Em có chồng rồi, liệu anh có yêu không?
“Em không muốn giấu anh, nhưng… anh chưa từng nói yêu em cơ mà”
Tôi gặp nàng trong đám cưới một người bạn cũ. Thực ra, tôi vốn rất ghét đi đám cưới, tâm lí của những thằng đàn ông ngoài 30 tuổi chưa lấy vợ lúc nào cũng sợ đám đông. Sợ tới nơi, gặp đám bạn cùng học với mình ngày trước lại cà kê: “Thế nào? Sao giờ còn chưa lấy vợ?”; “Ông kén quá đấy mà”, “Lấy vợ đi, không con tao lại lấy trước thì chết”… Lời trêu đùa thì không ác ý, nhưng sự ngượng ngùng và đôi khi là cảm giác kém cỏi trong lòng thì khiến tôi khó chịu thật sự.
Nhưng đây là đám cưới bạn thân, mà hắn cũng muộn màng mới lấy được vợ nên tôi không thể trốn tránh. Vả lại, mẹ tôi cũng bảo, đã ế vợ thì phải năng đi chỗ đông người, may ra mới gặp được cô nào cô ấy thương cho. Mẹ tôi lúc nào cũng vậy, cứ làm như tôi không thể nào lấy được vợ.
Vậy là tôi đi đám cưới, tôi gặp nàng ở đó.
Tôi không biết nàng là bạn hay người thân của thằng bạn mà tôi chơi bao năm qua. Chưa bao giờ tôi thấy bạn tôi đi cùng người này cả. Nàng hiền hiền, xinh xắn và nụ cười rất đẹp. Nàng tới một mình, trông điệu bộ có vẻ cô đôc. Tôi cũng tới mà chẳng tìm thấy ai đi cùng mình nên gạ nàng ngồi cùng chỗ:
- “Em đi một mình à, hay vào đây ngồi cùng luôn đi”
Nàng mỉm cười có vẻ hơi ngại. Chắc có lẽ nàng thấy không thoải mái lắm với cái kiểu gã trai già tìm cách lân la gái trong đám cưới như tôi. Tôi vội vàng đỡ lời:
- “Anh đi cùng đám bạn, nhưng chúng nó con đàn cháu đống, ngồi hết các chỗ cạnh nhau rồi, anh ra đây cho khỏe, thấy em đi một mình nên anh mời thôi. Nếu em ngại thì…”
- “Anh ngồi xuống đi, đám cưới sắp bắt đầu rồi…”
(Ảnh minh họa)
Tôi thở phào nhẹ nhõm vì ít ra nàng không cự tuyệt khiến tôi xấu hổ trước đám đông. Vậy là tôi có một người bạn đồng hành trong đám cưới.
Cả buổi, thi thoảng tôi chỉ nhìn nàng cười rồi mời mọc: “Em ăn đi”. Tôi không phải tên khù khờ để không biết phải nói chuyện với phụ nữ như thế nào nhưng quả thật, sau cú sốc tình cảm ấy, tôi đã không còn muốn bắt đầu một mối quan hệ nào nữa. Mối tình 5 năm sâu nặng đã khiến tôi lãnh cảm với mọi thứ.
Có lẽ vì thái độ của tôi nên nàng cũng ngồi im lặng. Tôi thấy nàng là cô gái ngoan hiền. Nàng ăn nhẹ nhàng rồi thi thoảng ngước nhìn về phía cô dâu, chú rể. Những lúc đó, ánh mắt nàng cứ buồn buồn.
Bữa tiệc tàn, tôi lúi húi ra lấy xe thì thấy nàng đứng bên vệ đường bắt một chiếc taxi. Nhưng ngày chủ nhật, đông người, nàng có vẻ loay hoay mãi không tìm được một chiếc cho mình. Tôi thấy vậy phóng chiếc xe của mình tới chỗ nàng:
- “Em về đâu, anh đưa về, hôm nay chắc khó gọi taxi lắm”
Video đang HOT
Nàng hơi ái ngại rồi nhìn tôi:
- “Thế có phiền cho anh không, mà em không mang mũ bảo hiểm”
- “Anh có mang, em lên đi anh đèo về”
Cũng không hiểu vì sao tôi lại nhiệt tình với nàng như vậy. Trước nay, tôi vốn không thích bắt thân nhưng ở nàng có gì đó cứ mong manh khiến tôi muốn giúp. Tôi đưa nàng về nhà, chính nàng là người chủ động xin số điện thoại của tôi.
Sang tuần mới, nàng mời tôi đi cà phê để cảm ơn. Tôi cũng đi… Tôi không biết đó có phải là hẹn hò hay không, chỉ biết sau hôm đó về, ngày nào tôi cũng nhắn tin cho nàng.
Hơn 3 tháng sau, tôi gọi tình cảm đó là yêu. Nhưng tôi chưa từng tỏ tình với nàng. Ở cái tuổi này, tôi ngại phải thừa nhận những điều đó. Tôi tin, nàng hiểu tình cảm của mình, thế là đủ. Và tôi thấy nàng có vẻ ưng thuận. Mỗi tuần chúng tôi chỉ gặp nhau 2 lần vào thứ 7, chủ nhật. Thường thì chúng tôi đi xem phim, cà phê… Tôi vẫn giấu mẹ chuyện hẹn hò với nàng nhưng mẹ tôi cũng đoán ra vì thấy tôi chải chuốt và hay ra ngoài hơn bình thường. Thi thoảng tôi thấy mẹ hay tủm tỉm cười trước khi tôi rời khỏi nhà.
Lần đó, tôi đưa nàng đến một quán cà phê vắng người… Bản nhạc buồn buồn bị phá vỡ bằng nụ cười khanh khách của gã đàn ông đó. Hắn tiến lại bàn của tôi, nhìn nàng rồi nhìn tôi:
- “Sao thế? Cô mới cặp với thằng ngớ này à? Trông cũng được đấy, cố mà đưa nó vào tròng, tốt hơn là nên chửa trước ép nó cưới, chứ cái ngữ đàn bà như cô giờ vớ được trai tân khó lắm”.
Nàng không hề khóc, nàng chỉ run rẩy nhìn tôi. Hình như nàng sợ tôi nhiều hơn là sợ hắn. Hắn cấc lấc bước ra khỏi quán và để lại trong tôi một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng:
- “Em quen hắn ta à?”
Nàng gật đầu
- “Em và hắn là gì của nhau?”
Nàng không trốn tránh cái nhìn của tôi mà đối diện thẳng thắn:
- “Nếu em nói, em có chồng rồi, anh có yêu em không?”
Người tôi bắt đầu sôi máu lên. Hóa ra bấy lâu nay tôi hẹn hò với người đàn bà có chồng rồi à? Thật trơ trẽn. Ngay lập tức cái hình ảnh ngoan hiền và nết na của nàng khiến tôi ghê tởm hơn gấp bội. Nàng biến tôi thành trò cười như thế đấy. Còn may là gã kia không tặng vào mặt tôi vài quả đấm vì đã ngang nhiên hẹn hò với vợ hắn:
- “Cô coi tôi là thằng ngốc à? Sao cô lừa dối tôi?”
- “Nhưng em và anh ta đã ly dị rồi”
- “Tôi không quan tâm, dù sao, cô cũng không nói thật cho tôi biết. Cô muốn đưa tôi vào tròng như lời anh ta nói đúng không? Ngoại hình của cô đúng là đã làm tôi mờ mắt”
Thực ra, cái thông tin “ly dị” của nàng có làm tôi hạ hỏa đi phần nào. Ít ra nó làm tôi bớt thấy bất an vì mình đang làm cái chuyện trái với luân thường đạo lí là hẹn hò với vợ người khác. Nhưng cái cảm giác bị dắt mũi trong suốt mấy tháng qua khiến tôi vẫn không vơi bớt cảm giác tức tối trong lòng.
Nàng đứng dậy, nước mắt long lanh:
- “Em không hề có ý định giấu diếm anh, cũng không có ý định lừa gạt. Chỉ là…”
- “Là cái gì… tại sao ngay từ đầu cô không nói”
- ” Nhưng anh đã bao giờ nói yêu em…”
Nàng rời khỏi quán sau câu nói đó. Tôi thấy đau. Ừ đúng, đúng là tôi chưa cho nàng cái tư cách danh chính ngôn thuận nên nàng chẳng biết phải thành thật với tôi thế nào!
Suốt 1 tuần trời tôi suy nghĩ. Tôi sợ gia đình phản đối, tôi cũng sợ người đời cười chê “bao năm kén cá chọn canh, cuối cùng lại vớ phải cô một đời chồng”…
Tôi tìm nàng trong một buổi tối mùa đông nhưng nàng tránh mặt. Tôi đã đợi suốt nhiều giờ đồng hồ để nàng mở cửa ra:
- “Anh vào nhà đi”
Tôi ôm lấy nàng:
- “Anh lựa tới, lựa lui để tìm thời điểm nói yêu em, cuối cùng anh chọn thời điểm tệ nhất. Chuyện em có chồng là quá khứ, nhưng nếu em không lấy anh thì anh sẽ ế vợ thực sự, mà đấy là cả hiện tại và tương lai. Vậy nên, nếu anh nói rằng, anh là một người ế vợ, em có chịu lấy anh không?”
Nàng bất khóc và run rẩy trong vòng tay tôi. Nàng thổn thức:
- “Em đã định đợi khi nào anh tỏ tình sẽ nói, vì em sợ mình ngộ nhận tình cảm, em đã chờ đợi mãi… Em thật lòng không định giấu anh…”
- “Thôi nào, anh không nhớ những gì đó nữa, anh chỉ nhớ vừa cầu hôn em và vẫn đợi từ em một lời hồi đáp”
- “Em đồng ý”
Nàng hôn tôi! Nụ hôn thật tuyệt. Lẽ ra tôi nên cầu hôn nàng sớm hơn mới phải!
Theo Guu
Có chồng không chửa mới sợ, không chồng mà chửa, sợ gì?
Có ông bố bà mẹ chồng tương lai còn vui tính &'chúng mày cứ có bầu đi, mang giấy tờ về đây chứng minh rồi tao cho cưới. Không có bầu trước thì dẹp, không cưới xin gì cả. Không đẻ được thì ai bắt tội vạ chúng mày?'.
Nếu như ngày trước người ta sợ con gái không chồng mà chửa, vì như thế sẽ mang tiếng, nhục nhã, xấu hổ với bàn dân thiên hạ thì bây giờ đã khác. Mọi sự đã thay đổi theo thời gian, theo chiều thay đổi của xã hội. Đàn bà ngày trước, chưa cưới mà có chửa thì bị coi là hư hỏng, lăng loàn, là loại đàn bà không có nhân phẩm, đạo đức. Người lớn cũng không bao giờ đồng ý, hoặc là miễn cưỡng chấp nhận một người con dâu &'ăn cơm trước kẻng'. Tất nhiên, họ sẽ câm nín, không bao giờ nói với ai, hoặc ai đó có thể phát hiện ra thì họ cũng tìm cách mà ẻm đi, giấu đi.
Với họ và ngay cả với cô gái trước khi về nhà chồng, đó cũng là một sự sỉ nhục, xấu hổ ê chề. Nhưng sự đã rồi thì âu cũng phải chấp nhận. Chỉ là về sau, nếu có chuyện gì xảy ra, người ta sẽ vin vào đó mà nói rằng, đúng là đàn bà mất nết, đàn bà hư hỏng vì &'nó chửa trước khi cưới thì ngoan hiền cái nỗi gì'.
Tưởng chừng như thứ quan niệm lạc hậu ấy sẽ trường tồn mãi mãi vì sự cay nghiệt của nó nhưng đến thời nay, mọi sự đã khác. Bây giờ, với người lớn, chuyện con dâu chưa có bầu về nhà mình cũng chẳng phải là chuyện gì lấy làm vui mừng lắm. Chưa có bầu thì cũng được nhưng rồi, họ lại mang trong lòng nỗi lo, liệu rồi chúng nó có con được không, nhất là khi chuyện con cái bây giờ trăm nỗi khó. Có người còn hỏi thế này &'thế người yêu con có bầu chưa? Sao không có bầu đi rồi hãy cưới, bây giờ con cái khó lắm. Lấy về chúng nó không đẻ được thì chết dở'.
Có ông bố bà mẹ chồng tương lai còn vui tính &'chúng mày cứ có bầu đi, mang giấy tờ về đây chứng minh rồi tao cho cưới. Không có bầu trước thì dẹp, không cưới xin gì cả. Không đẻ được thì ai bắt tội vạ chúng mày?'.
Thời đại mà chuyện con cái khó khăn, nhiều trường hợp hiếm muộn như hiện nay, ông bà, bố mẹ cũng đã hiện đại, cũng đã tiến bộ theo xu thế mới. Họ không còn câu nệ chuyện có bầu trước khi cưới mà thậm chí, họ còn lo lắng nếu như chuyện đó chưa xảy ra. Nhỡ lấy rồi mà con cái khó khăn, một là vợ chồng lục đục, hai là chạy chữa tốn kém. Có chồng mà không chửa thì mới đáng lo chứ còn không chồng mà chửa thì thiên hạ bây giờ nhiều, mà chẳng còn quan trọng nữa. Người lớn cũng chỉ quan tâm chuyện có bầu chưa rồi mới cho cưới...
Có rất nhiều chuyện liên quan đến việc bầu bí trước khi cưới. Bạn tôi cũng vì mãi không có bầu mà bố mẹ nhất định không cho cưới vợ. Dù rằng, hai người họ đã ở với nhau suốt 4 năm, sống thử như vợ chồng. Bố mẹ bạn tôi bảo, phải có bầu thì mới tổ chức cho hai đứa. Nhưng cuộc sống áp lực, cộng với bao nhiêu vấn đề cơm áo gạo tiền, lại còn khó có con nên càng ngày càng nặng nề chuyện con cái. Nhưng, hai người họ vẫn kiên quyết không rời nhau. Bạn tôi vẫn một mực chăm sóc người con gái mình yêu và chờ đến ngày có thành quả. Vậy coi như, bố mẹ cũng mất luôn cả con vì con dâu không được chấp nhận thì con trai mấy khi về nhà...
Người lớn thường rất cứng nhắc, cứ làm theo ý mình và bắt con cái cũng theo ý mình. Đôi khi, tình yêu không thể cứ muốn đến là được, muốn bỏ là xong. Nếu đã yêu chân thành thì khó có gì lay chuyển...
Ấy vậy là chuyện của các cụ. Còn chuyện của thế hệ trẻ thì vẫn là chuyện của họ. Nếu họ cảm thấy có thể đi quá giới hạn trước hôn nhân, họ vẫn sẽ làm. Nhưng cũng có những cặp đôi vì hoàn cảnh này kia, vì chưa muốn có con ngay mà trì hoãn việc ăn cơm trước kẻng, hoặc là tránh mọi chuyện bầu bí, thai nghén. Chung quy lại, dù bố mẹ có muốn hay không thì chuyện đó vẫn là chuyện riêng của con cái.
Đã yêu nhau thì không nên câu nệ chuyện bầu bí trước hay sau. Vì đâu phải ngày một ngày hai là có con cái ngay được. Con cái là của trời cho, đúng thời điểm thì có, may mắn thì có sớm, không may mắn thì có muộn. Đã yêu nhau thì phải trân trọng nhau, cùng nhau phấn đấu có con cái đề huề. Còn đàn ông, nếu chỉ vì người đàn bà của mình chậm có bầu mà bỏ rơi hay quay lưng lại thì đúng là những kẻ không ra gì. Vì lúc này, anh mới chính là người mà bạn gái cần, mới chính là người phải chịu trách nhiệm về những việc mình đã làm. Đừng coi họ như món hàng, thấy không dùng được thì bỏ, thì vứt. Làm vậy không còn xứng với hai chữ &'tình yêu'.
Theo Khám phá
Nửa đêm mắt nhắm mắt mở bắt chồng ngoại tình tại trận Tôi giả vờ nhắm mắt ngủ nhưng thực ra là thỉnh thoảng hé ra xem chồng đang làm gì. Thế nhưng vì quá xa nên tôi chẳng thế nào nhìn rõ, chỉ thấy chồng đang nhắn tin qua lại với ai đó. Tôi tên là Nguyệt, năm nay gần 36 tuổi. Tôi đã có hai đứa con, một gái một trai. Cuộc sống...