Em có dám ký đơn không ? Hãy ký nó trước khi đưa cho anh Phần 4
Tại quán coffe.
Tôi bảo:
- CV của anh T. dạo này thế nào em? Có vất vả không? Nhiều áp lực không? Chị cũng bận quá, nhiều khi về nhà không còn cả thời gian hỏi chuyện chồng nữa.
- Đợt này chỗ em cũng nhiều việc chị ạ. Khiếu nại của dân đều được chuyển qua bên em. Nhiều hôm gần 7h tối bọn em mới được về. Anh T cũng vất vả. Thuyền to thì sóng to mà chị ơi, hihi….
- Thế hả em? Nhưng có em thì chắc công việc của anh T chắc cũng sẽ trôi chảy hơn (trước thì cô này gần như là trợ lý của chồng tôi)
- Em cũng không giúp được nhiều do 2 mảng không liên quan đến nhau nhiều lắm. Cũng may xin được em H về, phòng có thêm người công việc cũng đỡ hơn
- H ấy à? Em mới lúc nãy hả?
- Mới là mới trong phòng thôi chứ ở cơ quan thì cũ rồi chị ạ.
- Em ấy làm tốt việc hả em?
- Vâng, từ hồi có H thì em cũng gần như tách ra để làm mảng khác. Em ấy có năng lực đấy, anh T xin về mà chị. Đợt đấy cũng căng thẳng vì phòng bên kia không chịu. Ơ anh T ko kể cho chị nghe à?
Chồng tôi không kể gì, nhưng tôi bảo:
- Chị cũng nghe anh kể sơ sơ… Bạn ấy có vẻ ít nói em nhỉ?
- Cũng bình thường chị ạ, chắc gặp chị lần đầu nên thế. Bạn ấy cũng nhanh nhẹn lắm. Nói 1 thì hiểu luôn 2,3. Sếp nhà chị đi công tác khoán mọi việc cho H rồi, yên tâm lắm chị đừng lo.
Đáng ra tôi không nên lo quá mức. Nếu tôi khéo léo hơn chắc mọi chuyện sẽ không thể đi quá xa hơn.
Nhưng đó là suy nghĩ của tôi hiện tại. Còn thời điểm đó, tôi đã phản ứng quá trớn và có nhiều cái thực sự lố bịch.
Cái quá trớn và lố bịch đầu tiên của tôi là đã quan tâm và tìm hiểu về H quá kỹ, quá mức cần thiết. Cũng chính vì điều này đã khiến chồng tôi nhìn tôi như một con mụ đóng vai ác, đầy dã tâm và dường như “anh không nhận ra vợ mình nữa”.
20.10, cơ quan anh tổ chức party cho các chị em trong cơ quan và mời cả “dâu” trong toàn bộ cơ quan. Rất đông. Dĩ nhiên với chồng tôi mà nói, sự hiện diện của tôi như là một thứ trang sức đẹp. Đã rất nhiều lần anh nói rằng anh rất tự hào vì có vợ đẹp, khéo ăn khéo nói như tôi. Có lẽ cũng vì thế nên mặc dù sau khi đi công tác về, vẫn còn chiến tranh lạnh nhưng anh đã chủ động làm hòa với tôi, nói chuyện với tôi về buổi party đó.
Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó. Tôi đã xin nghỉ chiều. Makeup, làm tóc, váy áo. Tôi muốn xuất hiện thật hoàn hảo giữa đồng nghiệp của anh. Phàm, tôi cũng là đàn bà, thích những cái phù du như vậy….
Nhưng nhân vật tôi muốn nhìn thấy, muốn thể hiện nhiều nhất thì đã không đến. Chồng tôi, thi thoảng lại liếc đồng hồ, lại nhìn ra cửa. Có lẽ tôi đủ tinh tế để nhận ra câu hỏi trong mắt chồng.
Đến giữa giữa buổi tiệc thì chồng tôi biến mất. Trong khi tôi mải mê nói chuyện với những người khác.
Tôi ra ngoài gọi điện. Thuê bao. Liên tục như vậy.
Lúc chúng tôi đến đây là đi bằng xe của tôi. Tôi nhớ ra là xe tôi có định vị. Tôi nhanh chóng nhìn thấy xe tôi đang nằm im trên một con phố. Tôi tới đó.
Xe tôi, chiếc xe màu đỏ đậu sát bên đường, vẫn nháy xi nhan. Chồng tôi vẫn ngồi trong đó. Tôi cũng ngồi trong taxi, đợi chờ. Tôi điện cho 1 đồng nghiệp của anh, giả vờ hỏi địa chỉ nhà H. Nó đúng là con phố mà chúng tôi đang đứng.
10p, 20p, nửa tiếng và 1h đồng hồ trôi qua. Tôi đã không kiềm chế được, định chạy lại giật tung cửa ra để hỏi chồng tôi anh đang ở đây làm gì? Nhưng đúng lúc ấy thì chiếc xe từ từ bò đi, rất chậm, rồi nhanh, nhanh dần………
Tôi trở về nhà. Nằm vật lên giường và nước mắt như mưa. Nhưng lúc anh gọi điện, tôi bình thản “Em mệt nên về nhà rồi” rồi tắt máy.
Lát sau chồng về, bảo tôi “em về mà sao không báo, đi đứng kiểu gì vậy”. Tôi cười nhạt, hỏi “Đang ăn uống anh bỏ đi đâu vậy?”
Video đang HOT
- Anh có chút việc đột xuất, 1 lúc quay lại ko thấy em.
- Việc đột xuất của anh là việc gì? Ở đâu?
Chồng tôi chăm chăm nhìn tôi, dường như để nghĩ xem vợ đã biết chuyện gì
- Em giống công an từ lúc nào vậy?
- Thường thì công an sẽ không tra hỏi nếu người bị tra hỏi không có dấu hiệu vi phạm hình sự. Anh hiểu ý em chứ?
- Không hiểu gì cả.
- Không hiểu gì cả!!!!
Chồng tôi, một con người luôn đúng lý lẽ, ngay thẳng nhưng dường như đã biến thành một con người khác. Hoặc có lẽ, con người ấy đã được anh giấu quá kín mà chừng ấy năm trời làm vợ anh tôi không nhận ra: Loanh quanh, lý do, bất cần và rất…..cùn!
Tôi bỏ vào wc, định rửa mặt thật tỉnh táo, tôi muốn giữ bình tĩnh lúc này để rõ ràng với anh, nhưng không thể.
Tôi gạt, ném tất cả những thứ trong tầm tay của mình lúc đó- ở trong toilet, và khóc tức tưởi. Tiếng vỡ của các chai, lọ loảng xoảng, chát chút, và tôi có cảm giác như một mảnh sành đâm thẳng tận tim óc của tôi.
Tôi, tại thời điểm đó, đã bản năng như vậy.
Chồng tôi đứng bất động nhìn tôi ngoài cửa, 2 tay buông thõng. Tôi đau đớn hỏi chồng:
- Tại sao anh lại đến nhà nó và bỏ tôi lại 1 mình? Và thậm chí khi tôi hỏi đến anh cũng hèn nhát không dám thừa nhận? Đồng nghiệp à? Đồng nghiệp có cần thiết phải quan tâm đến nhau như thế không? Có cần phải lưu ảnh nhau như thế không? Có phải hèn nhát đến gặp người ta nhưng lại không dám gọi không?
Anh nói xem, bây giờ ANH MUỐN GÌ?
Tôi gào thét như một người điên.
Chồng tôi định bước tới, định ôm tôi nhưng tôi tránh ra:
- Đừng có lại gần tôi. Tôi đang rất thất vọng về anh. Tôi cảm thấy bị sỉ nhục, nhục lắm.
Chồng tôi giọng đều đều, ko rõ cảm xúc:
- Anh có sai. Nhưng em đã nghĩ mọi chuyện đi xa quá rồi. Nó không như em nghĩ.
- Anh nghĩ tôi là con ngu sao? Tôi mù à? Đừng văn vở đối với tôi. Tôi khinh mấy thể loại Mèo mả gà đồng lắm!!!!
Bốp!!!!!!!!
Chồng tôi tát tôi. Cơn giận dữ bốc cao như 1 ngọn lửa trong tôi mà không thể nào dập tắt được. Tôi xông vào tát anh, đấm anh, miệng liên tục nói rằng “Anh cút đi, cút đi….”
Chồng tôi đứng yên cho tôi điên một lúc, rồi xô mạnh tôi ra, và bỏ ra ngoài. Cả đêm hôm ấy, anh không về nhà.
Theo Afamily
Em có dám ký đơn không ? Hãy ký nó trước khi đưa cho anh Phần 2
Đó là hôm thứ 5 kể từ ngày tôi nhìn thấy bức ảnh đó.
Tôi không hẹn trước, lái xe gần đến cơ quan anh, điện thoại bảo:
- 5p nữa em có mặt cơ quan anh. Vợ chồng mình ăn trưa nhé? Tiện thể đi mua cái bếp từ cho ông bà luôn.
Chồng nói:
- Sao em không hẹn trước? Trưa anh bận rồi.
- Anh bận gì thế?
- À....hẹn ăn trưa với mấy ông bên TCTK thôi. Không hoãn được.
Im lặng.
- Ô kê.
Tắt máy, nhưng chẳng hiểu sao vẫn nhấn ga đi về phía cơ quan chồng.
Lần đầu tiên làm một việc kỳ cục như vậy. Ngồi trong ô tô và vô thức nhìn người đi ra đi vào cổng cơ quan chồng. Con phố này thật nhộn nhịp. Chắc chồng cũng sẽ không nhận ra vợ đâu.
Được nửa tiếng thì thấy chồng. Đi ra cùng với 2 đồng nghiệp nam, 2 đồng nghiệp nữ. Và tim tôi đập điên cuồng khi nhận ra cô gái trẻ trong bức ảnh chồng tôi đã xóa. Tóc xõa quá vai, mảnh khảnh, nhẹ nhàng. Cũng không có gì quá đặc biệt, nhưng chắn chắn là có thần thái. Tôi thấy chồng đứng cạnh cô gái, họ nói gì với nhau và tất cả cùng cười. Chồng tôi cười sảng khoái hơn cả. Rồi họ rời đi, mấy người đi trước, cô gái vừa đi vừa dùng điện thoại. Chồng tôi dường như cũng đi chậm lại để đi cùng.
Vậy đấy, hóa ra là đi ăn "cùng mấy ông TCTK" của chồng đây. Tôi siết chặt vô lăng. Thứ tôi ghét nhất chính là việc nói dối. Tôi lôi điện thoại ra:
- Anh đi chưa?
- Đi rồi, sao em?
- Xe em bị các bác chốt ngay bờ hồ tuýt còi, anh ra đây chút được không?
- Em đi làm sao mà bị tuýt còi?
- Sai làn.
- E tự xử lý được mà. A đi cũng xa xa cơ quan rồi.
Tôi biết không phải. Anh và các đồng nghiệp của anh vừa vào một quán ăn gần đó. Tôi bảo, ok, em sẽ tự xử lý. Cảm thấy có gì đó đau đau chạy dọc cơ thể.
Buổi chiều, tôi gần như không làm được việc gì. Tôi vào fb và lục tung fb của chồng, của cô gái kia. Tôi nhận ra fb của chồng tôi gần đây tâm trạng hơn, chăm chỉ update hơn ngày xưa mà trước đó tôi không hề nhận ra. Còn cô gái, đúng là không phải nhân viên mới, chỉ là trước đây cô ấy làm ở bộ phận khác, nay được chuyển sang bộ phận chồng tôi quản lý. Đó là lý do dù đã mấy lần đi ăn uống cùng cơ quan chồng nhưng tôi chưa gặp cô ấy bao giờ.
Cô ấy đã có gia đình, một con gái, và mọi thứ cũng không được public nhiều.
Tôi cũng chỉ là một người đàn bà bản năng trong rất nhiều việc. Và bản năng nhất là khi có cảm giác hạnh phúc của mình đang có nguy cơ bị xâm chiếm thì xù lông ra bảo vệ, dù cách đó đúng hoặc là sai.
Tối đi làm về, cơm nước xong tôi bảo chồng:
- Anh nói hôm nay anh đi ăn với mấy ông bên TCTK à?
- Ừ, chồng tôi dường như ừ theo quán tính
- Chắc chắn không? Có đi với cô nào không?
- Làm gì có. Mấy ông ngồi với nhau.
Vẫn rất thản nhiên vì chồng nghĩ vợ hỏi mấy câu chuyện để làm quà.
- Ngồi ở đâu thế anh?
- À...cũng xa xa, mà em hỏi kỹ thế?
- Sao chiều nay cái Vân bạn em bảo là nhìn thấy anh đi ăn gần cơ quan?
Chồng im lặng
- Nó nhầm hả anh?
- Ừ, chắc nhầm.
- Thật không?
- Thật chứ sao ko thật.
Chồng định đứng lên bỏ đi tắm. Tôi kéo tay anh lại
- Sao anh lại nói dối em?
Chồng quay lại, chúng tôi chơi trò đọ mắt với nhau.
- Tại sao đi ăn với đồng nghiệp anh vẫn phải nói dối em? Hôm nay chính em với Vân nhìn thấy bọn anh đấy.
- Em giỏi nhỉ? Dạo này theo dõi cả chồng nữa à?
- Em H là em nào?
Chồng hơi sững lại, dù thực tế chồng tôi là người ko hề yếu bóng vía chút nào.
- Đồng nghiệp, sao em lại hỏi em ấy?
Tôi nhếch mép cười, bình thường nói về nhân viên dưới quyền anh toàn dùng chữ "nó" cơ mà. Giờ đặc cách là "em ấy" cơ mà.
- Anh rất thân thiết với "em ấy" (cố tình nhấn mạnh), hình như ở cơ quan mọi người cũng biết. Anh nghĩ em không biết sao?
- Em đừng suy diễn nữa.
- Em ko hề suy diễn gì ở đây. Chính vì cách anh nói dối khiến em phải đặt ra câu hỏi. Anh biết tính em rất ích kỷ trong chuyện tình cảm đúng không? Anh cho là vô lý cũng được nhưng em không chấp nhận được việc chồng em quá thân thiết và chia sẻ quá nhiều với người khác, đặc biệt là phụ nữ.
- Thế nào là chia sẻ? thế nào là thân thiết? Em bị hâm à?
- Như thế nào em nghĩ tự anh biết là đủ rồi. Em nói trước, đừng để em phải can thiệp vào việc này.
- Em thích làm gì cứ làm đi.
Chồng tôi lạnh lùng buông từng chữ, đi ra khỏi phòng và đóng cửa rất mạnh. Tôi ngồi đó, đờ đẫn người ra, cảm thấy có điều gì đó không đúng ở đây????
Theo Afamily
Giá như hôm ấy tôi không mượn máy tính của chồng... Hôm đó, máy tính của tôi bị hỏng, nên tôi đã mượn máy tính của anh. Chồng có vẻ không thoải mái lắm, nhưng cũng đồng ý. Song thỉnh thoảng anh lại ngó lên hỏi: "Em dùng máy xong chưa? Đừng đụng vào các dữ liệu của anh nhé. Nó mà mất là hỏng hết công việc đấy". Suốt thời gian yêu nhau,...