Em chồng ở nhờ còn than con tôi ồn ào, mẹ chồng vô lý bảo tôi về nhà đẻ, tôi lặng lẽ làm điều này khiến bà cứng họng
Khi con trai Thư được 5 tháng thì em chồng đến. Sau khi tốt nghiệp Đại học, cô ấy không tìm được công việc nào phù hợp.
Từ sau khi Thư về nhà chồng làm dâu, hai người luôn quý trọng, yêu thương nhau. Lúc ấy Thư chưa phải nhiều tuổi, chồng Thư cũng chỉ lớn hơn cô 2 tuổi nhưng anh đã rất thành thục, biết chăm lo cho gia đình, luôn quan tâm đến cảm thụ của vợ, cũng rất thương vợ.
Ngày trước, lúc 2 người vẫn chỉ là người yêu. anh sẽ đều đưa đón cô đến công ty, thi thoảng sẽ đưa cô đi ăn khuya. Vào kỳ nghỉ, anh cũng sẽ đưa cô đi du lịch. Nói chung, chồng khi đó đã đem đến cho Thư cảm giác yên bình, an ổn.
Họ đã định sẽ hẹn hò 7 hoặc 8 năm mới kết hôn nhưng vào năm thứ 6, Thư có bầu. Sự xuất hiện của sinh linh nhỏ bé này đã phá vỡ kế hoạch của hai người. Đứng trước bước ngoặt lớn này, Thư nhận thấy chồng cô là người chính trực, lại có khả năng, được lãnh đạo quý, một người tối như vậy, không có cớ gì mà cô không trao thân gửi phận. Chỉ là điều kiện nhà chồng không tốt lắm. So với nhà Thư, đúng là kém hơn nhiều. Tuy nhiên, bởi vì yêu anh và tin tưởng anh nên dù nhà chồng có nghèo, Thư cũng không bận tâm. Cô cảm thấy chỉ cần hai người cố gắng, khó khăn nào cũng có thể vượt qua.
3 tháng đầu thai kỳ, Thư nghén rất dữ dội. Cô không thể ăn được bất cứ thứ gì, cứ ăn vào là lại nôn ra hết. Chồng đau lòng, mà Thư cũng quyết định nghỉ việc ở cơ quan. Lúc nghén, cơ thể rất yêu, Thư cũng muốn có chồng bầu bạn, chăm sóc nhưng anh lại bận rộn đi làm, không có thời gian. Đúng lúc đó, mẹ chồng nói muốn đến chắm Thư. Trong lòng Thư cực kỳ không muốn, nhưng mẹ chồng quả quyết đến bằng được.
Sau khi mẹ chồng tôi đến, bà chỉ tỏ ra kiên nhẫn và đối xử tốt với Thư chỉ trong tuần đầu tiên. 1 tuần sau, bà bắt đầu rất khắt khe với mọi hành động, cử chỉ của Thư và nghĩ rằng cô giả vờ yếu, mệt.
“Tất cả phụ nữ mang thai đều như nhau”, bà nói, “Con đừng vờ nữa. Ngày trước mẹ mang thai, làm gì có những chuyện như vậy”. Bà còn nói nếu Thư lúc nào cũng nghĩ bản thân mình yếu đuối, bất thường mà không làm gì thì sẽ quên cả cách làm mất. Vì vậy, bà đến đây để dạy con dâu làm việc nhà, trong khi bản thân thì lười biếng và không làm gì cả.
Video đang HOT
Thư bụng chửa vượt mặt như vậy nhưng nếu làm việc gì không tốt, mẹ chồng sẽ đi “mách” con trai và nói xấu con dâu. Thư thực sự rất muốn mời mẹ chồng khỏi nhà, nhưng bản thân cô biết mẹ chồng là người thế nào. Một khi đã cho phép bà đến nhà thì khả năng bà chấp nhận rời đi là rất thấp.
Thế nên Thư thà tự chăm sóc mình còn hơn nhờ đến mẹ chồng. Tuy nhiên, mỗi khi chồng Thư về đến nhà, mẹ chồng sẽ thể hiện một vẻ ngoài tốt đẹp và chăm Thư chu đáo. Không còn nữa một mẹ chồng chống nạnh, chỉ tay con dâu phải làm việc này việc kia. Thư bật cười cay đắng trước cách sống 2 mặt của bà.
9 tháng sau, Thư suôn sẻ sinh con trai. Mẹ chồng tỏ ra rất vui, suốt ngày quẩn quanh bên cháu nội. Mặc dù rất yêu quý cháu nhưng bà lại vẫn không dành tình cảm cho con dâu. Khi Thư ở cữ, mẹ chồng hoàn toàn không quan tâm đến cô. Thư muốn ăn súp gà, cũng phải tự vào bếp nấu. Đôi khi nếu chồng có ở nhà, anh sẽ nấu cho cô. Nghiêm túc mà nói, nếu không phải vì chồng, Thư đã không thể kiên trì được lâu như vậy.
Cuối cùng thì căn hộ tại khu đô thị mới mà bố mẹ Thư mua cho cô cũng hoàn thành xong phần trang trí. Lúc đó con trai Thư đã được 3 tháng, vợ chồng Thư quyết định chuyển đến căn hộ trên ở. Thư vốn nghĩ mình sinh con xong, mẹ chồng sẽ về nhà nhưng không ngờ bà cũng theo vợ chồng cô chuyển đến nhà mới. Mà mẹ chồng tiếp tục sống chung nhưng lại không giúp con dâu chăm cháu, suốt ngày chỉ biết chờ ăn, ăn no thì lại đi chơi, việc nhà cũng không làm. Khỏi phải nói trong lòng Thư có bao tức giận, nhưng cũng không dám bộc lộ ra bên ngoài.
Khi con trai Thư được 5 tháng thì em chồng đến. Sau khi tốt nghiệp Đại học, cô ấy không tìm được công việc nào phù hợp, ban đầu là nói đến thăm chị dâu, ở lại vài ngày nên Thư cũng đón tiếp bình thường. Dù sao là người một nhà, chăm sóc lẫn nhau là việc nên làm.
Em chồng từ nhỏ đã là người được mẹ chồng cưng chiều, tương đối tùy hứng, công việc không tìm được mà cả ngày chỉ muốn ra ngoài chơi. Ở nhà anh trai chị dâu được 1 tháng, Thư chưa từng thấy cô ấy cô gắng ra ngoài tìm việc làm. Mà ở lâu như vậy, vẫn chưa muốn đi, ngược lại còn đem nhà của người khác thành nhà mình. Vợ chồng Thư cũng đã bàn bạc với nhau, để chồng cô nói chuyện với em chồng nhưng anh thương em gái nên không nói gì. Cứ lần nữa mãi như vậy khiến Thư rất giận.
Cho đến một lần, Thư thật sự không thể chịu đựng được nữa, đó chính là khi em chồng tỏ ra khó chịu vì con trai Thư gây ồn khiến cô ấy không ngủ được. Ngày hôm đó, đứa bé có hơi náo loạn hơn bình thường, nhưng dù sao cũng là ban ngày nên cũng không có gì phải bực bội, không ngờ em chồng từ phòng ngủ đi ra. Cô ấy cáu kỉnh nói với mẹ chồng: “Ầm ĩ chết đi được”. Thư ở một bên, còn chưa kịp nói lời nào, mẹ chồng đã lên tiếng trước. Vốn nghĩ bà sẽ trách cứ em chồng, nhưng điều Thư không nghĩ đến là bà lại nói ngược lại: “Thằng bé quả thật còn nhỏ quá, ảnh hưởng đến em con ngủ. Hay con về nhà đẻ một thời gian đi”.
Thư tưởng mình nghe nhầm. Nhà này là của cô, nếu có người phải đi thì là mẹ con họ. Vì thế, Thư không nói 1 câu mà trở về phòng lấy giấy chứng nhận bất động sản, ném cho mẹ chồng xem rồi nói: “Mẹ thấy rõ ràng rồi đấy. Tên trên giấy chứng nhận bất động sản là của ai? Nên, người phải đi là hai người, không phải con. Đây là nhà do bố mẹ con mua cho con, là nhà của con, mẹ bảo con phải đi đâu?”
Sau khi nói những lời này, Thư trực tiếp đuổi mẹ chồng và em chồng khỏi nhà, không bao giờ muốn nhìn thấy họ nữa.
Nhìn em chồng cõng con trai tôi trên phố mà tôi ứa nước mắt xót xa
Tôi lao đến hỏi thì con trai òa khóc làm em ấy cũng khóc theo.
Ảnh minh họa
Em chồng tôi không được bình thường như bao người khác. Năm nay em 16 tuổi rồi nhưng trí não vẫn dừng lại như đứa trẻ 4-5 tuổi. Em không nghịch ngợm phá phách, cũng chỉ loanh quanh ở nhà, quét cái nhà và giặt bộ quần áo.
Trước khi kết hôn với chồng, tôi từng ngần ngại phải chăm sóc em chồng như thế suốt đời. Nhưng sau vài lần tiếp xúc, tôi càng thương cảm và quý em ấy nên sau khi kết hôn, vợ chồng tôi đón em về sống cùng. Bố mẹ chồng tuy vẫn khỏe mạnh nhưng ông bà chăm nhau là đủ rồi.
Khi tôi có bầu, em ấy mừng lắm, lúc nào cũng thủ thỉ trò chuyện với em bé trong bụng và hỏi tôi bao giờ em bé ra đời. Suốt 9 tháng tôi mang thai, em chồng lúc nào cũng tỏ ra sốt sắng. Đến tháng cuối cùng, do bụng tôi rất to nên cứ buổi tối là em chồng lại lẻn vào phòng nhìn tôi, em ấy chỉ sợ em bé được sinh ra lúc em ấy ngủ say. Tôi phải khuyên bảo, động viên và hứa là lúc nào đi đẻ sẽ đưa em ấy theo, em mới chịu đi ngủ.
Sau khi tôi sinh con, em chồng là người bế em bé giúp tôi nhiều nhất. Em rất sợ làm em bé khóc nên vô cùng dịu dàng cẩn thận. Ăn cơm cũng phải ngồi vừa nhìn em bé ngủ vừa ăn.
Tôi hết thời gian thai sản phải đi làm lại thì mẹ chồng và em chồng cùng nhau trông con giúp tôi. Nhưng khi con tôi được 3 tuổi thì mẹ chồng phải về quê chăm sóc bố chồng. Lúc này, con tôi đi mầm non rồi nên tôi cũng rảnh rang hơn, muốn dẫn em chồng đi ra dạo phố, chỉ cho em ấy đường về nhà và đường tới siêu thị nhưng em ấy rất sợ tiếp xúc với người lạ nên tôi rủ 3-4 lần em ấy mới "nể mặt" đi một lần.
Hôm qua vợ chồng tôi đi làm về thì hốt hoảng khi không thấy em chồng và con trai tôi đâu. Thường thì tầm đó là con trai đã được cô giáo đưa về và em chồng sẽ chơi đồ chơi cùng con trong phòng khách. Chúng tôi tìm khắp cả nhà vẫn không thấy, trên sàn nhà còn chiếc cốc thủy tinh bị vỡ và vài giọt máu rơi trên đó càng khiến vợ chồng tôi lo lắng sợ hãi.
Chúng tôi cuống lên đi tìm. Trời thì mưa tầm tã từ sáng, đường phố ngập lụt mà chúng tôi đi khắp các nơi quen thuộc vẫn không thấy 2 cô cháu đâu.
Cho tới khi tôi thất thểu về tới ngõ gần nhà thì nhìn thấy em chồng đang cõng con trai tôi lội nước về. Tôi lao đến hỏi thì con trai òa khóc làm em ấy cũng khóc theo.
Về nhà rồi, sau khi bình tĩnh thì em chồng mới kể lại, hóa ra con tôi đánh vỡ cốc nước, lại giẫm phải mảnh thủy tinh nên đứt chân chảy máu, trong lúc cuống quá, em chồng liền cõng con tôi đi bệnh viện nhưng hai cô cháu tìm mãi không thấy bệnh viện đâu nên lại cõng nhau quay về. Tính ra, em chồng đã cõng con tôi suốt 2 tiếng đồng hồ.
Nhìn em mà tôi xót xa và thương vô cùng. Tôi biết em rất yêu quý con tôi, nhưng sau chuyện ngày hôm qua ngẫm nghĩ lại, tôi cảm thấy phải đưa em đến lớp tình thương để được dạy cách sinh tồn. Vợ chồng tôi quá bận rộn và cũng không có kiến thức để dạy em. Nhưng khi tôi nói chuyện này với em, em lại khóc lóc xin tôi đừng đưa em đi, dù là sáng đi tối về. Em rất sợ tiếp xúc với nhiều người lạ, lại sợ không được chơi với con tôi. Giờ tôi nên làm thế nào để thuyết phục em đây, chứ tôi thương em lắm.
Tôi vô tình ăn thức ăn mẹ chồng chuẩn bị cho em chồng, kết quả là bị ly hôn Chồng Thuc viết: "Nếu muốn về nhà thì trước tiên cô phải xin lỗi mẹ đã. Yên tâm, tôi sẽ nói tốt với mẹ giúp cô. Nếu không cuộc hôn nhân của chúng ta coi như kết thúc!" Thục vừa nhận được tin nhắn từ chồng, vào ngày thứ 5 bỏ về nhà mẹ đẻ. Nội dung tin nhắn không phải là lo...