Em chồng quá quắt và cái kết “đắng” sau khi kết hôn
Rồi cũng tới ngày em chồng lên xe hoa về làm dâu nhà người ta. Nói thực, cô thấy nhẹ hết cả người…
Cô còn nhớ như in cái ngày con trai cô tổ chức tiệc đầy tháng ở nhà chồng, vừa đang định bế con cho con ti để con ngủ thì em gái chồng sẵng giọng: “Chị để bé đấy ra dọn dẹp mâm bát, nồi niêu xoong chảo đi chứ! Vứt đấy ai dọn hộ chị nữa!”. Cô đâu có ý nghĩ lười biếng, dù mới sinh được 1 tháng, nhưng cô nghĩ làm mấy việc đó cũng không sao. Tính cô cứ ngồi đấy nhìn người khác dọn cô cũng chẳng yên lòng.
“Em cứ để đấy, chị cho cháu ngủ xong sẽ ra dọn, giờ nó thức đặt nó không nghe đâu”, cô nhẹ nhàng trả lời. Thế mà em chồng sồn sồn lên kêu cô lười, ỷ lại, chỉ muốn ôm con nằm một chỗ để người khác làm. Còn gọi chồng cô và mẹ chồng ra phân xử. Chồng cô nói đỡ vợ, bảo cô mới sinh một tháng, lần này em chồng dọn hộ một lần cũng đâu có sao. Con bé lập tức kêu gào anh trai bênh vợ, không biết dạy vợ, chiều vợ quá đâm ra vợ sinh hư. Cô chán nản, chẳng thiết tranh cãi, bảo chồng bế con còn một mình dọn dẹp hơn chục mâm cỗ, em chồng chẳng mó tay giúp chút nào.
Đó là chuyện cô nhớ nhất, còn rất nhiều chuyện nhỏ nhặt phát sinh hàng ngày mà cô đã quên hoặc chẳng muốn chấp nhặt với con bé. Cuộc sống chung nhiều lúc ngột ngạt, cô muốn ra riêng cho thoải mái. Song chồng động viên, em chồng rồi cũng phải lấy chồng, mẹ anh vừa già cả vừa yếu bệnh, vợ chồng cô khó lòng ở riêng được. Rồi cũng tới ngày em chồng lên xe hoa về làm dâu nhà người ta. Nói thực, cô thấy nhẹ hết cả người. Không có người gây gổ, săm soi, xét nét mình hàng ngày, ai không thở phào cho được?
Ảnh minh họa
Cưới xong em chồng có thai ngay. Niềm vui chưa được bao lâu thì lúc em chồng bầu được 3 tháng, đùng cái con bé xách hành lí về nhà mẹ đẻ. Cả nhà hốt hoảng hỏi thăm đã có chuyện gì, thì em chồng vừa khóc lóc vừa kể lại. Từ khi về nhà chồng, bố mẹ chồng liền giao hết mọi việc trong nhà ngoài ngõ cho em chồng. Đi làm cả ngày về là lao vào cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp. Đã thế còn bị chê bai, bắt bẻ đủ kiểu.
Video đang HOT
Mâu thuẫn càng nặng nề khi em chồng có thai nghén ngẩm, mệt mỏi mà mẹ chồng vẫn không đỡ đần tí nào. Bình thường có thể nín nhịn cho êm cửa nhà, mà có bầu không được quan tâm thì chớ, còn phải còng lưng lau nhà, không lần nào là em chồng không tủi thân tới bật khóc. Thậm chí mẹ chồng không cho con trai đỡ đần vợ, bác ấy bảo đó là việc của phụ nữ, hơn nữa mới về nhà chồng đã được chiều thì sau này sinh hư, phải rèn cho vào nếp đi.
Mỗi ngày dài đằng đẵng như cả tháng, em chồng gần như nước mắt chan cơm ăn. Nhưng nghĩ vì con mà cố nhịn, mong rằng sớm được ra ở riêng. Hôm đấy, em chồng vì quá mệt nên ngủ quên qua giờ nấu cơm, mẹ chồng tức giận mắng mỏ em chồng không ra gì. Uất ức tích tụ lâu ngày, em chồng cãi lại mẹ chồng vài câu. Sau đó thì bị mẹ chồng đuổi về với lí do “hỗn láo”, tuyên bố không có cô con dâu kiểu đó, còn cấm con trai đi đón con dâu về một khi em chồng chưa quỳ xuống xin lỗi bà.
Cô nghe xong chẳng biết phải nói gì. Cô sợ mình an ủi, động viên thì em chồng bảo mình giả tạo. Mà có khi im lặng chẳng nói tới thì em chồng lại trách cô không biết quan tâm người nhà cũng nên. Thật khó xử vô cùng, cô cảm thấy bác gái kia khó khăn chẳng khác gì so với em chồng đối xử với cô. tất nhiên cô là chị dâu nên em chồng không thể tự cho mình cái quyền to như bác ấy là mẹ chồng được.
Ảnh minh họa
Mẹ chồng và chồng cô an ủi em chồng vài câu, bảo cứ ở lại nhà đã, chuyện từ từ sẽ tính. Cô lật đật đi nấu cơm, chuẩn bị vài món ngon cho em chồng đang mang bầu bồi dưỡng. Chồng cô xuống bếp thở dài: “Đấy, giờ nó mới sáng mắt ra chưa? Ở nhà thì bắt nạt chị dâu, hoạnh họe mọi người, cũng tại mẹ chiều nó từ bé cơ. Giờ về nhà người ta ở mới biết đời không như mơ, không đâu tốt bằng nhà mình, chị dâu không phải chị ruột nhưng cũng đối xử tốt với nó, cũng là người một nhà…”.
Cô cười cười, chả dám góp lời, em chồng mà nghe được lại nhảy dựng lên thì chết. Nhưng cô nghĩ, đã là phụ nữ thì ai rồi cũng phải đi làm dâu, cũng phải đối mặt với những rắc rối liên quan đến nhà chồng chẳng ít thì nhiều. Chị dâu về làm dâu nhà mình, lạ nước lạ cái, sao không thân thiện cởi mở và đồng cảm với họ nhiều hơn. Khắt khe với nhau thì được gì, hay chỉ thỏa mãn được cái tôi ích kỉ, nhỏ nhen của bản thân? Chưa nói sau này chị dâu còn là người chăm sóc anh trai, mẹ đẻ mình, sinh cháu nội cho nhà mình.
Từ hôm về nhà ở, em chồng trầm lặng và ít nói hẳn đi, không nhìn chằm chằm vào từng việc làm, lời ăn tiếng nói của cô mà bắt bẻ nữa. Cô chẳng dám hi vọng em chồng niềm nở, thân thiết với mình, được như vậy đã là tốt lắm rồi. Có lẽ sự việc lần này với em chồng đã là bài học cho em ấy về tình đời, tình người và các mối quan hệ gia đình.
Theo Afamily
Vợ chồng lục đục vì của hồi môn cho em chồng
Tôi chẳng muốn là một người phụ nữ hẹp hòi, nhỏ nhen, trăm sự cũng chỉ tại cái nghèo...
ảnh minh họa
Vợ chồng tôi quen nhau từ hồi năm 2 đại học. Thấy anh là người hiền lành, chịu khó, hết mực yêu thương tôi, lại cùng quê, nên chúng tôi đã sớm nghĩ đến chuyện cưới xin. Nhưng cả 2 gia đình đều không mấy khá giả, nên sau khi ra trường 5 năm, chúng tôi mới làm đám cưới.
Ngày cưới, bố mẹ chồng cho chúng tôi 2 chỉ vàng và 10 triệu để làm vốn riêng. Tôi bảo bố mẹ giữ lại lo cỗ bàn thì mẹ tôi nhất quyết không nghe. Còn về tiền mừng, vợ chồng chúng tôi cũng được hơn 50 triệu, ban đầu bố mẹ chồng tôi bảo, trừ hết tiền cỗ bàn, còn bao nhiêu sẽ đưa cho chúng tôi lấy vốn làm ăn.
Thế nhưng đám cưới vừa tổ chức xong chưa được bao lâu, tiền mừng chưa cầm nóng tay, mẹ chồng tôi lại bảo cho mẹ vay để lo cho em chuẩn bị nhập học trên thành phố, hơn nữa số tiền ấy cũng chưa tiêu đến, ếch nào mà chẳng là thịt. Lúc ấy chúng tôi đang có ý định kinh doanh trên mạng, cần vốn mua hàng, nhưng vì mẹ nói không có tiền cho em nhập học, nên vợ chồng tôi quyết định đưa mẹ số tiền mừng cưới rồi tự đi vay giật làm ăn.
Vợ chồng tôi sống trên thành phố kể ra trăm cái khổ, cả 2 đều là nhân viên văn phòng tiền lương chỉ đủ trang trải là may. Sống trên này mỗi tháng có bao nhiêu thứ phải trả, nào là tiền nhà, tiền điện, tiền nước, ăn uống đắt đỏ, chưa kể từ khi có con, phải chắt chiu từng đồng mới đủ tiền mua sữa cho con. Đến khi con đi mẫu giáo, nếu không làm thêm ngoài giờ, quả thực vợ chồng tôi chẳng biết phải xoay sở thế nào. Đến giờ cả nhà tôi 2 vợ chồng, 2 con nhỏ vẫn chen chúc trong một căn phòng trọ chật hẹp chỉ vừa kê cái giường, tủ quần áo và vài đồ lặt vặt.
Tuy thế, nhưng nghĩ đến cảnh bố mẹ ở nhà cày cấy quanh năm vất vả, nên hàng tháng chúng tôi vẫn dành ra một khoản nho nhỏ, coi như biếu bố mẹ tiền ăn.
Vợ chồng tôi tất bật cả năm mà cũng chẳng đâu vào đâu. Gần đây em chồng tôi chuẩn bị cưới. Em tôi vừa mới ra trường chưa được 1 tháng, nhưng vì lỡ có bầu trước nên phải cưới chạy. Gần đến ngày có việc, bố mẹ tôi tổ chức họp gia đình, trong cuộc họp, mẹ tôi thẳng thắn nói rằng em gái sắp lấy chồng, mà gia đình nhà họ lại giàu có lắm, nhà mình dù không có cũng phải cố cho em được bằng bạn bằng bè để khỏi bị coi khinh. Mẹ tôi bảo mỗi anh chị bỏ ra 30 triệu để giúp bố mẹ lo của hồi môn cho em.
Sau hôm ấy, tôi về bảo chồng: "Em thấy việc mừng em bao nhiêu nên để các anh chị tự nguyện, chứ sao mẹ lại áp đặt thế. Từng đấy tiền bằng tiền lương nửa năm của em. Giờ biết xoay đâu ra tiền". Nghe đến đây, chồng tôi nhảy dựng lên nói tôi là người phụ nữ hẹp hòi, con dâu khác máu tanh lòng, nên không thấy thương em, thương bố mẹ.
Từ hôm ấy, cứ về đến nhà là vợ chồng tôi lại vùng vằng cãi vã, lại thêm con nhỏ ốm sốt, nên tôi thấy mệt mỏi lắm. Tôi nên nhắm mắt đi vay đưa tiền cho mẹ, hay lên tiếng?/.
Theo Kiến Thức
Khóc dở mếu dở không đủ sức ngày nào cũng "nã pháo" chiều vợ Người ta 5 lần 1 tuần đã là nhiều, vợ chồng tôi thì mỗi ngày 1 hiệp vẫn không thấy đủ. Từ xưa đến nay vốn chỉ thấy các chị em than thở vì... chồng hăng quá chứ ít khi có chiều ngược lại. Thế mà ít nhưng không phải không có, luôn tồn tại những ông chồng tối ngày vò đầu bứt...