Em chồng lao vào cắn chị dâu chỉ vì 3 cái thìa bẩn
Nó lao vào túm tóc tôi chửi bới, cắn tôi một cái đau điếng vào tai. Tôi cũng sẵn tức quá nên cho nó hai cái tát
Chào mọi người, tôi xin phép kể câu chuyện này ra mà không che giấu một chi tiết nào hết để mọi người có nhìn nhận hợp lý và cho tôi đôi lời chia sẻ, xem tôi có phải là đứa con dâu ghê gớm, đanh đá như mẹ chồng tôi chửi không nhé.
Tôi lấy chồng được 2 năm nay. Thú thật, về nhà chồng tôi không sợ mẹ chồng như người ta mà lại sợ cô em chồng. Nó ít hơn tôi 4 tuổi nhưng ghê gớm, đanh đá đến mức lấy chồng về nó chửi cả cha mẹ chồng, chửi chồng thường xuyên nên thằng chồng nó bỏ.
Em chồng tôi sau khi ly hôn về nhà mẹ đẻ, tức là nhà chồng tôi ở. Nó cũng đã có đứa co gái 2 tuổi rồi. Nhà chồng tôi 4 tầng, vợ chồng tôi ở tầng 3, đứa em chồng về thì chia thêm một phòng đối diện phòng vợ chồng tôi cho mẹ con nó ở.
Về sống chung rồi tôi mới biết, đứa em chồng nó ghê gớm và lười nhác như thế nào. Nó đi làm về muộn, ăn cơm xong để nguyên mấy cái bát đó không chịu rửa. Sáng ra tôi đi làm vội không kịp rửa bát thì mẹ chồng tôi mặt nặng mày nhẹ.
Tối về, tôi nhắc nó ăn cơm xong rửa bát luôn, có vài cái bát thì nhoắng cái là xong, vậy mà nó bảo: ‘Kệ, có bắt rửa đâu mà rửa’. Thế nhưng sau đó, nó mách mẹ chồng tôi thế nào mà bà gọi tôi lại bảo có vài ba cái bát mà phải ‘cạnh khóe’ em. Đấy con bà thì bà chẳng bắt nó rửa, còn tôi là con dâu nên không kịp rửa thì bà sưng sỉa mặt mày.
Ảnh minh họa
Chuyện chưa hết, trước cửa phòng chúng tôi đều có một cái thùng rác. Em chồng tôi ăn uống bỏ bê đủ thứ đáng nhẽ ra phải đi đổ hàng ngày, đây nó để cả tuần nguyên như thế. Nó luôn nghĩ, sẽ ủy thác hết cho tôi làm. Tôi nhắc nhở thì nó lại mách mẹ chồng.
Cuối cùng đành bảo chồng tôi sang nói nó, nó đồng ý nhưng được ba hôm lại để nguyên như vậy, cuối cùng tôi đành phải là người đi phục vụ mẹ con nó vì mẹ chồng tôi bảo: ‘Có mỗi cái túi rác thì vứt luôn cho em cũng được chứ cứ phải làm khó. Nó đã bỏ chồng khổ sở rồi’. Đấy mẹ chồng tôi luôn bênh cho con gái như vậy đấy.
Có dạo, em chồng tôi quan hệ với một người đàn ông khác. Nó dẫn người yêu về nhà, để con ngủ ở phòng nó rồi bọn họ dẫn nhau qua giường chúng tôi nằm ngủ. Mấy lần đi làm về bắt gặp, tôi nhắc nhở thì nó sưng sỉa mặt mày. Dù không biết bọn họ có quan hệ trên giường vợ chồng tôi hay không nhưng lần nào bắt gặp tôi cũng thay ga giường luôn.
Nhiều lần góp ý đủ kiểu mà nó vẫn cứ câng câng ra, tôi đành bảo chồng thay ổ khóa phòng. Từ đó, lúc nào nó cũng lườm nguýt tôi nhưng tôi mặc kệ.
Video đang HOT
Chuyện đỉnh điểm khi sáng sớm hôm kia, tôi vội nấu cháo cho con ăn đi làm nhưng tìm mãi không thấy thìa đâu. Nhìn sang chậu thì thấy nguyên 3 cái thìa ăn chưa rửa. Lúc đó, bức xúc quá tôi gọi em chồng xuống bảo: ‘Có 3 cái thìa của cháu sao em ăn không rửa, bây giờ cháu ăn không có mà ăn. Mà thìa trẻ con bé tí tẹo sao em cứ lấy, không lấy thìa to mà ăn?’.
Nó đáp luôn: ‘Mày lấy thìa to cho nó ăn, không thì rửa luôn đi’. Tôi tức quá bảo ‘Thìa to như thế mà bảo cho cháu ăn, tao hơn mày 4 tuổi, làm chị mày mà mày dám gọi hỗn thế’.
Vậy là nó lao vào túm tóc tôi chửi bới, cắn tôi một cái đau điếng vào tai. Tôi cũng sẵn tức quá nên cho nó hai cái tát.
Mẹ chồng tôi thấy vậy chạy xuống bênh con gái: ‘Có mỗi cái thìa không rửa được mà sưng sỉa mặt lên như thế đánh em. Cút nhanh về nhà mày cho bố mẹ mày dạy lại’. Nói xong mẹ chồng tôi chạy đến xoa đầu nó rồi vào nhà lấy điện thoại gọi mẹ tôi sang đón mẹ con tôi về.
Mẹ tôi vừa vào đến nhà, mẹ chồng tôi đã xồn xồn nào là tôi ghê gớm, mất dạy, đi đánh em chồng. Mẹ tôi đáp lại luôn: ‘Nó phải bức xúc thế nào mới đánh chứ lâu nay nó có biết đánh, chửi ai bao giờ đâu. Bà phải xem con gái bà nó có sai gì không rồi hẵng nói’.
Mẹ chồng tôi lúc đó nói luôn: ‘Bà thử xem con dâu bà nó đánh con gái bà xem có nói được như thế không’. Mẹ tôi đáp luôn: ‘Con gái tôi mà sai tôi còn đánh cả nó chứ đừng bảo con dâu đánh. Tôi không bao giờ bênh đứa nào cả, cứ đứa nào sai là tôi trị. Bà cứ luôn phân biệt con dâu với con đẻ, chả bao giờ xem con dâu như con mình thì làm sao mà thương con gái tôi được’.
Trước khi đi tôi hỏi mẹ chồng tôi gửi lại cây vàng gửi bà lúc mới cưới xong, lúc đó mới lộ ra là bà đã đem đi bán cho em chồng tôi vay tiêu hết rồi, giờ chưa có trả lại.
Sau đó, mẹ con tôi dọn đồ về còn mẹ chồng tôi không đoái hoài hỏi thăm cháu đích tôn của mình như thế nào cả. Tôi cũng đã gọi điện cho chồng, chồng tôi đang đi công tác 2 tuần nữa mới về, anh ấy bảo mẹ con tôi cứ ở bên ngoại, hôm nào về anh sẽ giải quyết.
Xin nói thêm là trên chồng tôi còn một anh chồng nữa, vì cô em chồng ghê gớm quá mà anh chị ấy cũng phải dọn ra ngoài ở. Còn mẹ chồng thì lúc nào cũng bênh con gái nên mọi thứ dồn lên vợ chồng tôi.
Cứ như thế này, chắc vợ chồng tôi cũng phải dọn ra ngoài ở quá. Xin mọi người cho tôi vài lời khuyên. Tôi cảm ơn.
Theo Netnews
Cuộc hôn nhân ngang trái của cô gái lương nghìn đô
Kết hôn khi chưa một lần trải qua cảm xúc hạnh phúc hay đau khổ vì tình yêu, nên lần đầu tiên đối diện với sự đổ vỡ Quỳnh cảm thấy thanh thản đến lạ lùng.
Sinh ra trong một gia đình gốc thành phố, con nhà có điều kiện, từ nhỏ Quỳnh đã sống trong sự bao bọc của bố mẹ. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô cũng may mắn được nhận vào một công ty nước ngoài làm việc với mức lương khởi điểm đủ khiến nhiều bạn bè cùng trang lứa phải 'mắt tròn mắt dẹt'.
Cuộc sống của Quỳnh dường như được trải sẵn một lớp hoa hồng và nhung lụa, nói thì nhiều người không tin nhưng Quỳnh chưa từng rơi một giọt nước mắt vì bị phật ý về bất kỳ điều gì, cũng không ai dại dột mà làm mất lòng cô tiểu thư lá ngọc cành vàng nổi tiếng kiêu kỳ và đài các.
Mối tình với Thắng vốn là một quyết định gượng ép với Quỳnh. Khi cô vừa nhận chức quản lý nhóm marketing của công ty với mức lương nghìn đô tương xứng cũng là lúc Quỳnh gật đầu chấp thuận lời cầu hôn của Thắng. Cuộc hôn nhân không tình yêu, là kết quả của 2 tháng tìm hiểu ngắn ngủi và sự môn đăng hộ đối của hai bên gia đình.
Mẹ Quỳnh đã thành công khi từng ngày một nhồi vào trí óc con gái những viễn cảnh đáng sợ như: 'Chỉ vài năm nữa, già và xấu đi thì dù có lương triệu đô cũng sẽ chết già một mình thôi con ạ. Con gái chỉ có thì...'
Hay 'Mẹ tính rồi, thằng Thắng là con nhà gia giáo, sống tử tế, biết trước biết sau, cán bộ Nhà nước. Hai vợ chồng đứa chân trong, đứa chân ngoài, cuộc sống như thế chỉ có là nhất! Cần gì yêu, bố mẹ ngày trước cũng có yêu đâu mà chung sống với nhau vẫn hạnh phúc'...
Ảnh minh họa
Lâu dần rồi trong đầu Quỳnh hình thành suy nghĩ phó mặc số phận: 'ừ, thôi thì trước sau cũng một lần lấy chồng, hụt mất đám này thì chắc gì đám sau đã tìm được người tốt hơn', cô tặc lưỡi.
Quỳnh chưa từng yêu, cô cũng chưa bao giờ mất thời gian thắc mắc xem yêu là gì, vì cho rằng thời gian đấy dành cho công việc tốt hơn là những chuyện vô bổ.
Với Thắng, cô dĩ nhiên không thể cảm nhận được điều gì, chỉ đôi lúc cô chợt cảm động vì vài hành động ga lăng của anh lúc đưa tay đỡ cô bước xuống xe hay vài câu nhắn tin hỏi han, quan tâm khi cô kết thúc ngày làm việc mệt mỏi trở về nhà. Đó không phải là tình yêu, Quỳnh chắc chắn thế. Nhưng không phải thì đã sao?
Trò chơi tìm hiểu của Thắng và Quỳnh vừa bắt đầu được 2 tháng thì cũng là khi hai người 'buộc' phải về chung sống cùng nhau do hai bên gia đình đều giục giã: 'hai đứa đều đã có tuổi...'.
Đêm tân hôn, không ít lần Quỳnh giật mình tỉnh giấc vì cảm giác lạ lẫm giữa ngôi nhà xa lạ. Ngước sang bên cạnh, người đàn ông mà từ nay về sau cô sẽ gọi là 'chồng' đang ngon giấc, đôi lúc vang lên tiếng thở đều đều vô lo vô nghĩ. Quỳnh nén tiếng thở dài khi nghĩ đến cả chặng đường dài sát cánh bên anh sắp tới.
Sau đám cưới 2 ngày, Quỳnh bắt đầu quay trở lại công việc. Núi giấy tờ, kế hoạch dồn ứ khiến cô xây xẩm mặt mày, hoa mắt chóng mặt. Chưa bao giờ Quỳnh cảm thấy sợ những ngày nghỉ, mức lương nghìn đô và chức vụ quản lý của mình như bây giờ.
Trở về nhà khi trời tối muộn, Quỳnh nhìn mâm cơm lạnh ngắt trên bàn, không buồn mở ra xem bữa tối có những gì và đi thẳng lên phòng. Cô biết bố mẹ chồng đã ngủ từ lâu, kể từ hồi nghỉ hưu, ông bà tập thói quen ngủ sớm dậy sớm để tham gia đội tập thể thao trong khu phố.
Mở cửa phòng, Quỳnh nhẹ nhõm khi thấy giường ngủ trống trơn. Đã 2 ngày sống cùng chồng nhưng cô vẫn chưa quen được với cảm giác có một người đàn ông bên cạnh, càng không mảy may động lòng với thứ gọi là 'vợ chồng son'.
Đêm hôm đó, Thắng trở về nhà khi đã say mềm, trút bỏ bộ quần áo công sở xộc xệch, anh vội leo lên giường ngủ một mạch, không cần quan tâm đến người nằm bên cạnh. Quỳnh khịt mũi và nhăn mặt: 'anh ta hôi quá, đã tắm rửa gì đâu mà lên giường ngủ!'. Đó là lần đầu tiên, trong lòng cô có một cảm giác khó chịu với Thắng.
Hai tuần sau khi cưới, chưa một buổi tối nào Quỳnh về sớm, chủ động vào bếp nấu cơm phụ mẹ chồng hay đơn giản nhất là ăn cơm tối cùng cả nhà. Lần thì vô ý, lần thì cố ý, cô luôn về nhà khi đã gần nửa đêm, đương nhiên lý do đều vì công việc.
Vài ngày đầu, Thắng nhắc vợ nên sắp xếp công việc về nhà sớm, ít nhất cũng ăn cơm cùng mọi người trong nhà, 'để hàng xóm biết là nhà này vẫn có con dâu', Thắng gằn giọng.
Sau này, thấy Quỳnh không mảy may quan tâm, anh lạnh nhạt hẳn. Lâu dần, cả hai cùng cảm nhận rõ một bức tường lớn ngăn cách giữa hai người. Có khi mấy đêm liền, Thắng không về nhà. Quỳnh cũng buông xuôi và tự ru mình vào cuộc sống cô đơn giữa nhà chồng.
Tròn 1 tháng trong vai trò gái có chồng, số buổi nói chuyện của Quỳnh với Thắng tính trên đầu ngón tay, gần như không có bữa trưa thân mật hay buổi hẹn hò đúng nghĩa vợ chồng son nào.
Quỳnh chưa một lần biết tới chuẩn bị quần áo cho chồng trước khi đi làm, tự tay nấu cho chồng một bữa ăn ngon, không một lời yêu thương, cũng chưa từng 'thức giấc chung một giờ' giống như lời một bài hát lãng mạn nào đó.
Quỳnh nhớ lại lời hứa hẹn của mẹ: 'Cứ về ở với nhau rồi khắc có tình yêu', cô cười chua xót và nghĩ rằng tương lai đó sẽ mãi mãi chỉ trong tưởng tượng. Giữa cô và chồng không thể tìm được mối quan tâm chung, càng không thể có được tình cảm vợ chồng.
Hai tháng sau hôn lễ, Thắng là người chủ động đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ của cả hai.
'Anh xin lỗi, anh không ghét bỏ gì em nhưng anh cũng không yêu em. Em không phải là người vợ anh cần và anh nghĩ rằng em cũng nghĩ như thế về anh. Em hợp với công việc hơn, thứ em yêu nhất trên đời cũng chính là bản thân em, anh mãi mãi không thể có cơ hội xen vào tình yêu đó. Vậy nên, chúng ta chia tay đi, em sẽ nhận được sự tự do mà em muốn'. Dường như không cần vợ phản ứng, anh cũng đã biết trước câu trả lời.
Chưa một lần đau khổ hay hạnh phúc vì tình yêu, lần đầu tiên đối diện với sự đổ vỡ, Quỳnh không hề cảm thấy sợ sệt, đau khổ. Trái lại, cô cảm giác rõ ràng một sự thanh thản trong lòng. Sau những chuyện đã xảy ra, Quỳnh mới nhận ra rằng bước đi đầu tiên của cô vốn dĩ đã là một sai lầm.
Theo T.H/Netnews
26 tuổi tôi muốn đi học lại liệu có muộn Tôi chi co đam mê thôi chư chưa co kiên thưc vê Công nghệ Thông tin, liêu giờ đi hoc co đươc không, rôi sau khi hoc xong ra trương dê co viêc lam không? Tôi la nam, 26 tuôi, luc con tre ham chơi, hoc hanh chênh mang nên tôt nghiêp câp 3 không thi đâu vao đươc một trương đai hoc...