Em chồng vay tiền mãi không trả lại
Hôm ấy, không nể chồng, ngay trước mặt bố mẹ chồng, tôi nói bà cô cho anh chị xin lại số tiền mấy chục triệu vay 3 năm trước để anh chi làm ăn.
Em chồng vay những 3 chục triệu (ảnh minh họa)
Em chồng thích mượn đồ của chị dâu dùng
Những ngày mới về làm dâu nhà chồng, tôi đã để ý thấy cái tính khí khó ưa của em chồng. Thật ra, tôi không phàn nàn, cũng không dám nói gì vì sợ chồng sẽ nghĩ tôi không tốt, mới về mà đã này nọ. Nhưng tôi ghét người khác động vào đồ của mình. Em chồng tôi, ngày nào cũng vào phòng anh chị, mượn đồ của tôi mà không hề được phép.
Có khi tôi đi làm, cô ấy cũng vào lấy váy vóc, quần áo mặc như thường. Rồi cũng chẳng giặt giũ gì, cứ thế vứt cả đống ở đấy, tôi bực mình ghê gớm. Có những bộ váy tôi mặc đi dự tiệc, cô ấy cũng mang ra mặc như của mình rồi không chịu giặt treo lên. Vòng tay, giày dép cô ấy cũng đi suốt. Rồi lại nói thích, muốn xin tôi. Có khi thấy tôi hỏi thì bảo là mượn.
Thật tình tôi khó chịu rất nhiều về hành động đó của em chồng nhưng chỉ là tôi không muốn nói quá nhiều, có ai chịu được như tôi không?
Video đang HOT
Vay tiền 3 năm chưa trả
Dù là vay rất nhiều tiền để sửa sang nhà cửa, sổ tiến lên tới vài chục triệu nhưng đã mấy năm nay không thấy em chồng nói gì về chuyện trả lại cho anh chị. Còn nhớ, có lần tôi đã bóng gió rằng, anh chị dạo này túng thiếu, cần trang trải cho việc làm ăn, tiền vốn thì ít ỏi nên không biết như thế nào, vậy mà cô em chồng không nói được một lời.
Tôi còn tưởng cô ấy quên nên cố tình nhắc khéo rằng: “Cô chú dạo này làm ăn có được không, có thì hỗ trợ tí, cho anh chị vay thêm”. Nói như vậy rồi thì bà cô phải hiểu, đằng này chỉ nói được một câu: “Tiền nợ anh chị còn không có mà trả, nói gì cho vay thêm, chị cứ đùa”.
Bảo em khó khăn quá thì không nói làm gì, đằng này, em quần là áo lượt, vàng đeo đầy người, trang sức lúng liếng, vậy mà… Nói ra thì thật xấu hổ và ngại cho chồng, vả lại thấy oan cho bản thân mình vì có lần tôi lén nghe được câu chuyện của cô ấy nói với chồng: “Anh có của để cho vợ giữ rồi bả ấy mang hết của anh đi cho nhà mình. Anh cứ để khoản đó cho em giữ, em không cướp của anh, khi nào anh cần thì em đưa cho. Đừng có cái gì cũng tin vợ mình thế, dù sao cũng không phải là ruột thịt”. Nghe mà đau hết cõi lòng, không phải ruột thịt nhưng sẽ là người đi suốt cuộc đời và đi chung một con thuyền, cùng hướng về một mục đích. Tôi sẽ là người cùng anh vượt qua khó khăn, còn cô ấy có thể làm được cùng anh trai mình không.
Tôi cũng có nói thêm, tiền ấy sẽ đưa cho anh cất giữ, từ giờ cái gì anh cũng có thể giữ, tôi không can thiệp nhiều, tôi chỉ phụ trách thu tiền hàng, còn lại anh thích giữ thì cứ cầm chìa khóa. (ảnh minh họa)
Hóa ra, cô ấy âm mưu không trả tiền với lý do như thế. Nhưng tôi lại nghĩ, đó chỉ là cái cớ, vì thật sự con người cô ấy như thế nào tôi hiểu cả.
Tôi âm thầm chịu đựng và cũng nói với chồng cho anh hiểu, dù không nói là biết chuyện kia: “Tiền bạc em giữ không phải là em lấy của anh, vợ chồng mình chung vốn làm ăn, có bao nhiêu em cũng để đây cả. Nếu anh không yên tâm, có thể hoạch định, tính toán tiền nong, tránh trường hợp lại có người xì xào chuyện em quản chồng chặt quá, không hay”. Nếu chồng là người tinh ý, hi vọng anh hiểu những điều tôi nói. Tôi mệt mỏi vô cùng vì phải đấu tranh với nhà chồng, đấu tranh với bà cô em chồng. Tại sao trên đời lại có người trơ như thế.
Hôm ấy, không nể chồng, ngay trước mặt bố mẹ chồng, tôi nói bà cô cho anh chị xin lại số tiền mấy chục triệu vay 3 năm trước để anh chi làm ăn. Tôi cũng có nói thêm, tiền ấy sẽ đưa cho anh cất giữ, từ giờ cái gì anh cũng có thể giữ, tôi không can thiệp nhiều, tôi chỉ phụ trách thu tiền hàng, còn lại anh thích giữ thì cứ cầm chìa khóa. Thấy tôi nói vậy, cô em chồng ngượng lắm. Tôi biết ngay là cô ấy không phải vì nghĩ tôi cuỗm mất mà không có ý trả vợ chồng tôi. Càng thế, tôi càng ra sức đòi, vì không thể có chuyện cứ ăn chơi còn nợ nần thì không chịu trả, trong khi anh chị thì rất cần tiền.
Đúng là không cái nợ nào bằng cái nợ này. Cho người ngoài vay có khi còn đòi được, cho người nhà chồng vay mà gặp những người như cô em chồng này thì đúng là, chỉ có đường mất.
Theo VNE
Làm sao thoát được ách bồ già?
Chị ta thì càng lúc càng lấn tới. Chị ta gọi tôi đến nhà thường xuyên hơn, nếu tôi không làm theo là chị ta dọa chết, khóc mếu, ăn vạ. Tôi sợ rằng không sớm thì muộn cũng bị bại lộ. Khi ấy gia đình tôi sẽ về đâu?
Tôi năm nay 29 tuổi, tôi đã có vợ và một cô con gái. Vợ chồng tôi lấy nhau được hơn 4 năm rồi. Cuộc sống của vợ chồng tôi tương đối vất vả vì cả hai bên đều từ quê lên thành phố làm việc. Tôi chỉ làm nhân viên cho một công ty tư nhân, lương tháng cũng bình thường nên không giúp vợ con được nhiều. Cũng vì chuyện tài chính này mà tôi đã phạm một sai lầm rất lớn.
Chị ta làm cùng công ty với tôi, ngồi làm việc gần nhau nhưng khác bộ phận. Chị ta hơn tôi 5 tuổi, từng có một đời chồng nhưng rồi ly hôn. Chị ta cũng đã có một đứa con trai, giờ hai mẹ con sinh sống trong một khu chung cư tương đối khá giả. Xuất thân từ thành phố nên cùng đi làm như tôi nhưng cuộc sống của chị ta dư giả hơn nhiều. Vả lại tôi nghe nói, sau khi ly hôn, chị ta cũng có một khoản tiền kha khá do chồng cũ để lại.
Lúc đầu trong mắt tôi, chị ta là người khá thân thiện, dễ gần. Hơn tôi vài tuổi nhưng trong công việc chị ta rất khéo léo, ăn nói đâu ra đấy. Mọi người đều bảo chị ta cáo già nhưng tôi thì thấy khá ấn tượng. Chị ta là người sắc sảo nhưng giỏi giang, làm được việc. Ngồi làm gần chị ta, tôi cũng học hỏi được khá nhiều. Sau một vài lần cùng nhau đi ăn trưa, hai bên có cơ hội hiểu về nhau hơn.
Chị ta thăm hỏi tôi thường xuyên, nghe nói tôi có con nhỏ, thi thoảng chị ta mua quà cho con tôi. Quần áo, đồ chơi cũ của con, chị ta cũng mang cho tôi. Thấy chị ta thân thiện, tôi rất quý. Vả lại tính tôi thương người. Tôi không biết vì sao mà chị ta và chồng ly hôn nhưng nhìn cảnh phụ nữ một mình nuôi con tôi thấy chạnh lòng. Một vài lần nhà chị ta bị hỏng ống nước, điện đóm, tiện đường về qua tôi cũng vào giúp. Với tôi, tình cảm đó như kiểu chị em thân tình giúp đỡ nhau vậy đó.
Ảnh minh họa
Và rồi con tôi ốm, phải nhập viện. Vợ tôi phải nghỉ làm để vào viện chăm con, một mình tôi xoay sở chuyện tiền nong. Trong lúc đó, chính chị ta là người đã cho tôi mượn tiền để lo cho con. Tôi cảm động vô cùng vì một miếng khi đói bằng một gói khi no. Lúc mình túng thiếu, có người chủ động giúp thì còn gì bằng. Nhà chị ta lại gần viện nơi con tôi nằm điều trị. Vì vậy chị ta đề nghị tôi cứ vào đó lấy cơm mang ra cho vợ, cho con rồi quay về đấy ăn chứ nhà trọ của tôi xa bệnh viện, tôi đàn ông con trai về nấu nướng một mình cũng không tiện. Mặc dù biết là phiền chị ta, nhưng chị ta nhiệt tình quá tôi cũng không lỡ từ chối. Vả lại cũng đúng là tôi đi làm đã rất mệt, tối có một mình phải nấu nướng mang đồ ăn vào viện đúng là không tiện.
Chính trong 1 tháng con tôi nằm viện đó, mọi chuyện đã nảy sinh. Trừ những tối tôi vào viện trông con thay vợ, còn lại hầu như tôi không về nhà mà cứ từ viện về thẳng nhà chị ta. Ăn tối xong cũng muộn, chị ta giữ lại, tiện gần viện, có gì vợ gọi đảo qua cũng nhanh, hơn nữa mai cũng tiện đi làm. Ở lại, chị ta ăn mặc mát mẻ, trò chuyện tới tối khuya. Hơn 1 tuần sau thì tôi và chị ta đi quá giới hạn. Tôi thừa nhận mình đã quá yếu lòng trước sự mời gọi của chị ta. Nhưng chị ta nói cũng không có ý ràng buộc gì tôi cả, chẳng qua ly hôn chồng lâu ngày, giờ cảm thấy trống vắng, muốn có người chia sẻ mà thôi. Dần dần, tôi bị cuốn vào chị ta.
Chúng tôi bắt đầu cặp kè từ đó. Tôi đã nhiều lần muốn dứt ra nhưng không được. Chị ta cứ khóc mếu, cầu xin tôi đừng đi. Chị ta nói không cần tôi cưới mà chỉ cần tôi thi thoảng đến bên chị ta mà thôi. Tôi cảm thấy có lỗi với vợ vô cùng bởi vì thực tế tôi hoàn toàn không yêu chị ta. Tôi chỉ thương chị ta mà thôi. Nhưng mọi chuyện cứ mỗi lúc lại rối lên khi tôi nợ chị ta số tiền càng ngày càng lớn.
Kinh tế khó khăn, thi thoảng chị ta lại cho tôi vay tiền. Bây giờ số tiền đó rất lớn khiến tôi không có khả năng chi trả. Vì thế mà tôi không dứt ra được. Chị ta thì càng lúc càng lấn tới. Chị ta gọi tôi đến nhà thường xuyên hơn, nếu tôi không làm theo là chị ta dọa chết, khóc mếu, ăn vạ. Tôi sợ rằng không sớm thì muộn cũng bị bại lộ. Khi ấy gia đình tôi sẽ về đâu? Mong mọi người cho tôi một lời khuyên. Tôi rối trí vì bị chị ta khủng bố tinh thần.
Theo VNE
Có nên cho anh rể vay tiền không ? Nếu là chị vay cho chị thì tôi chẳng tiếc gì nhưng cho anh rể thì tôi thấy ngần ngại. Biết tôi có sẵn một khoản tiết kiệm chưa dùng đến, chị gái hỏi vay để chồng chị làm ăn. Thực ra, nếu là chị vay cho chị thì tôi chẳng tiếc gì nhưng cho anh rể thì tôi thấy ngần ngại. Anh...