Em có bầu mà không nhận lời cầu hôn của tôi
Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng lạ lùng, khó hiểu vì không biết tại sao em lại có suy nghĩ và hành động như vậy.
Một người phụ nữ chẳng phải vô cùng mong muốn có con với người mình yêu, được người mình yêu cưới làm vợ, sống cuộc đời hạnh phúc? Huống hồ là người phụ nữ ấy dù chưa cưới đã mang bầu thì lẽ ra, phải càng khát khao có được cuộc sống hạnh phúc, có được người đón nhận hai mẹ con. Nhưng không, em lại không làm thế, em muốn thư thư, muốn mặc kệ thì đúng hơn. Em còn bảo, chưa muốn lấy chồng…
Tôi và em yêu nhau chỉ được hơn 1 năm nhưng tình cảm đã mặn nồng. Ngày đó, tôi hứa hẹn với em rất nhiều, hứa hẹn sẽ mang lại cho em cuộc sống hạnh phúc. Em là người con gái thuần khiết, trong sáng, tốt bụng, có vẻ gì đó rất hiền lành làm tôi cảm thấy nể phục. Tôi yêu em và càng yêu nhiều hơn cũng vì tất cả những gì em thể hiện. Chúng tôi dành cho nhau tình cảm chân thành, tôi luôn cảm nhận được sự thật lòng của em.
Em đúng là người con gái đáng để tôi yêu. Được hơn 1 năm nhưng tôi cảm thấy mình như đã hiểu hết người con gái này. Tính tình cương trực, tình yêu chân thành, không phô trương. Đến 27 tuổi, em vẫn chưa yêu ai, lúc đó tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên. Tôi cũng hỏi em thì em chỉ cười bảo &’em chưa muốn bị ràng buộc, còn muốn tận hưởng tuổi xuân’. Thế nhưng, khi gặp tôi rồi, em đã ngã vào lòng tôi và yêu tôi say mê.
Nhưng chuyện cũng chỉ gác lại ở đó vì không thấy em nói gì nữa.
Một thời gian dài sau đó, em có nói với tôi rằng, muốn cho
hai đứa tìm hiểu nhau kĩ hơn. (ảnh minh họa)
Tôi không phủ nhận những ngày tháng đó chúng tôi đã vô cùng hạnh phúc bên nhau, tình cảm ngọt ngào. Em cũng rất ân cần với tôi nhưng mỗi lần tôi nói chuyện tương lai, em đều cười nói là từ từ. Vì cũng chưa muốn lấy chồng vội. Em bảo, nếu tôi đợi được em thì 29 mới lấy chồng. Tôi cảm thấy có chút hơi buồn vì nghĩ, lấy chồng ở tuổi 29 thì hơi nhiều tuổi, nên muốn em và tôi chọn thời điểm thích hợp của tuổi 27 này để thành hôn.
Nhưng chuyện cũng chỉ gác lại ở đó vì không thấy em nói gì nữa. Một thời gian dài sau đó, em có nói với tôi rằng, muốn cho hai đứa tìm hiểu nhau kĩ hơn. Yêu không lâu nhưng cũng không phải là không hiểu nhau, cưới nhau về rồi hiểu nhau cũng được. Em đồng ý về ra mắt gia đình tôi, tôi cũng được em đưa về nhà. Bố mẹ hai bên đã đồng ý, đã ưng thuận cho chúng tôi cưới nhau rồi vậy mà người yêu cứ chần chừ, bảo là muốn thêm một thời gian nữa. Muốn yêu nhau lâu hơn, có nhiều kỉ niệm.
Tôi nghĩ ra một kế là, sẽ có con với em trước khi cưới, thì lúc đó, dù không muốn em nhất định phải bằng lòng. Tôi lên kế hoạch để cả hai có cơ hội gần nhau. Lần đó, khi tôi đòi hỏi quan hệ trước hôn nhân, em cũng không bằng lòng nhưng rồi lại bị tôi thuyết phục. Thật sự, sự phản kháng của em không kiên quyết nên tôi mới có thể đến gần em hơn. Chúng tôi đã đi quá giới hạn. Lúc đó, tôi hạnh phúc lắm, vì đúng em là cô gái ngoan, là người con gái trong trắng, tôi là người đàn ông đầu tiên của em. Tôi ôm em vào lòng và thủ thỉ lời yêu thương, tôi càng trân trọng em hơn nữa khi biết được, em chưa từng qua lại với người nào trước tôi.
Video đang HOT
Lúc này, tôi vội vàng bàn tính với em chuyện cưới, em bảo &’từ từ anh ạ
em chưa muốn cưới xin gì đâu’. (ảnh minh họa)
Những ngày sau đó, em luôn tỏ thái độ hồ hởi, vui mừng. Tôi cũng cảm thấy vui vì điều đó. Có lẽ, chuyện ấy xảy ra khiến cả hai gắn bó và trân trọng nhau hơn. Sau gần 1 tháng, em thông báo mìnhcó bầu. Cái tin ấy làm tôi vui mừng khôn xiết, cuối cùng thì mục đích của tôi cũng đạt được. Nếu mà em có bầu thì chắc chắn, chúng tôi sẽ cưới nhau rồi, tôi đâu cần phải chờ đợi thêm nữa.
Lúc này, tôi vội vàng bàn tính với em chuyện cưới, em bảo &’từ từ anh ạ, em chưa muốn cưới xin gì đâu’. Tôi hơi hoảng, có bầu rồi thì phải cưới gấp chứ, không cưới thì đến bao giờ em mới có thể ổn định? Còn phải sinh con mà, còn phải lo chuyện con cái, nếu bụng quá to sẽ khó càng khó hơn. Người ta muốn giấu đi cái bụng để mặc váy cô dâu còn chưa xong, đằng này em lại muốn bụng to lên mới cưới chăng?
Tôi hơi ngạc nhiên, hỏi em định bao giờ thì em nói chẳng có dự định gì cả, em vẫn chưa muốn cưới. Thật tình, tôi không thể hiểu nổi, tại sao em lại từ chối lời cầu hôn của tôi, tại sao em lại không muốn cưới chồng trong khi bụng em đang mang trong mình giọt máu của tôi? Lạ thật, chẳng hay em có nỗi niềm gì, có uẩn khúc gì?
Tôi kiên trì đợi người yêu thêm 2 tháng nữa, khi bụng em nhú nhú dần lên. Tôi cũng lo cho em ăn uống điều độ, tẩm bổ cho em, đưa em đi khám thai. Em cũng không từ chối tất cả sự chu cấp nào của tôi hay lời đề nghị nào cả. Chỉ riêng chuyện cưới thì không bằng lòng…
Chờ đợi em, tôi không biết chờ đến bao giờ khi mà em không cho tôi một lời hứa
chắc chắn. Nhưng bỏ em thì không được, tôi sẽ thành gã hèn vì đó lại là
con tôi? Trời ơi, tôi biết làm sao đây? (ảnh minh họa)
Tôi hỏi tại sao. Em vẫn bảo chỉ muốn tự do, chưa muốn ràng buộc chuyện chồng con. Có lẽ, em định sinh xong thì mới cưới hay là em không muốn lấy chồng, muốn làm mẹ đơn thân? Hỏi em cứ ầm ờ bảo, muốn 29 tuổi thì cưới, sinh xong rồi bàn chuyện hôn nhân đại sự. Tôi chưa từng thấy người con gái nào như thế. Tất cả những gì em thể hiện thì không phải là em không yêu tôi. Nhưng mà, tại sao yêu lại không thể cưới, năm nay cũng đẹp tuổi mà. Nghĩ hoảng quá, hay em bị làm sao? Tôi và em đã có con với nhau liệu em có dại mà làm mẹ đơn thân không? Chắc tôi chết mất vì quyết định này của người yêu?
Chờ đợi em, tôi không biết chờ đến bao giờ khi mà em không cho tôi một lời hứa chắc chắn. Nhưng bỏ em thì không được, tôi sẽ thành gã hèn vì đó lại là con tôi? Trời ơi, tôi biết làm sao đây?
Theo Ngoisao
Nhà thơ Bùi Hoàng Tám và triết lý "Vợ duy nhất đúng!"
Phải khẳng định luôn rằng vợ của chúng ta đã đúng, đang đúng và mãi mãi đúng.
Gia Cát Khổng Minh tính toán như thần cũng có lúc nhầm. Máy tính điện tử của ông Bin Ghết cũng có thể sai. Thậm chí, thượng đế toàn năng tối thượng, tối cao cũng có khi lú lẫn. Còn vợ kính yêu của chúng ta thì không và tuyệt nhiên không. Nàng chỉ đúng và luôn luôn đúng. Mọi chủ trương, quyết sách mà nàng đưa ra không và một ngàn lần không bao giờ sai.
Nếu như bạn mạo muội cho rằng nàng nhầm lẫn, đó là bạn ngu dốt hoặc có... ý đồ đen tối.
Bất chấp tuổi tác, thời gian và sức khỏe, nàng vẫn đúng một cách tuyệt đối. Đúng đến không thể chối cãi...
Ví như hôm nay mồng hai, "mồng một sớm mai, mồng hai đầu tháng", nồi cơm giở chứng bị khê. Đừng bao giờ vội đổ cho nàng. Nàng không thể kém cỏi đến mức không biết nấu một nồi cơm dẻo. Đây chắc chắn là tại gạo. Loại gạo này rất lắm nhựa, ai nấu cũng khê chứ đừng nói là nàng. Nàng nấu còn khê ít, mỗi phần đáy nồi chứ thiên hạ thì có mà khê từ đầu đến cuối.
Mà cũng tại cái bếp nữa. Cái bếp nhà này, nàng đã nói từ năm ngoái là phải thay đi, phải sửa đi. Thế mà ta có chịu làm đâu? Thế là lỗi tại ta chứ? Cấm cãi!
Rồi ví như nấu nồi canh bị mặn, nàng sẽ thản nhiên nói với ta rằng: "Em bỏ mỗi tý muối. Mặn là mặn thế nào?". Nếu ta dại dột nói rằng "Mặn là mặn. Mặn chát ra. Em nếm thử xem?". Nàng sẽ nối đóa lên mà cao giọng: "Không phải thử thách gì cả. Tôi đổ nước, tôi tra muối, tôi biết mặn hay nhạt chứ. Đồ... loạn vị!".
Còn giả thử như nàng nếm và cái mặn khiến nàng phải nhăn khuôn mặt kiều diễm lại thì bạn nên nhớ, chắc chắn đấy là tại... muối. "Loại muối này rất mặn. Mọi lần em cũng bỏ ngần ấy thì nhạt, thế mà hôm nay lại... mặn".
Đến nước này thì coi như nàng đã "khuất phục" mà đổ cho nguyên nhân khách quan. Nếu bạn lại lý sự thêm nữa, kiểu như "Em nói vô lý, muối này vẫn muối hôm qua" thì khi đó, tai họa sẽ giáng xuống đầu bạn. Nàng sẽ tru tréo lên rằng nó chỉ đằm đặm thôi chứ không đến mức mặn. Rằng đi ăn hàng ăn quán, cao lương mỹ vị quen rồi...
Thậm chí, nàng thẳng cổ đuổi "Cút xéo đến nhà con nào nó cơm dẻo canh ngọt thì cút, đừng có về nhà kiếm cớ mà gây sự".
Nàng sẽ bỏ đũa bát, thút thít khóc cho đến khi ta phải quì xuống đầu giường cam tâm thú nhận rằng "Không, canh hôm nay rất chi là ngon, là ngọt và cũng rất là vừa. Tại anh... lú lẫn cái mồm thôi".
Đấy là việc nhỏ nhưng còn đối với việc lớn như mua đất, làm nhà chẳng hạn, nàng càng tuyệt đối đúng.
Nêu ta mua được căn nhà rẻ và đẹp, dứt khoát đó là nhờ có quyết định sáng suốt của nàng. Nàng đã cho ta cái phương hướng và ta chỉ có mỗi nhiệm vụ là thực hiện cái chủ trương đúng đắn đó. Tức là xoay xỏa tiền nong, làm thủ tục chuyển đổi vân vân và vân vân.
Tóm lại, nhà ta đẹp là nhờ sự đúng đắn của nàng.
Còn nếu như mua hớ, hay bị lừa chẳng hạn, dứt khoát là lỗi tại ta. Nàng đã lưỡng lự không muốn mua từ đầu. Nàng đã dặn dò bao nhiêu lần rằng phải xem xét kỹ. Nàng đã nói câu A, ngày B; câu C ngày D mà ta có để ý gì đâu? Vua nghe vợ thì mất nước nhưng vì ta không là vua nên không nghe vợ thì tai họa, thì khốn khổ, thì...
Nói cho cùng vì ta tự phụ, vì ta cậy làm chồng, vì ta bảo thủ, vì ta gia trưởng, chuyên quyền, vì ta coi vợ không ra gì... bây giờ mới trắng mắt ra. Cho chết!
Nếu ta có người làm chứng, hay có máy ghi âm chẳng hạn, ghi lại từng câu, từng chữ nàng khuyên ta phải mua như thế nào, ta đã lưỡng lự ra sao thì còn nguy nữa. Nàng sẽ tru tréo lên rằng: "Việc tôi nói là việc tôi nói chứ. Sao lại cứ nhất nhất phải nghe tôi. Mà này, nên nhớ nghe lời ngu là kẻ đại ngu đấy nhé".
Ôi, thôi thôi, đã bảo rồi mà. Nàng đã đúng, đang đúng và mãi mãi đúng.
Tóm lại, trong mắt các bà vợ, lũ đàn ông chúng ta đều là những kẻ vô tích sự và tuyệt đối sai.
Không, một chút an ủi cuối cùng cho "lũ chồng" là có một lần duy nhất trong đời chúng ta sáng suốt. Đó là ngày ta quyết định cưới nàng làm vợ. Một quyết định sáng suốt đến mức phải "tu qua bảy kiếp" mơi có được.
May mắn lắm và phúc đức lắm lắm!
Thật là hạnh phúc cho chúng ta với những bà vợ mà khi ta cần là có, khi ta muốn là được, khi ta sai là nàng đúng mà chúng ta muôn thủa toàn tập... sai!
Theo VNE
Dâu mới "giở chiêu" để xin ra riêng Tự biến mình thành một nàng dâu thật lười, thật đoảng, hai tháng sau Ly được bố mẹ chồng "đuổi" ra khỏi nhà. Hỏi ra mới biết đó là "kế" của cô nàng. Muốn có cuộc sống tự do nên vừa cưới xong là Ly (Khâm Thiên, Hà Nội) bàn với chồng xin bố mẹ cho ra ở riêng. Nhưng mẹ chồng "cao...