Em chồng dựng chuyện làm tôi khốn đốn từ nhà đến công ty
Em chồng còn dựng chuyện nói tôi hay bị chồng đánh vì dám lên mặt dạy đời chồng, ăn ở dơ bẩn, thiếu trách nhiệm với con cái…
Vợ chồng tôi từ khi cưới đã chuyển lên thành phố sống cho tiện việc đi làm. Một tuần, chúng tôi lại dẫn con về chơi với ông bà nội. Nhà chồng tôi ở quê nhưng cũng thuộc diện khá giả, nhà cửa ổn định.
Vì ở riêng nên cuộc sống của tôi khá thoải mái. Mẹ chồng tôi tâm lý, tuần nào cũng đưa lên không biết bao thứ rau, trứng, cá đồng ở nhà nuôi. Mỗi tuần về, tôi cũng hay mua quà cho mọi người. Khi thì cái áo mới cho em chồng, khi thì thang thuốc bổ cho mẹ chồng, khi thì vài lạng trà ngon cho bố. Vì thế, mối quan hệ của tôi với mọi người rất tốt.
Mọi chuyện chỉ đảo tung lên khi em chồng tôi chuyển lên sống và làm cùng công ty với tôi.
Chẳng là em ấy tốt nghiệp đại học xong thì xin không được việc theo đúng chuyên nghành. Thấy trong công ty còn thiếu một chân kế toán, tôi mới cố xin cho em ấy vào làm. Em chồng tôi mừng lắm, cứ rối rít cảm ơn.
Những ngày đầu, em chồng tôi đi đi về về. Nhưng được 1 tháng thì mẹ chồng bảo tôi cho em ở lại vì đi lại xa quá. Tôi không vui lắm nhưng cũng đồng ý.
Ảnh minh họa
Dọn lên ở chung, ngày hai chị em đi làm cùng. Thời gian đầu cũng tạm ổn. Nhưng càng sống lâu, tôi càng ngán tận cổ cô em chồng lười biếng, ham ăn, lại nhiều chuyện.
Em ấy gần như không giúp tôi bất cứ chuyện gì. Đi làm về, tôi quay cuồng với con cái, nấu nướng, giặt giũ. Còn em ấy thì nằm trên phòng xem phim hoặc vi vu đi chơi. Đợi khi tôi dọn cơm, em ấy mới xuống. Đến quần áo, em ấy cũng không chịu bỏ vào máy giặt giúp tôi, cứ vứt lung tung trong nhà tắm, nhìn bừa bộn không sao chịu nổi.
Nhiều khi, bận quá, tôi nhờ em ấy trông cháu giúp thì em ấy nhăn nhó. Chơi cùng cháu được 5-10 phút là nạt nộ, đánh mông cháu. Xót con, tôi lại vừa tự trông, vừa nấu nướng, dọn dẹp.
Tôi nói với chồng, anh cũng góp ý nhiều lần. Nhưng đâu lại vào đó. Thậm chí, có lần em chồng còn gọi điện khóc lóc kể tội tôi với mẹ chồng. Em ấy nói tôi khó khăn, bắt bẻ em ấy. Rồi em ấy đòi dọn về. Mẹ chồng tôi tin con gái nên lại mắng tôi. Ức chế không để đâu cho hết. Lắm lúc chỉ mong em ấy dọn đi thật đi cho rồi.
Đó là chưa kể em chồng thường xuyên nói xấu tôi trong công ty. Tôi là tổ trưởng, quản lý gần 20 nhân viên cấp dưới. Em chồng làm khác tổ, nhưng cứ tìm cách đến tổ tôi chơi.
Video đang HOT
Rồi em ấy bắt đầu làm quen thân với vài người và kể xấu về tôi. Tôi chẳng biết gì, cho đến khi một chị đồng nghiệp lên tiếng, bảo tôi cẩn thận với em chồng.
Ảnh minh họa
Hóa ra, em chồng thấy tôi được cấp trên ưu ái nên ganh ghét. Em ấy nói tôi xấu tính, lươn lẹo, mồm miệng lanh lẹn nhưng xảo trá… Em nói tôi sống ở nhà chồng chẳng ai ưa vì kiêu căng, lúc nào cũng cho mình đúng. Em dựng chuyện nói tôi hay bị chồng đánh vì dám lên mặt dạy đời chồng, ăn ở dơ bẩn, thiếu trách nhiệm với con cái…
Nói chung, em biến tôi thành người vô cùng xấu xa, xấu đến mức không còn gì để nói tới nữa trong mắt mọi người. Cũng may nhưng chị em trong tổ đã quá hiểu tôi nên chẳng ai tin những lời em chồng tôi nói. Nhưng những người ở tổ khác thì bắt đầu tin. Họ khen em chồng tôi ngây thơ, dễ thương. Còn nói tôi chảnh chọe, ỷ có sếp quan tâm nên khinh thường người khác… Mấy lời đó đến tai sếp, anh ấy gọi tôi lên làm việc khiến tôi càng thêm bực bội cô em chồng mình.
Hỏi thẳng em chồng thì em ấy thủng thẳng nói chỉ nói sự thật. Trời ạ, sự thật là em ấy đang muốn leo lên vị trí của tôi thì có. Giờ tôi phải làm gì để em chồng tự giác rút lui khỏi công ty đây? Nếu em ấy còn ở lại, phá bĩnh thì chắc tôi không trụ lại được mất.
Theo Netnews
Uất nghẹn vì bố mẹ chồng bắt góp tiền 'khủng' mua nhà cho em chồng
Huyền nghẹn ngào thốt lên với chồng: 'Anh lo nhà cửa cho em gái anh, sau đó lo xây nhà cho em trai anh có nơi ăn chốn ở khang trang, rồi anh để con trai anh cả đời này đi ở nhà thuê phải không?'.
Huyền và Thiện đều là người tỉnh lẻ lên thành phố học tập rồi ở lại làm việc. Sau khi kết hôn, hai vợ chồng vẫn phải đi thuê nhà.
Hai người vẫn đùa nhau, kế hoạch 5 năm lần thứ nhất sẽ là thêm cho gia đình một thành viên nhỏ, còn chắc phải đợi đến kế hoạch 5 năm lần thứ hai mới có thể tậu được một nơi để an cư.
Nhà đất ở thành phố đông dân này quả thực đắt đỏ, mà lương của hai người cũng chẳng nhiều nhặn gì cho cam, trong khi lại có hàng ti tỉ thứ cần chi tiêu.
Bố mẹ Thiện ở dưới quê, vì Thiện là con trai trưởng trong gia đình nên dù bố anh có lương hưu, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của ông bà không đến nỗi thiếu thốn, nhưng vợ chồng cô vẫn dành một khoản nhỏ biếu ông bà hàng tháng.
Ông bà cũng hay gọi điện lên, nói thích món này món kia, Huyền đều lưu tâm thỏa mãn yêu cầu của hai người.
Đôi lúc cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng rồi Huyền nghĩ bố mẹ cũng già cả rồi, còn sống với con cháu được bao lâu nữa, tính toán với các cụ làm gì.
Nhưng mới đây, bố chồng Huyền điện lên, nói em gái Thiện đang muốn mua nhà ra riêng vì bất hòa với bố mẹ chồng của em ấy. Đằng kia không chịu cho khoản tiền nào, mặc vợ chồng em tự xoay sở.
Theo ý bố chồng cô là vì thế cho nên vợ chồng cô em chỉ còn trông đợi vào đằng nhà ngoại.
Mẹ chồng Huyền nói chêm vào, bảo ông bà đã bàn bạc kĩ lưỡng. Căn nhà em định mua có 400 triệu đồng thôi, nhà ở quê không cao lắm, mà vợ chồng em ấy có 100 triệu đồng rồi. Ông bà đi vay mượn cho 100 triệu đồng nữa, còn lại 200 triệu đồng thì nhờ cả vào vợ chồng anh cả, tức cũng chính là vợ chồng cô!
Huyền ở bên cạnh nghe mà như sét đánh ngang tai. Thiện chưa kịp nói gì thì bố chồng cô đã chặn đứng tất cả:
'Con là con trưởng, trách nhiệm của con là phải chăm lo, đùm bọc các em của con. Bố mẹ già rồi, giờ không làm lụng, lo lắng được gì nữa, trông cậu hết vào con đấy!'.
200 triệu đồng? Huyền chán nản nghĩ. Ông bà tưởng đó là 2 triệu đồng à, cứ thế thẳng tay áp đặt mà không biết vợ chồng cô có hay không?
Tất nhiên nếu vợ chồng cô giàu có dư dả thì giúp đỡ, kể cả cho không em gái Thiện cũng không phải không thể, chẳng qua... Huyền nhìn căn phòng trọ chẳng lấy gì làm rộng rãi của mình, lại nghĩ đến số tiền tiết kiệm ít ỏi, lòng nặng như đeo đá.
Ảnh minh họa
Cô vẫn nghe tiếng bố chồng trong điện thoại: 'Bố mẹ chỉ có 3 đứa con thôi. Con là con trai trưởng, là đứa bố mẹ tin tưởng và đặt nhiều kì vọng nhất. Em gái con giờ ra riêng được, coi như cũng an ổn, bố mẹ đỡ lo.
Còn em trai con, 1,2 năm nữa cưới vợ thì bố mẹ cũng muốn xây sửa cái nhà hiện tại này cho đàng hoàng khang trang một tí. Chắc cũng mất dăm trăm triệu. Lúc ấy xem thằng út tiết kiệm được bao nhiêu, còn lại đều nhờ vợ chồng con đấy. Bố mẹ còn đang cõng món nợ 100 triệu đồng cho em gái con rồi, chắc cũng bất lực không lo được gì nữa...".
Nghe đến đây, Huyền không còn gì để nói. Cô không thấy chán chường và buồn bã nữa, chỉ thấy nực cười. Trần đời cô chưa từng thấy người bố người mẹ nào lại vô tâm với con mình đến như thế.
Thừa biết Thiện cũng kết hôn được 4 năm, con nhỏ mới 1 tuổi, nhà vẫn đi thuê, mà ông bà nói về những món tiền trăm triệu nhẹ bẫng như vài trăm nghìn vậy.
Thấy Thiện ậm ừ với bố mẹ rồi cúp máy, Huyền nhìn chồng hỏi: 'Anh định thế nào? Sổ tiết kiệm nhà mình giờ chưa nổi 50 triệu đồng đâu'.
Thiện nhíu mày: 'Bố mẹ đã mở lời, chẳng lẽ mình lại không nể mặt. Hơn nữa, em gái có công việc trọng đại, chẳng lẽ mình làm anh lại bàng quan đứng nhìn không giúp đỡ gì. Anh sẽ đi vay mượn thêm vài nơi xem sao, trước mắt cứ lo cho xong việc nhà cửa của em ấy đã, rồi từ từ tính sau'.
Huyền nhìn con trai ngủ say trên giường, uất nghẹn dâng đầy trong cổ họng. Cô nghẹn ngào thốt lên: 'Anh lo nhà cửa cho em gái anh, sau đó lo xây nhà cho em trai anh có nơi ăn chốn ở khang trang, rồi anh để con trai anh cả đời này đi ở nhà thuê phải không?'.
Nước mắt cô chực rơi xuống. Càng nghĩ, cô càng thấy bố mẹ chồng mình bất công và vô lí. Em gái hay em trai Thiện cũng đều là người trưởng thành, đang và sẽ có gia đình riêng, Thiện cũng vậy, tại sao lại bắt Thiện hi sinh thân mình và quyền lợi của vợ con để lo cho gia đình họ? Anh em giúp đỡ nhau là điều nên làm, nhưng cũng phải hợp lí một chút chứ, đằng này...
Thấy Thiện sắc mặt tối sầm, tỏ vẻ không hài lòng với mình, Huyền càng ấm ức. Cô lớn giọng:
'Anh muốn quên mình vì anh em thì sao không ở vậy mà lo cho anh em, lấy vợ làm gì? Hoặc sao không cố phấn đấu làm giàu, thành đại gia, lúc ấy tha hồ lo cho anh em, chẳng ai nói câu nào.
Đằng này, lương anh có bao nhiêu, anh muốn để con trai anh không có tiền đi học nữa à? Anh có trách nhiệm với người thân, thế anh không có cần có trách nhiệm với vợ con anh à?'. Thiện nghe xong thì tức giận bỏ ra ngoài.
Huyền bật khóc nức nở. Cô biết, cô có phần nặng lời với chồng. Nhưng cô thực sự không biết phải làm thế nào bây giờ.
Thiện chắc chắn khó lòng từ chối bố mẹ anh, cũng như sẽ không làm ngơ để mặc em gái mình xoay xở tiền nong mua nhà. Anh sẽ tìm cách vay mượn đâu đó, rồi kéo cày trả nợ, cô có muốn ngăn cũng chả được.
Vô hình chung những ngày tháng tới chi tiêu cả nhà sẽ trông vào lương cô. Và rồi đến tiền thuê nhà hàng tháng có khi còn chật vật, nói chi đến giấc mơ xa vời có nhà riêng...
Theo Afamily
Uất nghẹn vì vợ chồng vẫn ở nhà thuê, bố mẹ chồng bắt góp 200 triệu cho em chồng mua nhà Huyền nhìn con trai ngủ say trên giường, uất nghẹn dâng đầy trong cổ họng. Cô nghẹn ngào thốt lên: "Anh lo nhà cửa cho em gái anh, sau đó lo xây nhà cho em trai anh có nơi ăn chốn ở khang trang, rồi anh để con trai anh cả đời này đi ở nhà thuê phải không?" Huyền ở bên cạnh...