Em chưa bao giờ hết yêu anh…
Hôm qua anh gọi điện cho em, anh bảo anh không về nữa. Thực sự em không biết diễn tả cảm xúc đó như thế nào…
Hình như em không thấy buồn, em không khóc như mấy lần trước, chỉ thấy trong lòng hụt hẫng, một cảm giác trống trải không diễn đạt thành lời. Anh nói và em chỉ im lặng, không phản ứng, dường như lúc đó trong em chỉ có một nỗi buồn… câm lặng không nói được thành lời.
Người ta vẫn nói rằng “Con trai ít khi khóc nhưng khi họ khóc là lúc họ đau khổ nhất. Con gái thường hay khóc nhưng khi họ không còn không khóc nữa là lúc họ đã đau khổ quá nhiều”. Em nghĩ câu nói đó đúng với em. Yêu anh em đã trải qua muôn vàn cảm xúc nhưng có lẽ cảm xúc đau khổ là em nhận lấy một cách đầy đủ nhất.
Chia tay anh từ hôm 13/9/2010…kể từ hôm đó em đã biết thế nào là đau khổ trong tình yêu. Chia tay anh tưởng chừng như không bao giờ liên lạc với anh nữa, tưởng rằng em sẽ quên anh. Và em cũng đã đi làm với hy vọng công việc sẽ cuốn em đi, để buồn đau trong em giảm đi theo ngày tháng. Nhưng chỉ cần một lần anh nhắn tin, anh gọi điện là bao nhiêu cảm xúc trong em lại vỡ òa….em khóc, không biết đã bao lần em khóc vì anh…Vậy thì một lần nữa anh bảo anh không về có thể làm em buồn đau hơn nữa không ? Em đã đau khổ quá nhiều rồi mà anh!
Yêu anh em đã trải qua muôn vàn cảm xúc nhưng có lẽ cảm xúc đau khổ là em nhận lấy một cách đầy đủ nhất (Ảnh minh họa)
Lời hứa suy cho cùng cũng chỉ là một lời nói dối để người trong cuộc tin vào nó một cách ngu ngốc. Em vẫn tin, vẫn đợi ngày anh về, vậy mà cái cuối cùng em nhận được từ anh là gì, chỉ là một lời hứa suông để rồi cuối cùng anh rút lại nó một cách như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy sao ? em ghét bản thân em sao lại sống quá tình cảm, quá yếu đuối như vậy, khi yêu, em hoàn toàn để con tim dẫn lối mà không hề có lý trí can thiệp.
Video đang HOT
Nhiều khi em cười xót xa cho sự lựa chọn của mình. Anh bảo yêu anh em sẽ khổ, sẽ thiệt thòi đủ thứ vì anh là Lính mà. Nhưng sao em không thấy khổ, em chấp nhận tất cả mà, em không thấy khổ sao anh lại sợ khổ thay em? Em không buồn, không tủi thân khi ngày lễ tết bạn bè tay trong tay hò hẹn người yêu, còn lại mình em ở lại phòng với cuốn giáo trình dầy cộp và những bản tình ca buồn. Nhưng chỉ cần nghe giọng nó anh qua điện thoại thì mọi buồn phiền trong em đều tan biến, chỉ cần nghe giọng nói ấm áp của anh thôi là quá đủ với em rồi.
Em hạnh phúc mà anh, hạnh phúc với tình yêu mà em chọn. Vậy mà cuối cùng anh lại bỏ mặc em trên con đường dà hun hút chỉ vì một lý do “yêu anh em sẽ khổ”. Trời ơi ! Sao em ghét những lý do lãng xẹt đó vậy, lý do đó tưởng chừng như cao thượng nhưng lại che đậy sự hèn nhát trong đó. Anh nói chia tay em rồi anh không sao quên được, không thể yêu thêm một ai, chia tay rồi vẫn nhớ vì em là mối tình đầu của anh…Vậy cớ sao khi em muốn quay lại, muốn yêu anh như ngày xưa anh lại im lặng không nói với em một lời nào. Tại sao chứ ? Anh trả lời em đi?
Còn em kể từ khi chia tay anh đến giờ em cũng đã thử mở lòng với một, hai người gì đó nhưng em không yêu được, em không hề có cảm giác. Vì anh cũng là tình đầu của em, anh biết không. Đến bây giờ em mới ngộ ra một điều rằng trong cuộc đời mỗi con người ai cũng sẽ có một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm mà người ta không dễ gì quên được. Em cũng thế, không biết đến bao giờ em mới quên được anh để đến với một người con trai khác.
Em cũng thế, không biết đến bao giờ em mới quên được anh để đến với một người con trai khác. (Ảnh minh họa)
Phải chăng tình đầu là tình đẹp nên mới dở dang hả anh. giá như bây giờ anh đã yêu người con gái khác thì mọi chuyện sẽ khác… đằng này anh vẫn chưa yêu ai, phải chăng vì thế mà em lại càng không quên được anh, để rồi em lại nuôi mộng ước, để rồi đêm về nhắm mắt lại là em lại nghĩ đến anh, em lần giở điện thoại nhắn tin cho anh nhưng em không dám gửi….
Chia tay anh từ hồi em còn là cô bé sinh viên năm hai và giờ em đã ra trường, khoảng thời gian đó không quá dài nhưng cũng không phải là ngắn nhưng sao em không yêu thêm được ai nữa. Tại sao chứ? Em muốn chúng ta quay lại với nhau, lại yêu nhau như ngày xưa, tại sao lại không thể hả anh? Anh vẫn yêu em cơ mà, sao anh lại làm khổ em, làm khổ anh và làm khổ tình yêu chúng mình thế này???
Hôm anh nói tháng 7 này anh sẽ về chúng ta sẽ gặp nhau sau mấy năm trời xa cách, anh có biết khi nghe tin đó em đã vui như thế nào không, đã hạnh phúc như thế nào không ? em đã mơ tưởng ra bao nhiêu cảnh tượng thật đẹp đẽ, ngọt ngào nhưng cuối cùng anh đã phá vỡ tất cả. Anh đừng mãi im lặng như vậy, em ghét sự im lặng, anh nói đi một lời thôi cũng được, một lời giải thích thôi cũng được chỉ cần đủ để an ủi em thôi. Vậy mà anh cũng không làm được ? Đã mấy lần em cầm điện thoại lên định gọi hay nhắn tin cho anh nhưng em lại thả xuống, bởi em biết anh sẽ chẳng trả lời em đâu. Anh luôn im lặng, im lặng với chính anh. Em ghét cảm giác đó anh biết không ?
Anh sẽ không về thăm em nữa, thế mà có một con bé vẫn ngốc nghếch hát thầm “Tháng tám mùa thu….Lá rơi vàng chưa nhỉ….từ độ người đi thương nhớ âm thầm”…Anh sẽ không về nữa đúng không Anh ? Anh hãy trả lời em đi ???? Hãy trả lời em đi “Muỗi”…Em chưa bao giờ hết yêu anh mà, anh biết điều đó đúng không? Nếu được yêu thêm một lần nữa em vẫn muốn người đó là anh…Anh biết không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mất con và mất anh...
Em đã mất con rồi và giờ anh cũng bỏ em đi với một người con gái khác rồi...
Anh ơi! Em nhớ lắm nụ cười của anh, ánh mắt anh và những cái ôm thật chặt của anh. Giờ thì mình xa nhau thật rồi phải không anh? Em buồn lắm, nước mắt em không thể nào rơi được nữa, trong lòng em cô đơn và trống trải. Em biết trước ngày này sẽ đến và em cũng đã chuẩn bị tâm lý trước rồi nhưng sao giờ này em vẫn đau đến vậy?
Em đau lắm anh ạ! Em đau cả thể xác lẫn tinh thần, đêm hay ngày bất cứ lúc nào nỗi đau ấy cũng hiện diện trong em, dày vò em. Em nghĩ về anh về con và những gì đã qua, em cứ đặt cho mình một câu hỏi mà chính em cũng không biết trả lời ra sao, " Phải chăng em đang bị điên?" Em yêu anh! tình yêu ấy chưa phải là lâu nhưng em luôn giành trọn vẹn tất cả sự chuẩn mực cho anh để đến giờ này em nhận được từ anh những gì hả anh?
Em chỉ cảm nhận được đó là đau khổ và nước mắt thôi. em biết anh không yêu em từ khi anh nhẫn tâm bắt em bỏ đi giọt máu của mình, con của chúng ta và là niềm hạnh phúc nhỏ bé của em. Em đã vui biết nhường nào khi biết mình sắp được làm mẹ dù em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, ngày nào em cũng nên mạng tìm hiểu xem em phải làm gì để cho con một sự phát triển tốt nhất từ khi còn ở trong bụng em.
Đi chơi em không còn dám uống bia rượu nữa cả nước có ga cũng vậy, em không dám ngồi gần ai hút thuốc, không dám ăn cay và nhiều nhiều lắm. Em ốm nghén, em mệt mỏi và khó chịu nhưng em vẫn vui, em nghĩ đến một bé trai xinh đẹp có khuôn mặt bầu bĩnh, má núm đồng tiền của anh và cái mũi cao đôi môi của em, em nghĩ đến những cái tên có nhiều ý nghĩa mang họ của anh. thế đấy anh ạ! ngày ngày em lủi thủi với niềm vui nhỏ bé ấy khi thấy anh hờ hững vứt bỏ mọi hậu quả và trách nhiệm cho em.
Em đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần (Ảnh minh họa)
Em đã chấp nhận sinh con và nuôi con một mình thế nhưng sao anh vẫn cố ép em phải vứt bỏ con? Em đã định khi nào cái thai lớn không thể làm gì được nữa thì mới về nhà nhận lỗi với ba mẹ vì em biết nếu để mẹ em biết mẹ cũng quyết định như anh thôi nhưng mọi chuyện diễn ra không như em mong muốn. Em đau khổ nhiều vì những câu nói đau xé lòng của anh nhưng em chỉ cần nghĩ đến con mọi đau buồn dường như tan biến hết, em yêu con vì con là con của anh và vì em yêu anh, nhưng anh ơi giờ đây trái tim em vụn vỡ, vì áp lực từ mẹ và anh đã khiến em mất con mãi mãi,24 tuổi em phá thai, giờ đây em hoàn toàn thất vọng và bế tắc, em không biết em phải làm gì nữa!
Em đã mất con rồi và giờ anh cũng bỏ em đi vơí một người con gái khác rồi, em không còn muốn sống những ngày tháng tiếp theo nữa, cảm giác tội lỗi đang dày vò cấu xé em từng giây phút một, đau đớn. Anh đã từng hứa rằng anh vẫn ở bên em anh bắt em phải làm như thế chỉ vì anh chưa sẵn sàng có gia đình nhưng đó chỉ là cách anh muốn em bỏ con thôi, giờ đây khi trút bỏ được gánh nặng anh lại tiếp tục vui vẻ bên những cô gái khác bỏ mặc em với nỗi đau, em đã không dám tin rằng em đã yêu một con người tàn nhẫn giống như anh, em chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy con ra để ép buộc hay áp đặt cuộc sống cho anh, nếu anh không cần thì con sẽ chỉ là con của em thôi, tại sao không cho em được lựa chọn cuộc sống của em?
Khi em đến với anh em không còn trong trắng nhưng đó không phải là lỗi của em, em đã mất đi điều quý giá ấy trong đau đớn và tuyệt vọng vì bị cưỡng ép, tại sao anh không hiểu cho em và luôn tỏ ra coi thường em. Những gì anh đã nói như một nhát dao đâm vào tim em và vết thương ấy sẽ không bao giờ lành, anh đã giết chết một tâm hồn rồi. Hôm nay là tròn một tháng em bỏ con và hôm qua em thấy anh vui vẻ bên một cô gái khác, em sẽ không bao giờ quên, mãi mãi không bao giờ quên những nỗi đau này, nước mắt em đã cạn khô rồi. Em chỉ ước thà em bị điên hay mất trí thôi để không phải nghĩ nữa,cả nhà anh đều yêu thương em và mong mình sẽ về lại bên nhau nhưng điều đó là không thể.
Từ khi nhìn thấy sự lạnh lùng của anh em đã tự thề với mình rằng em sẽ quên anh, sẽ không yêu anh nữa dù có thể là rất lâu, em phải làm lại từ đầu, phải sống vì những người còn yêu thương em, em sẽ không làm gì ngu ngốc vì anh đâu anh không xứng đáng mà. Em sẽ trở lại là em một cô gái thông minh nhanh nhẹn và hay cười, rồi một ngày nào đấy gặp lại anh em sẽ cho anh thấy để mất em là sai lầm lớn nhất của anh.
Tạm biệt Mr. Tiger! Chúc anh luôn hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trái tim anh thuộc về em! Em đã mang đến cho anh cảm giác ngất ngây trong tình yêu, một cảm giác bất tận mà anh không thể nào nói hết... Em à! Hà Nội mưa thật buồn. Gió thổi làm những hạt mưa bắn vào tay anh, anh thấy ghét mưa làm sao. Mưa khiến anh cảm thấy buồn và lạnh nữa. Anh ngồi trong phòng nhìn qua...