Em chồng đến nhà tôi ở nhờ một đêm, ngay sáng hôm sau tuyên bố nộp đơn ly hôn làm cả nhà ngã ngửa
Tôi hỏi lý do, em chồng chỉ bảo ở nhà tôi một đêm mà tỉnh ngộ nên muốn ly hôn càng nhanh càng tốt.
Em chồng tôi mới lấy chồng được hơn 1 năm thôi, còn chưa có con. Mỗi lần tôi hỏi về chuyện con cái, em lại lắc đầu, bảo chồng vô tâm và lười biếng quá nên em sợ có con rồi sẽ càng khổ hơn. Vốn dĩ trước đây, gia đình tôi đã cản chuyện hôn nhân của em, sợ em sẽ khổ. Em rể nổi tiếng là ham chơi lười làm, sống dựa dẫm vào gia đình, dù bố mẹ đã lớn tuổi. Nhưng Trúc (em chồng tôi) vẫn mặc kệ những lời khuyên đó, còn cho rằng chỉ cần mình dùng tình yêu thương thì có thể cảm hóa, thay đổi được chồng.
Em chồng tôi làm công nhân, phải tăng ca thường xuyên nhưng lương vẫn không đủ xài. Em rể hồi trước làm bảo vệ kiêm trông xe ở khu chợ huyện nhưng Tết vừa rồi thì làm mất xe của khách, phải bồi thường mấy chục triệu và bị đuổi việc. Tiền bồi thường cũng là do vợ chồng tôi cho chứ em chồng lấy đâu ra số tiền lớn như thế! Từ đó đến nay, em rể chỉ ở nhà nấu ăn, cà phê chứ không tìm việc nữa. Thương em chồng vất vả bao nhiêu, tôi càng chướng mắt em rể bấy nhiêu. Lâu lâu cậu ấy về nhà chơi mà ăn nói khoe mẽ, tôi chỉ muốn đuổi thẳng nhưng nể mặt em chồng, sợ em ấy buồn nên kiềm chế lại.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Tuần trước, em chồng đến nhà tôi ăn cơm tối rồi ngủ lại một đêm. Trúc bảo đang cãi nhau với chồng nên không muốn về nhà. Tôi và em chồng nằm tỉ tê tâm sự tới hơn 10h tối thì chồng sang gọi tôi về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, em chồng tuyên bố sẽ nộp đơn ly hôn khiến cả nhà bổ ngửa. Tôi hỏi tại sao, em chồng bảo chỉ ở nhà tôi một đêm thôi mà em ấy tỉnh ngộ, sáng suốt và mạnh mẽ hơn. Trúc bảo thấy cách vợ chồng tôi tôn trọng, thể hiện tình cảm chân thành, quan tâm đến nhau dù đã cưới nhau hơn 5 năm mà em thèm thuồng. Vợ chồng em đã mấy tháng rồi không ngủ chung, cũng chẳng nói với nhau được câu nào tình cảm, chỉ toàn cãi vã, lạnh nhạt, mệt mỏi. Em muốn tìm kiếm hạnh phúc mới, tìm một người chồng yêu mình, thương mình và một gia đình ấm áp như vợ chồng tôi. “Em không muốn sống cả đời vô nghĩa với một người đàn ông vô tâm”. Trúc đã nói thế nên gia đình cũng không ngăn cản nữa.
Nhưng em rể lại cho rằng vợ chồng tôi “bơm đểu” nên Trúc mới một mực đòi ly hôn. Cậu ấy không nhìn ra cái sai, cái lỗi của mình mà đổ hết lỗi lầm cho người khác; còn uống say rồi la hét, chửi bới vợ chồng tôi.
Từ hôm đó đến nay, vợ chồng tôi phải đối diện với em rể mỗi buổi tối nên rất ức chế, bực bội. Chồng tôi suýt lao vào đánh nhau với em rể mấy lần nhưng tôi đều can kịp. Phải làm sao để tình hình bớt căng thẳng đây? Hay có cách nào để em rể nhận ra lỗi sai và hối lỗi trước khi mọi chuyện không thể cứu vãn không?
Nửa đêm, vợ chồng tôi vội vã đến đập cửa nhà em chồng, hàng xóm nghe thấy bước ra chỉ vào bức tường bên cạnh khiến chúng tôi kinh hãi
Cuộc sống của em chồng giỏi giang, sao lại ra nông nỗi này?
Em chồng tôi tên Nhân, là người phụ nữ độc lập về kinh tế, năng động, trẻ trung, mỗi tháng kiếm được hơn 20 triệu. Em ấy có thể chi tiền triệu để mua túi xách, quần áo. Mỗi tháng, em đều cho con tôi 1-2 triệu để mua sữa hoặc đóng tiền học ở nhà trẻ. Nhưng đó là lúc Nhân chưa lấy chồng. Còn bây giờ, Nhân không đi làm nữa mà đã trở thành một bà mẹ bỉm sữa theo đúng nghĩa đen, suốt ngày chỉ biết đi chợ, vào bếp, trông con.
Chồng Nhân giàu có nên tiền bạc đối với anh ta không mấy quan trọng. Đó cũng là lý do anh ta ép vợ nghỉ việc ở nhà, dọn dẹp, nấu nướng và đợi chồng về mỗi tối. Lúc Nhân nộp đơn xin nghỉ việc, tôi đã khuyên can rất nhiều nhưng không có tác dụng. Nhân bảo chồng mình rất ghen tuông, chỉ cần thấy em nói chuyện với một người đàn ông nào, dù là đồng nghiệp thì cũng sẽ khó chịu, nặng lời chửi bới, xúc phạm vợ. Em đã nghĩ rằng chỉ cần mình chịu nghỉ việc, toàn tâm toàn ý với chồng con thì chồng sẽ tôn trọng và tin tưởng vợ thôi.
Nhưng rồi em chồng tôi nhanh chóng nhận ra, nghỉ việc là quyết định sai lầm nhất của em. Dù mỗi tháng chồng đưa 30 triệu, Nhân vẫn không thấy vui vẻ, hạnh phúc. Cuộc sống của em gói gọn trong 4 bức tường và quanh quẩn bên chồng. Em thường nhắn tin rủ tôi đến nhà chơi, trò chuyện cho đỡ buồn chán. Khi Nhân có thai, sinh con, cuộc sống càng gò bó, tù túng và mệt mỏi hơn.
Ảnh minh họa
Suốt ngày, em chỉ chăm con, nấu nướng, thức đêm đợi chồng về rồi lại thức đêm chăm sóc con. Em kể, dù chồng có tiếp khách hàng, về lúc 12h khuya thì em cũng phải đợi chứ không được ngủ. Chồng vừa vào nhà, em phải hâm nóng thức ăn, ngồi nhìn chồng ăn xong rồi dọn dẹp. Chồng Nhân cũng không giúp đỡ vợ việc nhà cửa và chăm con mà luôn miệng bảo đó là việc của đàn bà, anh ta chỉ đưa tiền cho vợ thôi là hoàn thành trách nhiệm. Mỗi lần Nhân đề cập đến chuyện đi làm là chồng lại đập đồ hoặc xúc phạm, thậm chí "thượng cẳng tay, hạ cẳng chân" với vợ vì không muốn vợ bước chân ra ngoài xã hội nữa. Biết chuyện em chồng, tôi tức lắm nhưng cũng không thể can thiệp được, chỉ có thể lắng nghe em ấy tâm sự thôi.
Đêm qua, tôi đang ngủ thì nhận được điện thoại của em chồng. Em khóc nức nở, bảo tôi đến cứu em với. Vợ chồng tôi hốt hoảng đến nhà em chồng, đập cửa, gọi to tên em. Nhân từ trong nhà lếch thếch bước ra, một bên tay vẫn còn bầm tím và một bên mắt cũng bị bầm đen, còn có cả vết xước dài trên mặt. Chồng tôi giận dữ hỏi em rể đâu thì Nhân nói anh ta đã bỏ đi rồi, sau khi đánh vợ xong, anh ta liền lái ô tô bỏ đi về nhà nội ở.
Hàng xóm nghe tiếng vợ chồng tôi mắng chửi chồng Nhân thì cũng sang hỏi han. Bác ấy còn dẫn tôi ra mặt ngoài ngôi nhà, chỉ vào vệt xước dài, đậm trên tường, bảo đó là do chồng Nhân dùng cây chổi đánh vợ nhưng bị hụt. Tôi thấy dấu vết trên tường mà kinh hãi, anh ta đánh vào tường mà để lại dấu vết đậm đến thế, nếu như rơi vào da thịt con người thì còn kinh khủng ra sao nữa? Bác hàng xóm còn bảo thường xuyên nghe chồng Nhân chửi vợ con, đập phá đồ đạc và đánh vợ. Bác ấy sang can ngăn thì anh ta mắng đuổi về. Có lần, bác ấy còn phải sang can thiệp nhưng rồi tình trạng vũ phu vẫn diễn ra.
Chồng tôi tức quá, liền bảo em gái thu dọn đồ đạc và bế con về nhà chúng tôi. Giờ em chồng muốn ly hôn nhưng lại lo lắng về quyền nuôi con khi bé đã hơn 3 tuổi và em không có việc làm. Bên chồng Nhân cũng gây sức ép, nhắn tin dọa nạt, yêu cầu vợ bế con về. Thật lòng, chúng tôi muốn giúp em mà không biết phải làm sao cho ổn thỏa nữa.
Gác hết công việc đi trông cháu ngoại, mẹ tôi vẫn bị thông gia nói lời cay đắng Nghe những gì mẹ chồng nói về thông gia, tôi ức chế phát khóc. Tại sao bà có thể nghĩ về mẹ tôi xấu xa như thế trong khi bà là con người hoàn toàn ngược lại. Tôi người miền Trung, lấy chồng về ngoại thành Hà Nội. Nhà chồng tôi kinh tế bình thường nhưng chồng tôi tự kinh doanh từ khi...