Em chồng
Ngày chị mới về làm dâu, chồng chị – anh hai của em dặn: “Ở nhà có gì không rành, cứ hỏi con út”. Thấy em mồm miệng tía lia, chị rất ngại nên không dám gần.
Bữa cơm đầu tiên, chị kho nồi cá rất thấm, lại rắc thêm mấy lát hành, vài khoanh ớt. Em chúi mũi hít hà rồi nhăn mặt: “Má bị viêm họng mãn tính, không ăn ớt, chị kho vầy sao được”. Em lục tủ lạnh một hồi rồi lôi ra mấy quả trứng, bảo chị luộc cho má ăn đỡ. Em còn dặn chị: “Ba kiêng món chiên xào. Nhà mình chỉ ưa món canh, luộc. Chị cứ vậy mà làm”. Nghe em thao thao bất tuyệt, chị phát rầu. Đúng là giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng. Cái gì em cũng bắt bẻ, xét nét, chắc lâu dài chị càng khó sống. Mấy lần ba má khen chị có ý tứ, biết khẩu vị của cả nhà, chị chợt tỉnh ngộ.
Chị có bầu mới hơn 34 tuần đã đau bụng, phải sinh non. Nằm trong bệnh viện lòng chị rối bời. Đồ đạc sắm chưa đủ, tiền cũng không đem theo. Em xách xe đi, lát sau trở về bảo mới rút tiền xong, đồ đạc cũng đã mua, chị chỉ lo sinh em bé cho khỏe, đừng lo gì khác. Chị mở túi đồ, đầy đủ những thứ dành cho mẹ và bé mới sinh. Chị thắc mắc, em chưa nuôi đẻ lần nào, sao cái gì cũng biết. Em cười xòa, thì hỏi người bán, người ta đưa thứ gì em cũng gom hết là chắc ăn. Chị đau bụng, anh hai em chỉ biết đi tới đi lui vò đầu bứt tai. Em chạy đi kiếm bác sĩ, làm dữ: “Chị hai tui đau bụng dữ lắm, mệt thở hổng nổi, bác sĩ mau xem giùm. Đây là cháu đích tôn của nhà tui, có gì, tui bắt đền mấy người”. Chị vừa buồn cười vừa thương. Nhờ vậy mà mẹ con chị được chăm sóc tốt, cu Bi ra đời bình an.
Video đang HOT
Chị sinh cháu đúng lúc nhà chị đang xây, mẹ chị túi bụi công việc. Em xin nghỉ việc mấy hôm để nuôi mẹ con chị. Em bế cu Bi mấy lần đầu còn lọng cọng, về sau thì rất rành rẽ. Từ ngày có cháu, tiền lương của em tháng nào cũng hết veo. Em mua sữa, mua quần áo giày vớ cho cu Bi không thiếu thứ gì. Chị cản thì em nói em lo được, chị còn nhiều thứ phải chi…
Ngày em sắp lấy chồng, chị ngậm ngùi khi nghĩ đến nhà mình từ nay sẽ vắng tiếng cười đùa tếu táo của út. Em hỏi chị: “Hồi chị lấy chồng, chị sợ điều gì nhất?”. Chị thiệt thà: “Chị… sợ em nhất”. Em tròn mắt ngạc nhiên: “Em hiền khô sao chị lại sợ?”. Hiền khô là sau này chị mới biết, chứ lúc đó lạ nước lạ cái, cái gì cũng sợ hết em à. Nhưng không sao đâu em gái. Em lanh lẹ xốc vác, lại biết ăn ở có trước có sau, chị tin nhà chồng sẽ hết dạ thương em, như bấy lâu em đã luôn thương yêu chị.
Theo VNE
Sống với người thứ ba, anh hạnh phúc không?
Đừng tưởng, chỉ có mình anh chán em thôi nhé. Em thật sự nhiều lúc cũng chán ngấy anh rồi.
Anh à, khi em viết cho anh những lời này, nước mắt em đang rơi. Em rơi vì đau khổ, vì luyến tiếc một người đàn ông đã từ bỏ cuộc hôn nhân tốt như thế này để đến với người đàn bà mà anh ta mới gặp có vài tháng. Em nghĩ, con người ta đã lớn, đã nhiều tuổi nhưng tại sao lại nông nổi như thế. Tại sao lại quyết định từ bỏ tình yêu của mình, từ bỏ người vợ và cả đứa con gái bé nhỏ, đáng yêu, gắn bó suốt thời gian dài để đến với người khác trong chớp mắt.
Anh à, đôi khi sư mới mẻ có thể làm con người ta cảm thấy thích thú. Giống như việc, anh đang yêu em nhưng nhìn một cô gái đẹp hơn em, anh cũng sẽ thích. Khi có được rồi con người ta thường không trân trọng bằng những cái mình đang cố gắng theo đuổi. Còn nhớ ngày anh tán tỉnh em cũng vậy, anh nhiệt tình biết bao, vui vẻ biết bao, ga lăng biết bao. Nhưng giờ, sau khi lấy nhau và sinh con, người con gái anh chăm sóc lại là cô gái ấy. Anh đã không còn muốn dành cho em những cử chỉ đó nữa. Anh đã chán em rồi phải không anh?
Đừng tưởng, chỉ có mình anh chán em thôi nhé. Em thật sự nhiều lúc cũng chán ngấy anh rồi. Sự vô tâm, sự khó chịu, sự cau có của anh khiến em cảm thấy mệt mỏi. Có nhiều lúc em tự hỏi tại sao anh lại đối xử với em như vậy. Anh nói yêu em, vì em nhưng chẳng khi nào anh dành cho em những câu nói ngọt ngào, chẳng khi nào anh hỏi em đi đâu, làm gì, thích gì, muốn ăn gì hay đưa em đi đến đâu đó để vui chơi. Có khi em yêu cầu anh phải làm thế này, thế nọ thì anh cho là em lắm chuyện.
Đừng quay về. Còn không, hãy tỉnh ngộ ra, em có thể tha thứ cho anh một lần, chỉ một lần thôi anh nhé và anh hãy nhớ, em sẽ không chờ đợi lâu. (ảnh minh họa)
Anh chưa một lần chiều theo ý em. Em cũng đã từng nghĩ sẽ dừng lại, không muốn lấy anh, nhưng rồi mình vẫn kết hôn và sinh con. Trong thời gian ấy, em chưa cảm nhận được sự yêu thương anh dành cho mẹ con em. Vì thế, em cảm thấy chán anh vô cùng. Nhưng em vẫn cố gắng và vượt qua, em luôn xác định, giờ em đã là vợ, là mẹ, em không cho phép mình thay lòng. Rồi em lại yêu anh như thế!
Vậy mà anh, chỉ vì một phút nông nổi, chỉ vì người con gái đó quyến rũ anh, có nhiều thứ mà vợ anh chưa có (vì anh chưa bao giờ chịu biết), anh bỏ em theo người ta.
Bây giờ, anh đã có vợ hai. Anh đang sống với người ta, vậy có hạnh phúc không anh? Anh thật sự muốn vứt bỏ cái gia đình này, vứt bỏ đứa con gái đáng yêu và người vợ cần mẫn của anh sao? Em vất vả, bao ngày chăm sóc anh, đổi lại em nhận được cái gì. Anh có bao giờ hiểu cho em. Những lúc anh chán chường cũng là lúc em mệt mỏi. Em cảm thấy bản thân muốn dừng lại nhưng lại cố gắng vì thật ra, con người không ai hoàn hảo cả anh ạ. Cứ chạy theo những cái mới, chạy theo những thứ mình thích thì thật là khó. Đâu phải ai cũng làm được điều đó đâu anh. Rồi một ngày anh lại nhận ra, người ta chẳng có những điểm tốt được như vợ anh, vì người ta không phải người hoàn hảo.
Anh à! Nếu thật sự anh đang hạnh phúc thì hãy cứ sống như thế. Đừng quay về. Còn không, hãy tỉnh ngộ ra, em có thể tha thứ cho anh một lần, chỉ một lần thôi anh nhé và anh hãy nhớ, em sẽ không chờ đợi lâu.
Theo VNE
Bất lực với cô vợ "mưa nắng thất thường" Vợ tôi thuộc dạng ngang láo, nói gì cũng không nghe, lúc nào cũng nghĩ mình là đúng, là nhất. Hiện tại tâm trạng tôi đang rất rối bời. Tôi thật sự không biết phải làm sao bây giờ nữa? Vợ tôi là một người phụ nữ cố chấp, ương ngạnh... và chẳng bao giờ nghe lời chồng. Cũng vì bướng bỉnh, hiếu...