thành, thì tình đơn phương lại là một loại tình yêu đầy khiếm khuyết. Con người ta vẫn vì thứ tình yêu đầy khiếm khuyết đó, mà vui, mà buồn...
Người ta nói, yêu đơn phương là thứ tình yêu ngu ngốc nhất trên thế gian này. Yêu nhưng không thể nói ra, thương nhưng lại phải giấu kín, như thế liệu có thể gọi là tình yêu...? Thầm lặng dõi theo một người từ xa, thầm lặng nhớ nhung, lo lắng cho người ta, rồi lại thầm lặng khóc một mình. Yêu mà phải đau đớn như thế, thì sao phải chọn yêu...?
Nhưng, tình đơn phương vẫn mang một ý nghĩa riêng của nó, ít nhất là với kẻ đang ngu ngốc ôm nó trong lòng. Ai mà chẳng muốn được một lần nói hết lòng mình, được bày tỏ tấm chân tình với người ngày đêm mình hằng mong nhớ. Ai lại không mong được tự mình nói lên tiếng yêu, và chờ đợi sự hồi đáp từ đối phương, có thể là câu trả lời khiến mình vỡ òa trong hạnh phúc, nhưng cũng có thể là lời từ chối khiến trái tim mình nhói đau...
Nhưng, khi kẻ ngu khờ đang ôm trọn mối tình đơn phương với một người, mà người ấy đang hạnh phúc bên một ai đó khác, thì họ đành rằng cứ mãi ngu khờ, tự vui tự buồn với chính mối tình đơn phương không có cái kết cục hạnh phúc ấy...
Tôi yêu anh ấy, một mối tình đơn phương lặng lẽ... Anh ấy là một người bạn, một người anh, một người yêu hoàn hảo theo đúng tiêu chuẩn của tôi. Nhưng có lẽ, anh ấy sẽ không bao giờ trở thành người yêu của tôi. Giữa chúng tôi, chỉ là một thứ tình bạn, hoặc giả có thứ tình cảm đặc biệt nào, thì có lẽ cũng chỉ xuất phát từ phía tôi, lặng lẽ và đơn độc.
Anh đã có người yêu, một cô gái trạc tuổi anh, xinh xắn đáng yêu, và có lẽ cô ấy cũng yêu anh nhiều như tình yêu anh dành cho cô ấy. Anh luôn lo lắng cho cô ấy, luôn cố gắng để cô ấy vui, để cô ấy giữ mãi nụ cười hạnh phúc trên môi. Phải, anh yêu cô ấy bằng cả trái tim mình...
Với tư cách là một người bạn, tôi luôn được nghe những câu chuyện anh kể về cô ấy, về những chuyến du lịch đầy hạnh phúc với đầy những bức ảnh kỉ niệm của hai người... Anh nhờ tôi tư vấn những món quà dành tặng cô ấy, cho những dịp thật đặc biệt, hay chỉ là vào một ngày đẹp trời, anh muốn có một điều bất ngờ dành riêng cho cô ấy. Hay những ngày cô ấy giận dỗi, giọng anh buồn thiu trong điện thoại, chia sẻ mọi thứ với tôi, và chờ đợi từ tôi những lời khuyên, để cô ấy có thể thôi dỗi hờn anh... Tôi, vẫn nhìn thấy mọi vui buồn nơi anh, cảm nhận tình yêu của anh dành cho cô gái khác, và lắng nghe anh, dù trong lòng tôi, đau, đau lắm...
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bày tỏ tình cảm với anh, thứ tình cảm đơn phương của tôi ấy. Dù rằng những câu chuyện tình yêu đầy hạnh phúc của anh, nét mặt đầy lo âu của anh dành cho một người con gái khác, vẫn luôn khiến trái tim tôi rỉ máu từng ngày... Nhưng, tôi sợ rằng mình sẽ đánh mất anh mãi mãi, đánh mất một người bạn rất đặc biệt, rất đặc biệt đối với tôi. Tôi sợ rằng mình sẽ phải nhận lấy một vết thương rất đau, cho một hành động mà tôi biết chắc rằng sẽ không thể có được một kết quả viên mãn như mình vẫn hằng mong ước. Tôi sợ rằng, niềm hạnh phúc giản đơn của mối tình cảm đơn phương ấy cũng sẽ biến mất, theo bước chân anh dần rời xa tôi, mãi mãi...
Tôi vẫn ngày ngày ôm lấy mối tình đơn phương của mình, ngày ngày vẫn lặng lẽ dõi theo anh, tự mình hạnh phúc trong mối tình không trọn vẹn... Ở cạnh bên anh, và luôn cầu mong anh sẽ hạnh phúc, dù là với một cô gái khác, không phải là tôi.
Tình đơn phương, xét cho cùng cũng chỉ là một cung bậc rất khác của tình yêu. Nếu ta luôn mặc định tình yêu trọn vẹn là tình yêu có cho đi và nhận lại, là khi ta yêu một người, và người đó cũng đáp lại tình cảm của ta bằng một trái tim chân thành, thì tình đơn phương lại là một loại tình yêu đầy khiếm khuyết. Con người ta vẫn vì thứ tình yêu đầy khiếm khuyết đó, mà vui, mà buồn...
Cũng chẳng dám mong chờ ngày tình đơn phương trở thành một tình yêu vẹn tròn, chỉ là, khi đã lựa chọn cuộc tình này, tôi nghĩ, mình cũng không còn gì phải hối hận...
Hạnh phúc, đâu nhất thiết luôn phải tròn đầy. Chỉ cần, bản thân mình thấy đủ.
JYoung
Nếu đã yêu một người, nhất định phải thật kiên trì với tình yêu ấy! Chỉ là, con người thật kì lạ, họ có thể lễ phép và nhún nhường trước những người xa lạ nhưng lại không biết trân trọng người đã yêu thương mình hết mực, và thế làm tổn thương người khác, theo một cách xuẩn ngốc nhất... Một buổi chiều với những hạt mưa rơi rớt trên nền trời xám xịt, tôi ngồi nghe...