Em có bị mang tiếng là người thứ 3?
Con trai anh cũng rất quấn em. Cứ gặp em là nó bám riết lấy không rời. Anh nói chắc vì vợ anh không gần gũi, không chơi với con như em nên bé mới thích em đến vậy.
Anh đã tiến hành nộp đơn xin ly hôn nhưng giờ em không biết phải làm sao nữa. Vì em thật sự chưa yêu anh mà đó chỉ là sự cảm thông (Ảnh minh họa)
Em năm nay 20 tuổi. Anh hơn em 12 tuổi là em trai của bạn thân của chị họ em. Anh đã kết hôn được hơn 5 năm và có một bé trai gần 3 tuổi.
Chúng em vô tình gặp nhau (lúc này anh đã li thân vợ 1 năm rưỡi) tại bữa tiệc sinh nhật cháu em. Anh thì mới biết em, nhưng em đã biết anh từ trước qua lời kể của chị em và chị anh. Lúc đầu chỉ là những cuộc nói chuyện liên quan đến việc học của em và công việc của anh. Nhưng về sau, anh nói đã thích em từ lần gặp đầu tiên.
Thời gian sau, em đã nói chuyện với anh nhiều hơn. Anh đã hạn chế những buổi nhậu nhẹt cùng đồng nghiệp, bạn bè. Trong thời gian qua lại đó, em với anh chỉ như những người bạn. Em cũng khuyên anh quay về với vợ để cho con có được gia đình trọn vẹn vì anh đã có quyết định li hôn sau khi con anh được 3 tuổi.
Lúc đầu chỉ là những cuộc nói chuyện liên quan đến việc học của em và công việc của anh. Nhưng về sau, anh nói đã thích em từ lần gặp đầu tiên (Ảnh minh họa)
Em khuyên hết lời nhưng anh vẫn cứ giữ quyết định li hôn. Và em càng khuyên, anh lại càng yêu em hơn. Anh nói rằng em như vậy là quá thiệt thòi mà còn nghĩ cho vợ anh nữa vì quả thật vợ anh là người không tốt.
Thấy anh nói vậy, em lại càng sợ mình sẽ phá hoại gia đình anh. Em không dám khuyên anh nữa và cũng ít gặp anh. Khi em đối xử như vậy thì anh lại buồn bã và tìm em. Anh mong em đừng bỏ rơi anh, bố con anh cần một người vợ, người mẹ như em. Cứ nghe tiếng con anh bi bô, bập bẹ từng chữ “Cô, cô đi chơi với Vin đi!”, “Vin nhớ cô nhiều ắm” là em cảm thấy thương con lắm!
Mỗi lần em hỏi thăm về chuyện gia đình, anh đều bảo chuyện không vui thì có hay ho gì mà kể. Anh bảo anh không thích nhắc tới. Chuyện của vợ anh, anh chẳng kể gì cho em cả chỉ toàn chị anh và chị em kể cho em nghe.
Video đang HOT
Theo như lời kể của chị và bố mẹ anh cùng với sự chứng kiến của chị em trong suốt thời gian đó thì em hiểu được thế này. Anh và vợ kết hôn chưa bao lâu thì gia đình vợ anh liên tục viện cớ vay tiền với hứa hẹn sẽ trả trong khoảng thời gian sớm nhất. Vì tin tưởng vợ nên anh tuyệt đối không làm bất kì giấy tờ gì vay mượn cả.
Vợ đòi mua căn hộ để dành cho con cái sau này, anh cũng đồng ý để vợ đứng tên. Khi công ty anh gặp khó khăn trên bờ phá sản, anh đã đòi lại số tiền mà gia đình bên vợ đã vay. Nhưng không ai trả cho anh một đồng nào. Họ bảo rằng họ không có tiền nên không trả.
Anh cũng chẳng biết làm gì hơn, đành về nhà bảo vợ bán căn hộ lúc trước mua đi để giúp anh, nhưng vợ anh lại nhất quyết không bán. Vợ anh mặc kệ chồng trên bờ phá sản và bỏ đi du lịch Mỹ cùng bố mẹ.
Nhờ sự giúp đỡ của chị anh, công ty trở lại hoạt động bình thường. Vợ anh trở về và nói rằng đã có thai. Thế rồi bao tức giận trong anh tan biến hết, bỏ qua tất cả với hi vọng vợ sẽ thay đổi và hiểu anh hơn.
Nhưng càng ngày vợ anh càng quá đáng. Chị ấy cứ dựa vào cái thai mà bòn rút tiền bạc của anh. Quá mệt mỏi vì vợ và những trận cãi nhau vì công việc vì những mâu thuẫn, bất đồng quan điểm của 2 vợ chồng ngày càng lớn. Anh quyết định ly thân nhưng vẫn không đặt mối quan hệ với ai nữa. Anh chỉ chìm trong rượu, bia và thuốc lá để giải sầu.
Và rồi hai người vẫn sống chung dưới một mái nhà nhưng không ai nói đến ai ngoại trừ những lúc con ốm con đau. Thỉnh thoảng vợ anh có nấu cơm tối nhưng 2 người ít khi ngồi cùng mâm. Vợ anh lại thường xuyên về nhà bố mẹ đẻ có khi đến cả tuần dù 2 nhà cách nhau không quá 10 km.
Lễ Tết bên gia đình vợ, anh đều làm tròn nghĩa vụ. Nhưng ngược lại vợ anh lại cố tình tránh mặt vào những hôm lễ, giỗ bên gia đình anh. Lúc con anh còn bé thì người ở và chị anh là người chăm sóc, lo lắng cho bé. Nhưng từ khi con bắt đầu đi học nhà trẻ thì 2 bố con anh tự chăm nhau.
Cho con ăn cũng bố, ngủ cũng bố, bố đi công tác thì con lại sang nhà chị anh chăm giúp. Con từ 2 tháng tuổi, vợ anh đã không chăm con với lí do công việc nhiều không thể chăm được. Vì thế, bé cũng không có nhiều tình cảm với mẹ.
Anh cũng không nề hà, không trách móc gì cả vì anh biết anh đã sai lầm khi chọn chị ấy làm vợ. Anh chỉ chờ đến khi con trai được 3 tuổi thì anh li hôn. Và gia đình anh cũng ủng hộ việc đó.
Vợ anh còn nói với anh: “Nếu ly hôn thì tài sản chia đôi thôi. Mọi thứ của anh đều được tạo dựng sau khi kết hôn mà. Còn muốn nuôi con thì ôm con bước ra khỏi nhà này”.
Còn em và anh cứ quen nhau thế. Lâu dần em cũng thích anh. Em có cả sự ngưỡng mộ với anh nữa. Vì trong mắt em, anh như người đàn ông hoàn hảo vậy.
Quen em, anh công khai với bạn bè về mối quan hệ này. Nhưng em lại luôn thấp thỏm che giấu vì sợ chị em, chị anh biết. Em không cho anh nói với gia đình về chuyện em và anh qua lại với nhau. Bởi em sợ gia đình em không chấp nhận được anh.
Con trai anh cũng rất quấn em. Cứ gặp em là nó bám riết lấy không rời. Anh nói chắc vì vợ anh không gần gũi, không chơi với con như em nên bé mới thích em đến vậy.
Anh đã tiến hành nộp đơn xin ly hôn nhưng giờ em không biết phải làm sao nữa. Vì em thật sự chưa yêu anh mà đó chỉ là sự cảm thông. Em cũng đã nói với anh về điều đó nhưng anh chỉ nói rằng: “Anh biết, anh sẽ chờ cho đến khi thời gian trả lời!”.
Ngoài điều đó, em còn e ngại, đến với anh, em có bị mang tiếng là người thứ ba, là kẻ phá hoại gia đình người khác không?
Theo VNE
Chồng bất tài, gia trưởng nhưng không dám bỏ vì sợ khó... tái hôn
Tôi xinh đẹp, công việc ổn định lại nắm giữ chức phó phòng nhiều người mơ ước. Bạn bè thường khen tôi thông minh, hoạt bát và có một gia đình hạnh phúc. Ấy vậy nhưng họ đâu thể ngờ rằng, ở nhà tôi là người phụ nữ bất hạnh, nhẫn nhục đến nhường nào.
Thực ra tôi đến với anh - chồng tôi bây giờ vì tình yêu chân thành mà tôi dành cho anh. Hồi tôi mới quen anh, anh là một người đàn ông rất tuyệt. Anh yêu tôi hơn cả bản thân anh, nhiệt tình và vô cùng lãng mạn. Ngày anh tỏ tình, tôi như ngất lịm vì hạnh phúc và bất ngờ với vài trăm bông hồng được xếp thành hình trái tim lớn trước cửa nhà tôi.
Tôi cảm thấy anh sẽ là người đàn ông lý tưởng, một người chồng, một người cha tuyệt vời trong tương lai. Anh làm việc gì cũng giỏi và đặc biệt rất chăm chỉ, không nề hà chuyện bếp núc, giặt giũ - những việc mà nhiều người đàn ông khác mặc định là việc của đàn bà.
Ảnh minh họa
Không hiểu bố mẹ tôi nhìn người thế nào lại cho rằng, tướng anh chỉ có dáng làm quân mà không thể làm tướng. Mẹ bảo: "Đàn ông con trai gì mà như đàn bà, chỉ thích những việc bếp núc nấu nướng lại hay tự ái, gia trưởng. Mày mà lấy thằng ấy, mày khổ cả đời thôi con ạ".
Suy đi tính lại, tôi vẫn yêu anh, tôi quyết định lấy anh khi chúng tôi quen nhau được gần một năm. Bởi nghĩ đến tương lai được san sẻ công việc nhà sau này, cộng với lòng nhiệt tình của anh, tôi nghĩ chắc chắn tôi sẽ là người vợ hạnh phúc nhất.nhà lầu, xe hơi, vợ vẫn đòi ly dị
Tuy nhiên, sau khi lấy nhau về, chúng tôi chỉ hạnh phúc đúng trong năm đầu tiên. Anh cũng đi làm nhưng toàn được dăm bữa nửa tháng lại nghỉ với ti tỉ lý do. Nhưng tôi thừa biết, anh cứ sĩ diện, không hài lòng điểm gì dù nhỏ thì anh nghỉ luôn, anh luôn cho mình là "bố đời" dù anh không giỏi về chuyên môn, cũng không có bằng cấp.
Thời gian đầu sau khi bị cho nghỉ việc, anh còn hỏi han bạn bè, lên mạng tìm kiếm công việc mới. Nhưng chỉ được một tuần, hai tuần, những ngày sau này, anh bỏ hết, ngày đêm lao đầu vào "ôn luyện game". Chồng tôi càng ngày càng sống khép kín, không có một mối quan hệ nào khác ngoài vợ con.
Tôi vẫn nhẹ nhàng, động viên, khích lệ anh hàng ngày mà tuyệt nhiên không có ý coi thường hay nói bóng gió về việc anh thất nghiệp. Thực ra, tôi thừa khả năng lo cho cả nhà, nhưng vấn đề không phải ở chuyện tiền nong, kinh tế. Ngày nào đi làm về cũng nhìn thấy ông chồng lùi lũi xó nhà ngày càng béo mập, ù ì hơn khiến tôi chán nản và nhiều khi phát điên. Tức quá tôi cáu và nói anh phải đi tìm việc thì anh ta quát lại, thậm chí còn dùng vũ lực. Anh hứa sẽ cố gắng nhanh chóng tìm việc nhưng đã hơn một năm trời tình hình vẫn không nhúc nhích, anh vẫn ở nhà quanh quẩn với bếp núc, giặt giũ và con cái.
Làm việc tại công ty nước ngoài, tiếp xúc với nhiều đối tác, nhìn họ ai cũng chỉn chu, giỏi giang, thành đạt mà tôi càng thêm buồn. Nhiều khi tự hỏi tại sao một người như tôi lại lấy phải người chồng yếu kém như vậy?
Càng kém cỏi anh càng tự ti về bản thân và trở nên cau có. Anh gia trưởng, coi mình là nhất. Mọi việc lớn nhỏ của gia đình hai bên anh giao phó toàn tập cho vợ. Nhiều khi gia đình nhà vợ có đám cưới, đám giỗ, anh cũng mất mặt. Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng khi lần nào cũng vác mặt ra đỡ, lấy hết lý do này tới lý do kia biện minh cho sự vắng mặt của chồng.
Ở xó nhà, không tiếp xúc với nhiều người nhưng anh còn hay ghen tuông linh tinh. Cứ khi nào thấy tôi xinh xinh đẹp đẹp đi làm, tô chút son phấn đi đến công sở là anh lại sửng cồ bắt tôi thay đồ. Anh bảo tôi là: "Có chồng rồi mà cứ son phấn ăn diện như này để hẹn hò thằng nào?".
Có lần, anh còn theo dõi tôi và gây sự với tôi tại công ty, đấm vỡ mũi một đối tác khi chúng tôi đang nói chuyện, và giao dịch công việc. Sau vụ việc ấy, ai trong công ty cũng nhìn tôi với ánh mắt ái ngại và tỏ ra thương hại, thông cảm.
Chị bạn cùng phòng khuyên tôi nên suy nghĩ về chuyện ly hôn với ông chồng cục súc này. Chị ấy cho rằng con tôi ngày một khôn lớn, nó thấy bố nó suốt ngày ngồi chơi rồi ăn nói sỗ sàng thì nó sẽ phát triển thế nào?
Tôi nên làm gì trong hoàn cảnh này hả các bạn? Tôi không thể chia tay chồng, tôi không đủ dũng khí như những phụ nữ khác dù tôi là người phụ nữ độc lập, tự chủ. Tôi sợ con thiệt thòi khi lớn lên mà không có bố, bị bạn bè chế giễu, chê cười. Tôi sợ mang tiếng là người phụ nữ bị chồng bỏ. Và cái tôi sợ hơn nữa là liệu chia tay chồng, tôi có còn tìm được người mới tốt đẹp hơn?
Theo VNE
Đừng để nước Việt mang tiếng "quốc gia nhiều tiến sĩ" Đừng để Việt Nam "mang tiếng" dài lâu là một quốc gia nhiều giáo sư, tiến sĩ nhưng lại quá hiếm những công trình, sáng kiến tầm cỡ, chỉ giỏi "kiếm quyền, kiếm tiền". Thực tế, số giáo sư, tiến sĩ chúng ta nhiều nhất Đông Nam Á nhưng không có trường đại học Việt Nam nào được đứng trong bản xếp hạng...