Em chọn điểm 10 hay sự trung thực?
Hai mươi hai năm trước, tôi bước vào lớp 6. Những năm 80, Thanh Hóa quê tôi còn rất nghèo. Tuy nhà nghèo nhưng lại là con út nên tôi luôn được nuông chiều. Dù vậy, tôi vẫn học giỏi nhất khối khi vào lớp 6. Cậy oai là mình học giỏi, tôi càng trở nên bướng bỉnh, nghịch ngợm, tinh tướng và dối trá trong học tập.
Hôm đó là giờ kiểm tra môn Toán của cô Thơm. Tôi luôn chủ quan với môn học này. Bởi với tôi, mấy thứ kiến thức trong sách cha tôi đã dạy hết, chỉ cần 30 phút là có thể hoàn thành. Tôi tự tin đến mức dành 30 phút cuối giờ sẽ làm để cho các bạn trong lớp tâm phục, khẩu phục. Không ngờ, bài toán hôm đó ba tôi chưa dạy đến. Vậy là tôi luống cuống, nếu bị điểm 0 thì xấu hổ quá. Hơn nữa, tôi không thể làm mất mặt trước lớp. Vậy là tôi nhanh chóng tính kế.
Tôi vẫn ra vẻ tích cực làm trong những phút cuối giờ nhưng thực tình tôi đâu có đụng bút. Cô giáo và các bạn bên cạnh thì cứ nghĩ tôi sẽ làm xong và kết quả sẽ tốt như những lần trước. Hóa ra, tôi đang âm mưu thực hiện một hành vi mà sau này tôi mới biết là “gian lận trong thi cử”. Tôi vẫn nộp bài theo những phép tính, con số nguệch ngoạc cho có vì, miễn sao bạn bè và cô giáo không thể phát hiện. Và đến lúc cô chuyển lớp thì cũng là lúc tôi theo dõi, bám sát cô… để thực hiện phương án của mình.
Video đang HOT
Cô bước vào dạy tiết 3-4 của lớp 7 cách lớp tôi chỉ khoảng 100 m. Trong lúc cô nói chuyện với các học sinh giờ ra chơi thì cũng là lúc tôi lẻn vào và rút bài kiểm tra của mình kèm theo tờ giấy thi-kiểm tra còn mới tinh. Tôi có vẻ tự tin và lặng lẽ đi ra ngoài để các học sinh trong lớp không nghi ngờ.
Sau đó, tôi mang bài thi đến nhờ một anh học sinh lớp 9 thuê giải với số tiền 1.000 đồng. Không khó khăn gì cả, khoảng 15 phút bài thi đã hoàn thành và tôi lại lặng lẽ trở về cạnh lớp 7 để chờ đến giờ ra chơi. Và như vậy, tôi cũng thực hiện như lần trước, thản nhiên đưa bài kiểm tra mới vào cùng chồng bài của lớp tôi, lặng lẽ bước ra ngoài như không có chuyện
Kết quả tôi được 10 điểm và không biết bao nhiêu lời khen của thầy cô, bạn bè. Tôi có vẻ vui mừng nhưng không thể che dấu được sự gian dối của mình. Ba ngày sau, tôi được cô giáo dạy Toán gọi lên. Cô hỏi: “Em chọn điểm 10 hay em chọn sự trung thực?” Cô nói tiếp: Việc làm của em tôi đã biết ngay từ đầu nhưng tôi để cho em sự lựa chọn tốt nhất. Nếu việc này tôi báo cáo lên hiệu trưởng thì em sẽ bị đuổi học, nhưng em là học trò thông minh, nếu em xem sự việc lần này như một tai nạn thì hai mươi năm sau em sẽ đến tìm tôi và chuộc lỗi. Tôi lặng lẽ ra ngoài. Điểm 10 vẫn giữ nguyên và sự việc chỉ duy nhất mình cô biết…
20 năm sau, tôi tìm đến cô. Cô đã nghỉ hưu nhưng nhắc lại kỷ niệm đó cô vẫn còn nhớ từng chi tiết. Có lẽ, nếu như ngày đó tôi bị đuổi học hay bị mỉa mai trước thầy cô có lẽ tôi đã bỏ học, nhưng nghệ thuật ứng xử sư phạm của cô đã giúp cậu học trò bướng bỉnh, hư hỏng ngày nào giờ đã trưởng thành.
Đúng là ai cũng có những cái tốt cái xấu, người thầy giỏi là biết biến những khuyết điểm của học trò thành động lực phấn đấu. Mãi mãi tôi không thể nào quên bài học về sự trung thực. Cô Nguyễn Thị Thơm là một trong những người thầy cao thượng.
Theo người lao động
Tôi giống như người ở của anh
Tôi phải nín nhịn mọi cơn giận dữ của anh để đổi lấy niềm vui trong tình yêu. Từ khi bên anh, tôi đánh mất mình. Tôi là người thích đọc mục Tâm tình, nhiều khi đọc những bài đầy tâm trạng như vậy, tôi nghĩ nếu là tôi, chắc tôi cũng không biết làm thế nào vì chính tôi cũng chẳng thể gỡ rối cho mình. Tôi quen được một người cũng đã hơn 9 tháng, tuy thời gian ngắn nhưng anh đối với tôi rất quan trọng trong cuộc sống này. Khi nào không gặp anh, tôi như muốn điên lên, cáu gắt trong người.
Thời gian đầu quen nhau, cái gì cũng đẹp hết. Anh luôn chiều chuộng tôi và ngọt ngào với tôi. Tôi muốn gì anh cũng chiều. Nhưng một ngày kia, tôi vô tình đọc được những dòng tâm sự của anh với người bạn thân. Lúc đó, tôi rất buồn và hụt hẫng hẳn đi. Anh nói chưa quên hẳn người xưa trong cuộc đời và tôi là mối tình thứ 3 của anh. Anh bảo tôi không hiểu gì cảm giác của anh mà cứ đua đòi... Nhưng tại sao những cái đó anh không góp ý thẳng với tôi mà lại đi nói với người khác? Tôi còn nghe được một tin là anh chỉ quen tôi cho vui vì lòng thương hại thôi chứ không có ý định cưới. Ngay bản thân anh và nhà anh không ai thích tôi và chấp nhận tôi. Tôi tự nghĩ không biết mình đã làm gì sai mà để anh phải đối xử với mình như vậy?
Nhiều lần tôi hỏi anh là có thương tôi thật không nhưng anh điều im lặng và không trả lời. Anh nói với tôi: "Anh không muốn bị ai ép trả lời những câu hỏi vớ vẩn như vậy?". Tôi đã kể ra mọi chuyện mà mình biết chỉ vì muốn có câu trả lời thật sự của anh. Tôi không muốn mình theo đuổi một tình yêu không có kết quả. Anh bảo: "Trước kia em quá bướng bỉnh và hay đòi hỏi nhiều nên làm anh chán nhưng sau một thời gian anh chỉnh sửa thì em đã khác, đã thay đổi hẳn lên. Nhà anh cũng đã thích và chấp nhận em, những điều em biết chỉ là ngày xưa thôi. Còn mọi chuyện bây giờ đã khác, trong tim anh cũng đã có tình cảm của em".
Nhưng anh đâu biết vì quá yêu anh, tôi phải thay đổi chính mình, tôi không còn là tôi nữa. Tôi sống trong sự chịu đựng. Nhiều khi tôi phải nín nhịn trước những cơn giận dữ của anh. Tôi bỏ qua hết. Những khi anh nóng giận, tôi chỉ biết im lặng để cho qua mọi chuyện. Tôi phải nhường nhịn anh mọi chuyện để đổi lấy hạnh phúc, niềm vui trong tình yêu. Có lúc tôi nghĩ mình giống người ở của anh hơn là bạn gái anh. Nhưng bỏ anh thì tôi lại không làm được vì tôi quá yêu anh. Đôi khi tôi thấy tính anh độc tài và bướng bỉnh, anh luôn thể hiện mình là người gia trưởng nhưng cũng có lúc anh làm tôi cảm động rất nhiều anh. Tôi bệnh anh cũng quan tâm và lo lắng chứ không bỏ mặc tôi.
Tình yêu này có phải là tình yêu đích thực không hay chỉ là chịu đựng để sống với nhau thôi? Liệu tôi có bước lên nhầm xe không? Hay là tôi vẫn phải chịu đựng và nhường nhịn anh tiếp? Bây giờ tôi phải làm sao? Mọi người chỉ giúp tôi nhé.
Theo Ngoisao
Phải quên Chị vứt phịch chiếc điện thoại xuống giường không thương tiếc với nỗi uất nghẹn căng trào đến tận cổ. Nước mắt thi nhau ứa ra, chị hận hắn và giá như hắn có mặt ở đây lúc này chị sẽ xông vào mà hỏi cho ra nhẽ để rồi nhẹ nhàng quên nhanh. 12 giờ, chị vẫn không ngủ được vì cả...