Em chồng đánh con tôi lại bắt tôi xin lỗi
Về nhà thấy em đánh con, tôi hỏi thì em trừng mắt bảo: Chị không biết dạy con thì để tôi dạy. Tôi hỏi có chuyện gì, em bảo “Nói mãi nó chẳng chịu ăn, lì quá thể”.
Vợ chồng tôi kết hôn được hơn bảy năm, chúng tôi đều là dân ngoại tỉnh lên Hà nội học tập rồi lập nghiệp. Hiện tôi 32 tuổi, là trưởng phòng nhân sự cho một công ty nước ngoài, lương cũng ổn, chồng hơn tôi bốn tuổi, công chức nhà nước. Sau thời gian dài tích lũy vợ chồng tôi cũng mua được căn nhà ở Hà Nội mà không phải nhờ vả chút gì từ hai bên nội ngoại.
Khi em gái anh đậu đại học, anh có bàn với tôi đón bố mẹ và em gái lên Hà Nội ở cùng vì ông bà cũng lớn tuổi rồi. Vợ chồng tôi có hai con, bé gái 6 tuổi và một bé trai 3 tuổi, cuộc sống vợ chồng tôi rất hạnh phúc, anh biết quan tâm yêu thương vợ con. Đặc biệt anh chủ động giúp đỡ vợ việc nhà khi tôi bận công việc. Chúng tôi luôn quan niệm gia đình là số một, dù vợ hay chồng đều phải có trách nhiệm chăm lo con cái và san sẻ việc nhà cùng nhau.
Bố mẹ anh là giáo viên đã nghỉ hưu, anh lại là con một nên trách nhiệm cho gia đình cũng rất nặng nề. Tôi hiểu điều đó nên luôn muốn làm đẹp mặt chồng từ việc quà cáp mỗi lần về quê hay tiền biếu bố mẹ chồng (ngày bố mẹ anh còn ở quê) tôi đều lo chu toàn. Anh luôn nói với tôi “Anh thật may mắn khi cưới được em làm vợ”. Bố mẹ chồng tôi rất hiền và yêu thương cháu, vì một vài lý do mà mãi mẹ tôi mới sinh thêm được một người con nữa (là em gái anh bây giờ) cũng vì thế em nhỏ hơn chồng tôi tới 17 tuổi.
Sau khi ở chung, cuộc sống vợ chồng tôi bắt đầu đảo lộn. Sáng ra, bố mẹ chồng dậy rất sớm, khoảng 5 giờ sáng, lọc cọc cơm nước dù đó là ngày nghỉ. Thời gian đầu tôi còn cố gắng dậy sớm phụ mẹ nhưng sau đó không thể vì quá mệt. Tôi thường làm thêm tới khuya nên sáng khó dậy sớm. Trước đây tôi thường thoải mái về mặt thời gian vì công ty bắt đầu làm việc lúc 8h, tôi có thể cho con cái ăn uống rồi đi học.
Vài lần thấy tôi không dậy sớm cùng mẹ, đôi khi vợ chồng còn không ăn cơm do mẹ nấu mà ra ngoài ăn nên bà không vừa lòng dù tối hôm trước tôi có nói mẹ là sáng xin phép không ăn sáng ở nhà. Bà lại quay sang trách móc chồng tôi. Nhiều hôm trễ giờ làm (vì cơ quan làm lúc 7h) nhưng vì muốn mẹ vui lòng anh cũng phải cố ăn rồi mới đi. Tôi khá thẳng tính nhưng cũng chẳng bao giờ để bụng, tôi nói mẹ nên để chúng tôi thoải mái hơn trong chuyện ăn uống. Bà lại giận dỗi bằng cách đòi về quê làm vợ chồng tôi lúc nào cũng phải căng mình ra, cứ sợ bà phật ý lại đòi về.
Thêm một chuyện nữa làm tôi buồn lòng và khó nghĩ lúc này đó là em chồng. Cứ tới bữa ăn là em hét hò, nào là “ăn đi”, “ăn nhanh lên” “ăn gì chậm như rùa” làm con tôi toàn ăn cơm với nước mắt. Nhiều lần tôi nhắc nhở rằng em cứ lo ăn đi, đừng quát cháu như thế, y như rằng em lầm bầm khó chịu. Trước giờ hai đứa nhỏ nhà tôi rất lười ăn nhưng đã là trẻ con thì đứa nào cũng ưa ngọt, chỉ cần khen bé “Chà! con gái mẹ giỏi thế” là con sẽ ăn rất ngoan.
Video đang HOT
Ngoài chuyện lười ăn ra thì con tôi thường ngày rất ngoan và lễ phép, gọi dạ bảo vâng, vì thế bình thường vợ chồng tôi dạy con chưa bao giờ phải đánh. Gần đây tôi thấy con hay nói “Con ghét cô Linh (tên em gái chồng tôi)”. Tôi có hỏi cháu vì sao, cháu bảo chiều về bị cô đánh vì con ăn chậm. Tôi có hỏi em chồng thì em nói không có.
Ảnh minh hoạ
Cách đây bốn ngày, lúc đó khoảng sáu giờ, tôi đi làm về tới cổng thấy tiếng con gái khóc rất to. Tôi mở khóa vào nhà thì thấy em chồng đang vụt con mình (lúc đó chồng tôi đưa bố mẹ chồng và con trai đi thăm nhà bà con chưa về). Tôi ngăn lại thì em trừng mắt nhìn tôi: Chị không biết dạy con thì để tôi dạy. Tôi hỏi có chuyện gì thì em bảo “Nói mãi mà nó chẳng chịu ăn, lì quá thể”, rồi nói với tôi nhiều câu rất tục tĩu khó nghe mà tôi không tiện kể ra đây.
Nhìn con tôi với biết bao dấu roi còn lằn đỏ cả chân và tay tôi tức sôi ruột, cầm điện thoại gọi chồng về, vợ chồng cho con đi bác sĩ vì thấy chỗ nào cũng hằn vết roi, lại đỏ một phần lưng nữa. Về bôi thuốc cho con mà hai vợ chồng cùng khóc. Xuống nhà, anh hỏi em: Con trẻ có làm gì sai thì em từ từ nói sao lại đánh nó như vậy? Em trừng mắt nhìn vợ chồng rồi kêu anh chị không biết dạy con à? Không ăn gầy là phải, gặp tôi đừng có mà nhõng nhẽo.
Trời, một cô bé mới 19 tuổi, chưa lập gia đình mà nói hùng hồn như thế. Rồi em chẳng thèm nói thêm gì, sắp quần áo bỏ sang nhà bạn ở nhờ. Bố mẹ chồng tôi về làm lớn chuyện, nói vợ chồng tôi chẳng ra gì. Còn cô em chồng thì ra yêu sách là vợ chồng tôi phải xin lỗi mới chịu về nhà. Tôi tính với chồng là thuê nhà cho em gái anh ở, tôi sẽ lo mọi chi phí chứ ở chung thế này thì quá mệt mỏi. Tôi cũng không đời nào chịu xin lỗi em, em muốn về đây thì phải xin lỗi tôi và hứa không bao giờ được đánh cháu. Vì chồng, tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng có lẽ thật khó để dung hòa mối quan hệ trong gia đình…
Theo Vnexpress
Vợ giận chồng, đánh con
Cô ấy bảo: "Từ nay, lỗi của anh, con sẽ phải chịu. Anh cứ về muộn đi, có con nó hưởng hết cho. Ở nhà em đánh con, anh thích tính sao thì tính."
Vợ tôi bình thường là một người phụ nữ hiền lành và đảm đang. Cô ấy chăm sóc rất tốt cho bố con tôi.
Sáng tôi thức giấc luôn có sẵn đồ ăn, café để uống và chỉ việc mặc quần áo đến cơ quan, bắt đầu ngày làm việc mới. Còn những việc bên lề như chuẩn bị bữa sáng, gọi con dậy, vệ sinh cá nhân, cho con ăn và đưa con đi học, vợ tôi lo hết. Cô ấy làm rất tốt phần việc của mình và hầu như chẳng bao giờ phải cầu đến việc viện trợ từ tôi.
Mặc dù chỉ cần cô ấy mở lời, tôi sẽ giúp đỡ. Nhưng vợ tôi lại luôn tự mình làm hết, không muốn để chồng động tay động chân vào việc gì. Việc ở công ty cô ấy cũng bằng việc ở cơ quan của tôi, nhưng khi tan làm, cô ấy còn thêm việc đón con, chợ búa, cơm nước và giặt giũ nữa.
Ôm đồm nhiều việc từ ban đầu, nên cô ấy dường như mặc định việc nhà là của mình. Và không bảo tôi làm gì cả. Tính tôi thật thà, nên cũng chỉ chăm chăm làm việc ở cơ quan mà thôi. Tôi thường cố làm cho xong việc sếp giao rồi mới về nhà, nên thỉnh thoảng cũng có hôm về muộn. Và chuyện bắt đầu từ đây.
Hôm nào tôi về muộn là cô ấy cũng gào lên trong điện thoại, rằng: "Anh về ngay đi!". Nhưng tôi cũng cố thêm dăm mười phút cho nốt việc còn dang dở mới về được. Và khi tôi vừa bước vào nhà, cô ấy đóng sầm cửa lại, vẻ mặt giận dữ nhìn tôi. Cô ấy đay nghiến tôi rằng việc chẳng có gì mà lúc nào cũng thích ra vẻ, không biết thương vợ một chút nào. Con cái, nhà cửa thì chẳng bao giờ biết quan tâm, chăm sóc. Lúc nào cũng thờ ơ bên ngoài như là tất cả mọi việc đều phần vợ.
Ôi tôi làm sao biết phải làm gì chứ, cũng không hiểu nên thương vợ thế nào. Việc ở cơ quan thì bận ngập đầu, không làm thì sếp mắng. Tôi giãi bày vậy thì cô ấy lại gào lên: "Việc bận thì anh mang về nhà, tranh thủ tối làm. Còn việc nhà, anh không thể tự biết, tự làm được à?". Thú thật là tôi không có ý thức tự giác, luôn chờ cô ấy bảo gì làm nấy thôi. Chứ tôi làm sao biết là mình cần làm gì.
Chuyện cứ lặp đi lặp lại như thế vài ba lần, tôi cũng không thể thay đổi được, vì thật sự việc cơ quan rất bận. Ban đầu vợ chồng giận nhau rồi thôi, nhưng gần đây, cô ấy còn giận lây sang con. Có hôm, vợ tôi dùng hết sức mình, đánh tét vào mông đứa con gái ba tuổi đang mè nheo không chịu ăn cơm. Rồi quát tháo vang nhà: "Có ăn không hả? Không ăn thì nhịn! Không thì sang bố, bố nuôi từ a đến z nhé! Không phải lèo nhèo với mẹ nữa!" Cô ấy mắng con nhưng vừa mắng vừa nhìn sang phía bên tôi đầy vẻ thách thức.
Tôi ngăn cô ấy không được đánh con nữa. Thì cô ấy càng được đà, lại lôi đứa con bé bỏng xình xịch vào trong phòng, tét đít thêm mấy cái, vừa mắng vừa đánh con, như cố tình để tôi thấy. Cô ấy bảo: "Từ nay, lỗi của anh, con sẽ phải chịu. Anh cứ về muộn đi, có con nó hưởng hết cho. Ở nhà em đánh con, anh thích tính sao thì tính". Nói rồi cô ấy xô đứa con đang gào khóc vì sợ hãi ra khỏi mình, dù nó cứ cố bám lấy mẹ.
Lòng tôi quặn thắt, thương con, nhưng tôi không biết làm thế nào cả. Tôi chạy lại bế con ra, thì cô ấy lại giành lấy con, và cứ điên lên thì lại đánh con. Tôi cố đưa con ra thật xa khỏi mẹ, thì nó cũng cứ khóc đòi mẹ. Chắc do con tôi suốt ngày được mẹ chăm, nên rất hờ hững với bố. Có chăng đây là ý đồ của vợ tôi?
Tôi không biết phải làm thế nào với vợ mình nữa? Chẳng nhẽ cứ khi nào tôi gây ra tội, thì con tôi lại phải gánh hết? Vợ tôi có còn là một người mẹ hay không, sao lại có thể đưa con mình ra để hành hạ như thế được cơ chứ?
Theo Dân trí
'Chỉ có người điên mới đánh con vì giận chồng' Tôi cũng là một bà vợ phải làm phần hơn việc nhà so với chồng như hầu hết bà vợ trong xã hội Việt Nam hiện tại, nhưng là một bà mẹ, tôi không đồng tình với cách "dạy chồng" trút giận lên con của vợ anh Tùng. Không bàn đến khía cạnh vợ chồng, chuyện phân công việc nhà, sự cảm thông...